Người chạy siêu xe về cơ bản đều như vậy. Nếu muốn đi đến một thành phố xa nào đó thì sẽ thuê xe tải hoặc xe vận chuyển trực tiếp thay vì tự mình lái xe đến đó.
Chỉ thấy chiếc siêu xe màu bạc này lạng lách rồi dừng lại giữa dòng xe sang, cho dù có một chiếc Bentley và một chiếc Lamborghini ở bên trái và bên phải thì lúc này cũng khó tránh khỏi bị lu mờ.
Cửa xe mở ra, Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan bước xuống xe.
Nhìn thấy Dương Quan Quan xuất hiện trong bộ đồ thể thao, vẻ mặt của những người xung quanh không khỏi thấy hơi kỳ quái.
Trong số những cô gái bước vào đây ngày hôm nay, có ai là không đeo trang sức và mặc váy đầm hàng hiệu, chỉ có Dương Quan Quan lập dị này, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, quả thực không có gì nổi bật.
“Đồ nhà quê này, cho dù có tài sản mấy chục tỷ, cũng vẫn là đồ quê mùa keo kiệt!” Dương Viễn Sơn nhìn thấy cảnh tượng này từ xa, không khỏi cười lạnh.
Tần Đường Ngọc vội vàng bước tới, nói với Tề Đẳng Nhàn: “Anh Tề, cuối cùng anh cũng đến rồi. Sư mẫu của chúng tôi đã đợi anh ở bên trong rồi.”
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng gật đầu, cười nói với Tần Đường Ngọc: “Nên đến đều đã đến sao?”
“Đúng vậy, hai vị phó đà chủ Giang Sơn Hải và Tống Chi Mai đều tới đây, đặc biệt là Giang Sơn Hải, gió xuân đắc ý!”
“Hầu như mọi người đều nghĩ rằng ông ta sẽ trở thành đà chủ, mọi người đều tâng bốc và ca ngợi ông ta lên trời.”
“Ngay cả Tống Chi Mai hình như cũng đã chấp nhận số phận, sẵn sàng làm nền cho ông ta.”
Văn Tư Thuận trầm giọng nói, nếu như Giang Sơn Hải quá mức đắc thế vậy thì giả có thể thành thật.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Không sao đâu, để ông ta đắc ý trước đã, chúng ta đi vào đi.”
Sau khi mấy người bước vào cổng trang viên đã nhìn thấy đám đông và cả những người phục vụ đi qua giữa đám đông.
Tất cả các ông lớn của Ma Đô đều có mặt ở đây, về cơ bản họ đều là những nhân vật có uy tín danh dự. Nếu bản thân không có chút bản lĩnh và năng lực thì sợ rằng sẽ rất xấu hổ khi bước vào trang viên này!
Tề Đẳng Nhàn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Giang Sơn Hải ở vị trí trung tâm nhất, có mấy ông chủ cấp cao đang cầm sâm panh trò chuyện cười nói với ông ta.
Trên mặt Giang Sơn Hải quả nhiên tràn đầy kiêu ngạo.
“Tề Đẳng Nhàn, tại sao anh lại ở đây?” Tề Đẳng Nhàn đang đánh giá thì Giang Khuynh Nguyệt cao gầy đã bước tới gần anh.
“Khai mặc đại hội Long Môn Ma Đô, tôi là đà chủ Long Môn Ma Đô sao lại có thể không đến chứ?” Tề Đẳng Nhàn hơi hơi mỉm cười nói, hiển nhiên là không định giả vờ mà ngả bài luôn.
Giang Khuynh Nguyệt lại nhíu mày nói: “Anh lại đùa gì vậy? Anh nhìn tình hình của Giang Sơn Hải bên kia…”
“Hôm nay anh vẫn không nên lộ mặt ở đây, ông ta vẫn còn ghi hận anh rất nhiều đấy.”
“Nếu ông ta lên làm đà chủ Long Môn Ma Đô thì anh chính là người đầu tiên ông ta muốn diệt trừ!”
Giang Khuynh Nguyệt nói lời này có phần lo lắng, rõ ràng là vì cô ta lo lắng cho Tề Đẳng Nhàn.
Cô ta cũng biết rằng Tề Đẳng Nhàn có xuất thân phi thường, nhưng dù sao đây cũng là Ma Đô. Sức mạnh của Long Môn Ma Đô không nhỏ, nếu dùng thủ đoạn thì không mấy người có thể chịu được.
“Nếu không được, chỉ cần mời Ngọc tướng quân hộ tống anh…” Giang Khuynh Nguyệt nói.
“Đùa gì vậy chứ, để một người phụ nữ bảo vệ tôi sao?” Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Em gái à, thật ra tôi muốn hỏi cô, hôm nay cô đến làm gì?”
Trên mặt Giang Khuynh Nguyệt tràn đầy thống khổ nói: “Giang Sơn Hải ép tôi tới.”
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh: “Chỉ sợ lão gia hỏa này còn có ý định bán cô với giá hời!”