Hai người Trịnh Hữu Bân và Giang Khuynh Nguyệt xem đến ngây người, không nghĩ tới sẽ có người rút đao tương trợ.
Hứa Ức Ngọc và bạn bè của cô cũng xem đến choáng váng. Tên đàn ông thô lỗ này, vừa mới cảnh cáo hắn không được hành xử lỗ mãng mà giờ lại vẫn làm ra chuyện quá đáng như vậy!
Thang Linh có thể ở yến tiệc ức hiếp người khác là vì người ta có Trần Hùng Phi làm chỗ dựa vững chắc! Một người từ nơi khác đến như hắn lại dám ở yến tiệc của thị trưởng Hoàng ức hiếp người như vậy. Không nói đến việc Trần Hùng Phi có tha cho hắn hay không, chỉ nói đến cửa của thị trưởng Hoàng cũng không qua được rồi?
“Đi chết đi, tôi fuck mẹ anh, anh tìm chết?!” Thang Linh phẫn nộ xoay người lại, giống như sư tử cái tức giận.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, dùng tiếng Hương Sơn sứt sẹo nói: “Tôi còn có điều bất ngờ cho cô.”
Sau khi nói xong lời này hắn đưa tay trái vẫn để sau lưng ra, trên tay cầm một miếng bánh ngọt.
“Surprise! Motherfucker!” Tề Đẳng Nhàn vừa nói vừa úp miếng bánh ngọt lên mặt Thang Linh.
Phịch một tiếng, bánh ngọt nát bét dính trên mặt cô ta, cả người Thang Linh cũng loạng choạng ngã ngồi xuống đất.
Từ Ngạo Tuyết vốn không chú ý tới tình huống bên này, đến khi mọi chuyện ồn ào mới nhìn qua, hơn nữa khi cô nghe được câu ngoại ngữ vừa rồi thì bỗng nhiên giật giật khóe miệng. Câu ngoại ngữ này, con mẹ nó cô rất quen thuộc . . .
Hứa Trường Ca cũng bị kinh động, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn trực tiếp úp một miếng bánh ngọt khiến Thang Linh ngã ngồi xuống đất thì sửng sốt, da đầu cũng tê rần.
Thang Linh giận dữ hét: “Đồ đáng chết, hôm nay không gọi người chém chết anh tôi sẽ làm con anh!”
Hứa Trường Ca vội vàng chạy tới, nói: “Thang tiểu thư bớt giận. . . . . .”
“Hứa tiên sinh? Đồ đáng chết này là hậu sinh nhà ông? Hôm nay tôi nói cho ông biết, nếu ông không cho tôi một lời giải thích vừa lòng thì Hứa gia sẽ phải chết cùng anh ta!” Thang Linh nói với Hứa Trường Ca.
Hứa Trường Ca nhíu mày nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tiểu Lý, xảy ra chuyện gì? Vì sao lại động thủ với Thang tiểu thư?!”
“Daddy, hắn thấy Thang tiểu thư ức hiếp người khác nên mới ra tay.” Hứa Ức Ngọc cũng biết nếu Hứa Trường Ca không bảo vệ được Tề Đẳng Nhàn thì hơn phân nửa hắn thật sự phải chết, ngay lập tức đi lên giải thích.
Tuy cô khó chịu vì Tề Đẳng Nhàn không nghe lời mình mà xen vào ân oán của Thang Linh và Giang Khuynh Nguyệt nhưng cô cũng không muốn người này cứ như vậy chết một cách khó coi ở đầu đường.
Thang Linh cười lạnh nói: “Tôi ức hiếp người khác thì làm sao? Tôi ức hiếp cô ta là vinh hạnh của cô ta! Cô ta không dám đánh trả tôi, Hứa gia các người xuất đầu làm cái gì? Muốn chết?”
Sắc mặt Hứa Trường Ca âm trầm, ông cũng biết nếu làm lớn việc này thì Tề Đẳng Nhàn không chỉ đắc tội với Thang Linh mà còn vì thế cũng sẽ đắc tội với Long Môn Hương Sơn!
Nói cho cùng thì Hứa gia cũng không thể chống lại thế lực của Long Môn ở Hương Sơn!
Ông hít sâu một hơi, nói: “Thang tiểu thư, hậu bối nhà tôi không hiểu chuyện, tôi xin lỗi cô, thế nào?”
Thang Linh đứng lên khỏi mặt đất, cười gằn nói: “Xin lỗi? Xin lỗi có thể giải quyết vấn đề?”
Tề Đẳng Nhàn khó chịu: “Làm sao mà minh tinh của Hương Sơn lại giống xã hội đen vậy? Đúng là không có tố chất! Cao muội, cô ta đổ rượu vào cô, cô có muốn đổ lại hay không? Tôi hỗ trợ cô!”
Hắn lại quay đầu nói với Hứa Trường Ca: “Chú Hứa, chú không cần quản cháu, hôm nay cháu nhất định phải cho gà mẹ này đi chết!”
Hứa Ức Ngọc tức giận muốn cho Tề Đẳng Nhàn hai cái tát, không nhìn lại xem mình có thân phận gì sao? Lúc này đã không nhận sai còn dám kiêu ngạo như vậy?
Giang Khuynh Nguyệt cũng bị một tiếng “Cao muội” của Tề Đẳng Nhàn làm cho sửng sốt, sau đó mở to hai mắt nhìn hắn, có chút không thể tin được mắt và tai của mình.
Hứa Trường Ca nhăn mày, thấp giọng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Cháu có biết mình đang làm gì hay không? Tiểu Lý, nếu cháu cứ như vậy Hứa gia chúng ta cũng không bảo vệ được cháu!”
“Chú Hứa, chú có nhớ ngày đó cháu nói gì với chú hay không? Có cháu nâng chú, Hứa gia chính là hạng nhất Hương Sơn!” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.