Tuyệt Thế Cường Long

Chương 347: "Thì súng sẽ nhanh hơn."



Mã Hồng Tuấn hiểu rất rõ những cấp dưới tài giỏi của Từ An, rốt cuộc Từ An cũng là đối thủ của ông ấy.  

             Mã Hồng Tuấn cũng hiểu rất rõ kẻ tên Hoàng Sung, đây là một cao thủ dùng súng, anh ta từng tạo nên thành tích dùng súng bắn được mười điểm!  

             Lúc trước khi ông ấy vẫn còn là bộ đội đặc chủng, cũng chỉ là một nhân vật cấp cao trong quận đội nhà nước, nhưng bởi vì cảm xúc nhạy cảm dễ giết người, sau khi bắn chết tám tù binh, ông ấy bị đưa ra toà án quân sự, cuối cùng bị ép xuất ngũ, còn phải ngồi tù suốt nhiều năm.  

             Sau khi Từ An nghe thấy lời nói của Mã Hồng Tuấn, lập tức khịt mũi khinh thường, lạnh lùng nói: “Ai nói súng không phải là vũ khí? Súng là vũ khí nóng, có vấn đề nào không?”  

             Mã Hồng Tuấn không kiềm chế được sự tức giận, ông ấy giận dữ nói: “Từ An, ông là đà chủ, đừng không có liêm sỉ như vậy?”  

             Ngay lúc này Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, nói: “Dùng súng? Thú vị lắm! Tôi cảm thấy đây không phải vấn đề, cứ để cậu ta dùng súng thử xem.”  

             Hắn vừa dứt lời, thì đã khiến mọi người ở hiện trường ngạc nhiên!  

             Ánh mắt của đám người phe Mã Hồng Tuấn nhìn về phía Tề Đẳng giống như đang nhìn một kẻ điên, đừng nói là thằng ranh này cảm thấy bản thân thắng hai đối thủ là đã vô địch thiên hạ, đao súng không thể gây sát thương?  

             Súng chính là một loại vũ ở thời đại hiện đại hoá, dù cho có là người giỏi đến mức nào thì khi bị bắn chắc chắn sẽ có một cái lỗ đầy máu!   

             Nếu cậu có Kim Chung Tráo và Áo Giáp Sắt thì có lẽ sẽ có thể đỡ được đòn tấn công của vũ khí lạnh, nhưng muốn đỡ được mấy viên đạn của người ta, vậy chỉ có thể là chuyện không thể nào xảy ra!  

             “Tề tổng, chuyện này không thể nói đùa được đâu! Dù sao đó cũng là súng, sức người không thể đấu lại, có là trâu thì khi bị súng bắn trúng cũng sẽ ngã xuống!” Mã Hồng Tuấn nóng vội như có lửa đốt.  

             Nếu Tề Đẳng Nhàn kiên quyết không cho Từ An dùng súng, vậy đám cấp dưới có thể đánh nhau của Từ An cũng sẽ không còn được bao nhiêu, vậy Mã Hồng Tuấn cũng không cần phải lo lắng đến việc bị Từ An chèn ép gây áp lực.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 14: Ý chỉ

             Chẳng qua là bây giờ Tề Đẳng Nhàn lại bảo đối phương cứ dùng súng thử xem, khiến Mã Hồng Tuấn lo sợ không thôi, trên đầu toát ra đầy mồ hôi lạnh.  

             Tề Đẳng Nhàn bình thản nói: “Cứ dùng súng là vô địch à? Chưa coi phim điện ảnh bao giờ à? Trong vòng bảy bước, nắm đấm nhanh hơn súng.”  

             “…” Suýt chút nữa là Mã Hồng Tuấn đã phun ra một ngụm máu, cậu cũng biết mấy bộ phim điện ảnh đó nữa à?  

             Mọi người nhìn Tề Đẳng Nhàn, không khỏi ngạc nhiên, bộ dạng này của hắn không giống nói đùa, mà giống như muốn xác định nắm đấm có nhanh hơn súng không!?  

             Hoàng Sung ôm hai tay đứng trong đám đông, anh ta không nói lời nào, nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm về phía Tề Đẳng Nhàn, đáy mắt loé lên sự lạnh lẽo.  

             Trong giây phút này anh ta bỗng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất thú vị, anh ta cũng muốn thử sức người trẻ tuổi vũ lực mạnh mẽ đến biến thái này có thật sự là nhanh hơn súng không!  

             Từ An cười phá lên, ông ta nói: “Mã phó đà chủ, nếu Tề tổng đã nói như vậy, đồng thời cũng kiên quyết đến thế rồi, vậy không bằng cứ để cậu ta thử sức xem sao!”  

             Vẻ mặt của Từ Dương cũng trở nên âm trầm, Tề Đẳng Nhàn rất lợi hại, thậm chí là lợi hại hơn cả súng? Anh ta rất muốn xem thử, thằng ranh này khinh người như vậy, không biết hôm nay hắn có bị đánh thành cái sàng không!  

             “Đến đây, đừng vòng vo nữa.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.  

             “Bằng!”  

             Hắn chưa kịp nói dứt câu, thì bỗng một tiếng súng vang lên giữa đám người, đám người xung quanh sợ tới mức thét chói tai, trái tim như tan vỡ.  

             Khi tiếng súng vẫn còn chưa vang lên thì Tề Đẳng Nhàn bỗng nghiêng đầu sang một bên, viên đạn đó gần như là xược qua tóc của hắn, trên không trung có vài sợi tóc tung bay, mang theo mùi vị cháy bỏng.  

