*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Haiz, dọa cho ông đây một trận rồi, tôi còn tưởng rằng Hoa quốc các người cũng sử dụng đô la Mỹ để đấu giá cơ đấy!”
Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều xấu hổ đến toát cả mồ hôi, bọn họ ai nấy đều nhìn nhau một cái, không ai có thể ngờ rằng cái tên đến từ Nam Dương này lại có nhiều tiền đến như vậy, chỉ trong một lần đã lấy ra một tỷ đô la Mỹ để đấu giá với Vương Kiếm Thành.
Sắc mặt của Vương Kiếm Thành bỗng chốc trở nên u ám đến mức khó coi, nếu như đám người đó không cố tình gây tranh cãi thì anh ta sớm đã mua được “Vân Đỉnh Thiên Cung” với giá ba tỷ rồi, không những có thể tiết kiệm được một khoản tiền mà còn đủ để cho chính quyền Trung Hải có được mặt mũi nữa.
“Cái phong cách làm màu này, tôi thấy quen thuộc lắm…” Vương Vạn Kim nói.
“Vô cùng quen thuộc!” Triệu Hắc Long phụ họa thêm vào.
Người dẫn chương trình ho khan một cái rồi nói: “Lý tổng của Nam Dương ra giá một tỷ đô la Mỹ, còn có ai ra giá cao hơn hay không?!”
Ngọc Tiểu Long nhìn thấy bộ dạng đê tiện của Tề Đẳng Nhàn thì cũng không khỏi lắc đầu và bật cười, cái tên này ấy mà, võ công thì cao đến mức khác người mà khi gây chuyện thì lại chẳng có chút phong độ của bậc thầy gì cả, lúc nào cũng chỉ muốn bày ra mấy trò kì quặc.
Vương Kiếm Thành cũng đã chú ý đến vẻ mặt của Ngọc Tiểu Long, anh ta cắn răng và lạnh lùng nói: “Tôi trả tám tỷ!”
Tám tỷ để mua một căn biệt thự đối với Vương Kiếm Thành mà nói đã là một cái giá đổ máu rồi, nếu như không phải vì câu nói khoác lác lúc đầu của mình thì anh ta sẽ không bỏ ra số tiền này đâu.
Lấy số tiền này để tự mình xây một trang viên chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao? Sao lại cứ phải mất chỗ tiền ngu này cơ chứ?
Vừa rồi anh ta còn đang nhàn nhã thưởng thức vẻ đẹp hoàng kim của Ngọc Tiểu Long, bộ dạng không thèm để ý đến tất cả những doanh nhân ở trong buổi đấu giá này, thế nhưng bây giờ anh ta lại đang nghiến răng nghiến lợi, thật sự khiến cho những người khác cảm thấy có chút buồn cười.
“Một tỷ rưỡi.” Tề Đẳng Nhàn cười tít mắt, giơ tấm bảng lên và chầm chậm nói.
“Ồ, đô la Mỹ!” Hắn lại bổ sung thêm một câu.
Bây giờ hắn không hề thiếu tiền một chút nào.
Khi ở Quang Dương, hắn đã tiêu diệt Trần Tiên Hà và kiếm được một khoản lớn, sau đó lại giải quyết tập đoàn n Đặc và kiếm thêm một khoản lớn nữa, cộng thêm với số tiền mà hắn lừa đảo và chiếm đoạt được ngày trước… Chà, số tiền mà hắn vất vả kiếm về cũng không ít đâu.
Một tỷ rưỡi đô la Mỹ, nếu như đổi sang tiền Hoa quốc thì đã nhiều hơn mười tỷ rồi.
Một căn biệt thự mà có giá hơn mười tỷ á? Nói đùa cái gì đấy, xây dựng cả cái hoàng cung chắc cũng không đáng giá nhiều đến như vậy đâu ha?
Sau khi nghe thấy cái giá này, sắc mặt của Vương Kiếm Thành bỗng chốc tái mét, anh ta nhìn chằm chằm vào Tề Đẳng Nhàn và cảm thấy cái tên người Nam Dương này đúng thật là một kẻ điên mà, con mẹ nó lấy ra một tỷ rưỡi đô la Mỹ chỉ vì không chịu thua mình hay sao?
Bộ dạng của Tề Đẳng Nhàn như thể đang nói rằng: “Người Nam Dương chúng tôi người ngốc tiền nhiều thế đấy, mau đến nhặt tiền đi!”
Mọi người ngay lập tức đổ dồn ánh mắt lên trên người Vương Kiếm Thành, muốn xem xem anh ta còn có biểu hiện gì khác hay không.
Áp lực ngay lập tức đổ dồn lên người Vương Kiếm Thành.
Anh ta khẽ hừ một tiếng và nói: “Một căn biệt thự thôi mà, cũng chẳng đáng giá đến như vậy, nếu như anh đã thích nó như vậy thì nhường nó cho anh là được rồi chứ gì!”
Tề Đẳng Nhàn vội vàng nói: “A, đúng đúng đúng đúng đúng đúng!”
Vương Kiếm Thành vô cùng tức giận, trên mặt thậm chí còn xuất hiện sát khí.
Vương Vạn Kim nhìn Triệu Hắc Long một cái và hỏi: “Là cậu ta đúng không?”
“Chắc chắn là thế rồi…” Triệu Hắc Long mím môi một cái và nói với giọng vô cùng khẳng định.
“Thế thì không sao rồi.” Vương Vạn Kim nhắm mắt lại.
Mã Hồng Tuấn lại không nghe được mấy lời thì thầm của hai người họ, trong mắt ông ta bỗng chốc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, không ngờ rằng cái tên người Nam Dương này lại không biết điều đến như vậy, mình đã cảnh cáo hắn rồi mà hắn vẫn còn dám đối đầu với Vương Kiếm Thành à?
“Một tỷ rưỡi đô la Mỹ lần thứ nhất! Một tỷ rưỡi đô la Mỹ lần thứ hai! Một tỷ rưỡi đô la Mỹ, chốt kèo!” Người dẫn chương trình hét lớn với vẻ hăng hái, một căn biệt thự được bán đấu giá với cái giá cao ngất trời ở trong tay anh ta, anh ta có thể mượn lần đấu giá này để thành danh rồi, sau này anh ta nhất định sẽ có thể được mời đi dẫn chương trình cho những buổi đấu giá lợi hại hơn nữa.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu sang cười với Ngọc Tiểu Long và nói: “Nghe nói Ngọc tướng lĩnh thích căn biệt thự này à? Tôi tặng cho cô nhé?”
Ngọc Tiểu Long lại đứng phắt dậy và quay người rời đi, cô ấy không muốn nói chuyện với loại người này dù chỉ một câu.
Vương Kiếm Thành nheo mắt lại, siết chặt nắm đấm và quay đầu ra hiệu cho Mã Hồng Tuấn ở cách đó không xa.
Mã Hồng Tuấn gật đầu một cách hiểu ý, sau đó dặn dò thuộc hạ trông chừng Tề Đẳng Nhàn, tránh cho hắn lẻn đi mất sau khi buổi đấu giá kết thúc.