Vẻ mặt của Vương Kiếm Thành bỗng chốc trầm xuống, anh ta nói: “Mày dám khiến cho tao phải mất mặt ở trước mặt Tiểu Long à? Nếu như mày không để căn biệt thự này lại cho tao thì mày cũng đừng mong đến việc có thể sống sót mà rời khỏi Hoa quốc!”
Mã Hồng Tuấn phất tay một cái, mấy tên thuộc hạ của ông ta ngay lập tức bao vây lấy hắn.
“Yo, giám đốc Mã uy phong thật đấy! Có phải ông đã quên mất là ai đã giúp ông bước lên cái chức giám đốc đó rồi hay không?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu sang nhìn Mã Hồng Tuấn và lạnh lùng hỏi.
“Ơ?” Mã Hồng Tuấn nghe thấy vậy thì bỗng chốc cau mày.
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Nếu như ông chủ đứng phía sau tôi biết ông ngang bướng như vậy thì cũng không biết anh ấy liệu có đến lấy cái mạng chó của ông không nhỉ?”
Mã Hồng Tuấn nhất thời tỉnh ra, trong lòng ngay lập tức có chút lạnh lẽo, ông ta thầm nghĩ: “Cái tên Lý Bán Nhàn này là người mà Tề Đẳng Nhàn phái đến à?!”
“Cũng không phải không có khả năng đó… Dù sao thì Vân Đỉnh Thiên Cung vốn dĩ chính là tài sản của cậu ta.”
“Sau khi bị nhà nước tịch thu, cậu ta lại phái người đến để mua lại nó, cũng hợp logic phết…”
“Ơ? Hai người Vương Vạn Kim và Triệu Hắc Long đâu rồi? Éc…”
“Có phải bọn họ đã nghĩ ra từ sớm rồi nên không định nhúng tay vào, chỉ có mình ngu ngốc chạy qua đây để làm người dẫn đầu thôi sao?!”
Mã Hồng Tuấn cũng không phải kẻ ngốc, lúc này không nhìn thấy hai người Vương Vạn Kim và Triệu Hắc Long nữa nên ông ta càng cảm thấy có gì đó không đúng, dù sao thì trước đó ba người họ đã bàn bạc xong rằng phải lôi kéo quan hệ với Vương Kiếm Thành và ắt phải đảm bảo việc “Vân Đỉnh Thiên Cung” sẽ rơi vào trong tay của Vương Kiếm Thành rồi.
Thế nhưng, sau khi buổi đấu giá kết thúc, căn nhà đó lại rơi vào trong tay của cái tên doanh nhân đến từ Nam Dương là “Tề Bán Nhàn”, hai người kia thì lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tóm lại là bất cứ chỗ nào cũng toát ra sự kì lạ!
Mã Hồng Tuấn lập tức nở nụ cười xấu hổ và nói: “Thì ra lai lịch của anh lại lớn đến như thế à…. Ha ha, sao anh không nói sớm chứ! Nếu như anh đã là người mà cậu ấy phái đến thì tôi cũng không can dự vào nữa đâu.”
“Vương tổng, xin lỗi nhé… Đây không phải chuyện mà tôi có thể nhúng tay vào được, anh tự mình giải quyết đi nhé?”
“Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước đây!”
Sau khi nói xong lời này, Mã Hồng Tuấn phất tay một cái rồi dẫn đám thuộc hạ của mình xoay người rời đi.
Mọi người nhất thời nhìn nhau một cái, cái tên đến từ Nam Dương này rốt cuộc có lai lịch gì mà lại dọa cho Mã Hồng Tuấn phải chạy mất chỉ bằng một câu nói thôi chứ? Phải biết rằng Mã Hồng Tuấn chính là giám đốc Long Môn của tỉnh Đông Hải đó, là người có quyền cao chức trọng hàng thật giá thật!
Mã Hồng Tuấn vừa mới đi khỏi, sắc mặt của Vương Kiếm Thành ngay lập tức trở nên có hơi ngượng ngùng và khó coi, anh ta nhíu chặt mày và lạnh lùng nói: “Đúng là một nên rác rưởi vô dụng!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Thật ngại quá, người mà anh mời đến hình như đã bị tôi dọa cho chạy mất rồi?”
Vương Kiếm Thành nheo mắt lại, đánh giá Tề Đẳng Nhàn một lượt từ trên xuống dưới, mỉm cười và nói: “Lý Bán Nhàn có đúng không, được lắm, tao nhớ kĩ mày rồi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cảm ơn anh nhé!”
Vương Kiếm Thành quay đầu bỏ đi, việc không thể lấy được “Vân Đỉnh Thiên Cung” ít nhiều cũng khiến cho anh ta cảm thấy có hơi thất bại và mất mặt.
Cũng chính vì Tề Đẳng Nhàn quá đỗi giàu có và hống hách, chẳng mấy chốc đã hét ra cái giá một tỷ rưỡi đô la Mỹ, tương đương với hơn mười tỷ tiền Hoa quốc.
Nếu như Vương Kiếm Thành thực sự lấy ra hơn mười tỷ để đấu giá với hắn thì cho dù cuối cùng anh ta có thắng được thì cũng sẽ trở thành trò cười mà thôi.
Ngay từ khi Tề Đẳng Nhàn bắt đầu hét giá là anh ta đã rơi vào trong hoàn cảnh ngại ngùng tiến thoái lưỡng nan rồi.
Nếu thắng thì sẽ bị người khác cười nhạo là kẻ ngốc nhiều tiền và phải trả tiền ngu.
Nếu thua thì người khác sẽ cho rằng Vương gia cũng chỉ đến thế mà thôi, ngay cả một tên đến từ Nam Dương cũng không vượt qua được.