Bóng tối vẫn luôn có thể che đậy sự xấu hổ của con người, hơn nữa còn có thể củng cố dũng khí của một số người.
Vậy nên cái gan của Tề Đẳng Nhàn cũng đã trở nên to hơn, hắn đặt bàn tay lên khung cảnh mà mình đã tán thưởng từ lâu.
Cơ thể mềm mại của Tôn Dĩnh Thục bỗng chốc run lên, cô ta không tránh né và cũng không hề ghét bỏ mà chỉ duy trì sự nho nhã trước sau như một của ngày hôm nay, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp thì lại đỏ bừng như một đám mây hồng.
“Đi thôi, đưa tôi về nhà đi!” Tôn Dĩnh Thục đứng thẳng dậy và nhẹ nhàng vỗ vào hắn một cái.
Advertisement
“Được thôi!” Tề Đẳng Nhàn lại xị mặt xuống, được thôi, phòng tổng thống mở ra vô ích rồi.
Hai người đi ra khỏi khách sạn, Tôn Dĩnh Thục lại giơ tay ra chỉ vào một quán cafe ở phía trước và nói: “Đi mua cho tôi một cốc cafe đi!”
Tề Đẳng Nhàn ồ một tiếng và nói: “Có thêm đường không?”
Advertisement
Tôn Dĩnh Thục nói: “Không cần.”
Tề Đẳng Nhàn cúi đầu ủ rũ và chuẩn bị rời đi, hắn cảm thấy vô cùng không vui, đã bị mất không một bữa cơm rồi mà còn phải mất thêm một cốc cafe cao cấp nữa.
Tôn Dĩnh Thục lại lườm hắn một cái, cái đồ EQ thấp này.
“Nhớ thêm đá đấy!” Cô ta đột nhiên nhắc nhở một câu.
Sau khi nói xong lời này, cô ta không nhịn được mà bật cười, cảm thấy cái tên Tề Đẳng Nhàn này tuy rằng là một kẻ EQ thấp nhưng cũng khá là đáng yêu mà?
Tề Đẳng Nhàn nhất thời ưỡn thẳng ngực lên, đường đi mua cafe chỉ có mấy chục mét thôi mà lại khiến cho hắn đi đến bước đường mất hết tính người…
“Ngoại trừ anh ta ra thì không còn sự lựa chọn nào tốt hơn nữa rồi, vả lại, mình cũng thích anh ta.” Tôn Dĩnh Thục yên lặng thầm nghĩ, mãi cho đến lúc này, cô ta mới cảm thấy mình đang sống như một người phụ nữ bình thường.
Tề Đẳng Nhàn đã bước vào trong quán cafe rồi, hắn cao giọng nói với nhân viên của quán: “Kiểu đá bào, không thêm đường!”
Nhân viên của quán nhìn hắn như đang nhìn một kẻ thần kinh vậy, anh mua cafe thì cứ mua cafe đi, sao lại phải phách lối giống như sắp sửa mua một cái đồng hồ mấy triệu thế!
Các vị khách khác ở trong quán cũng đều lắc đầu và không nói nên lời.
Thời buổi này đúng là loại người nhà quê nào cũng có mà, bỏ ra chút tiền để mua một cốc cafe cao cấp mà đã cảm thấy bản thân mình vô cùng lợi hại rồi à?
Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng đã chú ý đến cảm xúc tiêu cực của những người này, có điều, anh đây là một người có EQ cao, sao có thể chấp nhặt với đám người xàm xí này được?
“Cái đám xàm xí này mãi mãi sẽ không biết được kính trọng Tào thừa tướng là cảm giác vui vẻ như thế nào đâu!” Tề Đẳng Nhàn âm thầm cười khẩy, hắn còn vui vẻ phất tay một cái.
Tôn Dĩnh Thục nhìn theo bóng lưng của Tề Đẳng Nhàn mà không khỏi lắc đầu một cách bất lực, trên mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng.
“Chẳng phải Tôn phu nhân nói là cơ thể không được khỏe hay sao? Sao lại chạy ra đây để đi hẹn hò rồi?” Một giọng nói không vui truyền đến, đó là giọng nói của một người đàn ông da trắng đang mặc một bộ âu phục màu xanh.
Nụ cười trên mặt Tôn Dĩnh Thục ngay lập tức thu lại, cô ta lạnh lùng quay đầu lại nhìn một cái và nói: “Thì ra là ông Brandy à, không ngờ rằng lại trùng hợp như thế đấy!”
“Lúc tôi hẹn ông thì cơ thể tôi không được thoải mái.”
“Đến lúc từ chối ông rồi thì cơ thể lại trở nên thoải mái rồi.”
Brandy nghe thấy lời này thì ánh mắt bỗng chốc trở nên lạnh đi, ông ta nói: “Tiểu Hà, loại người này, dùng tiếng Hoa của các người thì nên nói như thế nào nhỉ?”
Hà Định Khôn, thiếu gia của Hà gia chạy ra như một con chó và liên tục cười nói: “Ngài Brandy, trong tiếng Hoa của chúng tôi, loại người này chính là rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt.”
Brandy nghe thấy thế thì gật đầu một cách hài lòng và nói với Tôn Dĩnh Thục: “Cô nghe thấy chưa?”
Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói: “Có cần tôi nói rõ hơn một chút không? Tôi chính là không thèm để ý đến ông nên mới từ chối ông đó! Vả lại, tôi đã đủ lịch sự và nhẫn nhịn đối với ông rồi, ông đừng có mà quá đáng! Cho dù có nói thế nào thì tôi cũng là bà trùm của Tài Phiệt Thượng Tinh đó!”