Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1419: “Phẫu thuật?”



 “A!!! Thằng khốn nạn, mày buông tao ra!” Sau khi bị tóm lấy, viện trưởng Ngô kêu ầm lên: “Mày muốn cả nhà mày phải đi chết cùng mày hay sao?!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn sầm mặt xuống, không nói gì mà chỉ tiện tay quăng một cái!  

 

“Xoảng!”  

 

Cơ thể của viện trưởng Ngô trực tiếp đập vỡ thủy tinh, bà ta bay ra khỏi căn phòng rồi kêu lên như một con lợn bị chọc tiết.  

 

Phòng bệnh này cách mặt đất khoảng sáu bảy mét, nếu như con người bị rơi ra ngoài từ chỗ này thì thật sự sẽ khá là đau đớn…  

 

Sau khi ném người ra ngoài, Tề Đẳng Nhàn dứt khoát sải bước đạp lên bệ cửa sổ rồi theo đó mà nhảy xuống dưới, phịch một tiếng, hai chân hắn tiếp đất vững chắc, đầu gối hơi khụy xuống rồi lại đứng thẳng dậy.  

 

Viện trưởng Ngô ngã lăn ra đất, một chân vặn vẹo một cách khó coi, một cánh tay cũng bị gãy ra, trên người bà ta bê bết máu tươi, trông vô cùng nhếch nhác.  

 

“Thân là bác sĩ mà chỉ nghĩ đến lợi ích, chỉ muốn làm chó cho người khác thôi à? Trong mắt các người, những bệnh nhân đau khổ kia chỉ là cây ATM để rút tiền thôi sao?” Tề Đẳng Nhàn nhìn viện trưởng Ngô đang nằm bệt dưới đất, cười khẩy và nói.  

 

Viện trưởng Ngô đau đớn cuộn tròn trên mặt đất giống như một con bò sát tội nghiệp.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 2913: Báu vật khó động lòng

 

“Con mẹ nó thật là đáng đời, ban đầu chính là con mụ già này đã hại chết con nhà người ta, ép người ra suýt chút nữa đã nhảy lầu! Cuối cùng lại đưa cho người ta một khoản tiền rồi còn bắt người bị hại đăng báo xin lỗi bệnh viện, đúng thật là vô nhân đạo!”  

 

“Mẹ nó, ông trời có mắt, cuối cùng cũng có người đến giải quyết cái bệnh viện Ái Khang độc ác này rồi!”  

 

“Trên đời này đúng là vẫn còn chính nghĩa mà, cái thứ bệnh viện tư nhân chuyên kiếm những đồng tiền dơ bẩn như Ái Khang đáng lẽ ra phải đóng cửa từ lâu rồi, chỉ có điều chỗ dựa của mụ già đó quá vững chắc, xảy ra chuyện rất nhiều lần rồi nhưng lại đều bị kẻ đứng sau bà ta đè xuống!”  

 

Một số người nhìn thấy viện trưởng Ngô bị Tề Đẳng Nhàn hành cho thê thảm như thế thì lại không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi, có thể thấy rằng cái bệnh viện tên là Ái Khang này không được lòng người ở nơi đây đến mức nào.  

 

Viện trưởng Ngô không dám nói gì với Tề Đẳng Nhàn nữa, bà ta quay đầu quát lên với những nhân viên của bệnh viện mình: “Còn ngây ra đó làm cái gì, mau đến cứu tôi đi, lập tức sắp xếp phẫu thuật cho tôi!”  

 

“Phẫu thuật?”  

Tham Khảo Thêm:  Chương 30

 

“Bà cố tình trì hoãn việc điều trị của Giang tiểu thư suốt cả một đêm, bây giờ bản thân mình bị thương rồi thì lại biết là phải phẫu thuật ngay lập tức à?”  

 

“Ai dám bước đến, tôi sẽ ném người đó từ trên tầng xuống giống như tôi vừa ném bà ta ban nãy! Ai cảm thấy tôi không dám làm thế thì có thể đến đây thử xem.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười ác độc và lạnh lùng đứng ở trước mặt viện trưởng Ngô, hắn cũng phải khiến cho con mụ già này nếm trải cảm giác đau đớn bất lực kia.  

 

Chính vào lúc này, có một đám người ăn mặc chỉnh tề bỗng chạy đến.  

 

“Kể từ bây giờ trở đi, bệnh viện Ái Khang sẽ phải đình chỉ hoạt động và tiếp nhận sự thẩm tra của chúng tôi!”  

 

“Các bệnh nhân vốn có sẽ do bộ phận chúng tôi chuyển đến bệnh viện khác!”  

 

Động tác của Hoàng Văn Lãng cũng rất nhanh chóng, ông ta đã ngay lập tức phái người đến tiến hành kiểm tra bệnh viện Ái Khang.  

Sau khi nghe thấy những lời này, viện trưởng Ngô thậm chí còn tạm thời quên mất cả sự đau đớn về mặt thể xác, đầu óc bà ta nổ tung và nhìn Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt không thể tin được.  

 

 

Cuộc điện thoại ban nãy thật sự là gọi cho Hoàng Văn Lãng, thị trưởng mới được bổ nhiệm của Hương Sơn à?  

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: C7: Ta phân ra là được chứ gì

 

 

“Bây giờ thì hay rồi, đình chỉ hoạt động, muốn làm phẫu thuật cũng không làm được nữa rồi!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái, cười tít mắt và nói.  

 

 

Sắc mặt viện trưởng Ngô tái nhợt, bà ta không thể nói ra bất cứ một câu nào, thậm chí còn có chút muốn khóc, sớm biết như vậy thì tại sao lúc đầu lại làm như thế chứ?  

 

 

Vẻ mặt của Tề Đẳng Nhàn bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn nói: “Đừng tưởng rằng mình có chút bối cảnh thì không ai trị được bà! Ông trời có mắt, ác giả ác báo! Những bệnh viện độc ác như bệnh viện của các người, ông đây gặp cái nào thì sẽ bóp chết cái đó!”  

 

 

Nói xong lời này, hắn bèn xoay người rời đi.  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.