“Tôi sai rồi, lẽ ra tôi nên ra tay trước!” Ngọc Tiểu Long chậm rãi nói, sâu trong nội tâm cảm thấy tự trách vô cùng, trái tim đau đớn như bị dao cắt, mặt cũng tái nhợt theo.
Là một người thực sự yêu lấy mảnh đất này, làm gì có ai mà không đau lòng khi đánh mất một người như Lục Chiến Long chứ?
Sóng gió động trời không thể bao phủ lên tới Tề Đẳng Nhân, hắn hiện tại đang lênh đênh trên một con thuyền đánh cá.
Người thuyền trưởng đã từng hợp tác cùng Tề Đẳng Nhân đang tự mình ngậm một cái tẩu thuốc, nói với Tề Đẳng Nhân: “Nhị đương gia, mấy ngày gần đây, tâm tình của cậu vẫn luôn không tốt lắm thì phải?”
Advertisement
Tề Đẳng Nhân chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Người anh em của tôi bị người ta bức chết, nhưng mà tôi hiện tại lại cái gì cũng không làm được, chỉ có thể chờ tin tức trên biển, anh nói xem tâm tình nên tốt sao?”
Thuyền trưởng rót cho Tề Đẳng Nhân một ly rượu Rum, nói: “Lấy vũ lực của nhị đương gia, trực tiếp chạy đến thủ đô đại khai sát giới, cũng không có mấy người có thể ngăn được.”
Tề Đẳng Nhân lắc đầu, hắn không thể làm như vậy được, tuy rằng hắn rất muốn, nhưng hắn vẫn còn vướng bận.
Advertisement
Con người có ràng buộc, thì không thể tùy tính mà làm được.
Tin tức Lục Chiến Long đã chết, làm tâm tình hắn nặng nề vài ngày, thậm chí, trên mặt hắn còn mọc đầy chòm râu.
“Không bằng tôi cho thuyền chạy đến nước Kiệt Bành chơi mấy ngày, dịch vụ cửa hàng ở đó là có một không hai, Nhị đương gia cậu nhất định sẽ thích. Hơn nữa, cậu còn có tiền như vậy, phụ nữ thế nào mà tìm không được?” Thuyền trưởng cười nói.
“Không được, tin tức của Trần gia tin tức hẳn là sắp tới rồi.” Tề Đẳng Nhân lạnh nhạt nói.
Thuyền trưởng nói: “Có tiền là có được cuộc sống, tôi chỉ muốn các người hiểu được điều này, cần gì phải phức tạp như vậy!”
Tề Đẳng Nhân nói: “Đó là góc nhìn của cá nhân anh.”
Thuyền trưởng cười ha ha nói: “Tôi chỉ là một người thô lỗ, chỉ thích tiền, ghét kì thị chủng tộc, ừ…… Còn có người da đen nữa.”
Tề Đẳng Nhân một ngụm uống cạn ly rượu Rum có hương vị kỳ lạ, ánh mắt lại trở nên thâm thúy, lấy năng lực của hắn, hoàn toàn có thể sống ẩn thân giống như Hồng Thiên Đô ở Hoa Quốc, mà không bị bất kỳ kẻ nào tìm được.
Nhưng, hắn còn có chuyện càng quan trọng phải làm, đó chính là giải cứu em gái của Lục Chiến Long, Lục Linh Linh.
“Lộc cộc ——”
Từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng cánh quạt trực thăng chuyển động, một chiếc phi cơ trực thăng vận chuyển ở trên không mặt biển, đanh bay về phía con thuyền đánh cá.
Tề Đẳng Nhân nói: “Người của Trần gia tới, mấy ngày qua, đa tạ đã chiếu cố, tôi đi trước.”
Thuyền trưởng nhe răng trợn mắt cười, nói: “Cậu trả cho tôi tiền đô, nên cậu hoàn toàn xứng đáng được chiếu cố như vậy.”
Sau khi phi cơ trực thăng dừng ở trên không thì thả dây thừng xuống.
Một tay Tề Đẳng Nhân bắt lấy dây thừng, một tay vẫy vẫy chào tạm biệt với thuyền trưởng, bên trên dây thừng có người kéo lên, một lát sau, hắn tiến vào bên trong cabin.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang dùng chờ ở trong cabin, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhân, cậu ta nhếch miệng cười, nói: “Đã lâu không gặp, bạn tôi ơi!”
Tề Đẳng Nhân nhàn nhạt nói: “Trần Khánh? Xem ra thế cục ở Nam Dương bên kia cũng không nghiêm trọng như các người nói, nếu không, cậu làm gì có thời gian rảnh để tới đón tôi.”
Trần Khánh nói: “Anh và đại đương gia chính là ân nhân cứu mạng của tôi, hiện tại anh gặp nạn, nếu như tôi không tự mình tới, sẽ bị người móc mỉa nói tôi vong ân phụ nghĩa!”
Tề Đẳng Nhân có chút khinh thường mà nói: “Tôi cứu mạng của cậu, mà cậu cũng không nói tôi cậu có người chị xinh đẹp như vậy, không phải vong ân phụ nghĩa thì là cái gì?”
“……”
Trần khánh trực tiếp cạn lời, có chút muốn đá cái tên này từ trên trực thăng đá xuống.
“Đi thôi, trước tiên đến Nam Dương với tôi. Trần gia chúng tôi đã chín trâu hai hổ hao hết công sức, mới xem như tìm được manh mối của Lục Linh Linh về……” Trần Khánh nói.