             Trong nháy mắt một chai rượu quý giá ở trên quầy rượu phía sau bể nát, rượu văng tung tóe ở khắp nơi.  

             Mọi người không khỏi chấn động, đám người nhìn Đông rồi lại nhìn Tây, lúc này mới nhìn thấy Hoàng Sung đang đứng giữa đám người.  

             Giờ phút này Hoàng Sung đang giơ tay phải lên, chĩa mũi súng về phía Tề Đẳng Nhàn.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 462: Ngọc Trí Nhớ

             “Hoàng Sung, cậu có ý gì!?” Mã Hồng Tuấn tức giận nói.  

             “Vừa rồi Tề tổng đã nói, chúng tôi có thể ra tay bất cứ lúc nào, cũng không thể không được đánh lén.” Hoàng Sung đâp lại với vẻ mặt không cảm xúc.  

             Mã Hồng Tuấn bị những lời này làm cứng họng, khuôn mặt đỏ bừng, ông ấy có chút bực bội, dùng súng thì thôi, đằng này còn chơi đánh lén, quả nhiên là không nói võ mồm mà!  

             Tề Đẳng Nhàn vẫy tay không chút để bụng, lạnh nhạt nói: “Những gì tôi là sự thật, muốn đánh lén cũng được, dùng súng cũng không sao.”  

             Mã Hồng Tuấn không dự đoán được Tề Đẳng Nhàn sẽ nói như vậy, ông ấy mở to đôi mắt, tức giận đến phun máu, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói nên lời.  

             Từ An cười ha ha nói: “Không sai, quả thật là vừa rồi Tề tổng có nói như vậy! Hoàng Sung, cậu không cần phải khách khí, từ từ thưởng thức năng lực của Tề tổng.”  

             Nhưng bây giờ trong lòng ông ta đã nặng trĩu.  

             Dù sao phát súng không báo trước lời nào của Hoàng Sung lúc nãy cũng đã bị Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng né tránh.  

             Một phát súng không có bất cứ báo động nào như vậy, cho dù là chiến binh trải qua trăm trận đánh, e rằng cũng bị phát súng đó bắn trúng.  

             Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại có thể nhẹ nhàng né tránh phát súng bắn lén đó.  

             Hoàng Sung tách khỏi đám đông, chậm rãi bước ra, trong tay cầm một khẩu súng ngắn P250, anh ta nói: “Không ngờ vừa rồi anh lại có thể tránh được, tôi vốn nghĩ rằng phát súng đó có thể giết chết anh!”  

             Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn không cảm xúc cầm tờ quảng cáo của một quán rượu đêm, hắn trực tiếp vứt xuống mặt đất.  

             Sau đó hắn dùng hai chân dẫm lên tờ quảng cáo.  

             “Anh có ý gì?” Hoàng Sung thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi ngẩn người, anh ta nhíu mày hỏi.  

             “Tôi sẽ đứng trên tờ giấy này tránh khỏi viên đạn của cậu! Nếu hai chân rời tờ giấy này thì coi như tôi thua.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.  

             Sau khi Hoàng Sung nghe thấy lời này, anh ta càng ngây người, gần như không thể tiếp tục duy trì khí chất lạnh lùng, anh ta khiếp sợ nói: “Anh đang nói gì vậy? Anh muốn đứng trên tờ giấy này để tránh viên đạn của tôi?”  

Tham Khảo Thêm:  Chương 170: Ngoại truyện 1

             Mọi người lần lượt hít sâu một hơi lạnh, đám người dùng ánh mắt nhìn kẻ điên mà nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.  

             Chiều dài của tờ giấy này chỉ có 30 cm, chiều rộng cũng chỉ hơn 20 cm, cả đôi chân đứng lên trên là gần như không còn đường sống.  

             Thế mà Tề Đẳng Nhàn lại muốn đứng trên tờ giấy này để tránh viên đạn của Hoàng Sung, hơn nữa nếu hai chân rời khỏi tờ giấy này thì cứ coi như là hắn đã thua?  

          Điều kiện như vậy không khỏi quá điên cuồng!  

             Hoàng Sung dùng súng, Tề Đẳng Nhàn trốn khắp phòng, như vậy thì không khác nhau là mấy, nhưng hắn lại muốn đứng yên một chỗ để tránh đạn, quả thật là khiến người ta không dám tin.  

             “Không sai.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nkis.  

             Bây giờ hân cực kỳ tin vào vũ lực của chính mình, hơn nữa cũng muốn đung phương thức này để kích thích bản thân không ngừng, khiến bản thân càng ngày càng tiến bộ.  

             Từ sau khi trò chuyện với Dương Quan Quan về bối cảnh của chính mình trong quá khứ, thì ngọn lửa báo thù trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, thế nên trong lúc bất tri bất giác đã trở nên nóng vội hơn không ít.  

             Từ An cười to nói: “Được được được, nếu Tề tổng dám đưa ra điều kiện, thì đương nhiên chúng tôi đây sẽ không thể không đồng ý!”  

             “Tôi đồng ý, tôi vô cùng tôn trọng thực lực của Tề tổng, thế nên Hoàng Sung nhất định phải dùng hết sức lực để đối phó với cậu!”  

             “Ha ha ha ——”  

             Đương nhiên Từ An rất mong muốn Tề Đẳng Nhàn tiếp tục tìm đường chết.  

             Mã Hồng Tuấn tức giận đến mức suýt chút nữa đã dậm chân tại chỗ, mắt thấy sắp nắm chắc phần thắng lợi, kết quả là Tề Đẳng Nhàn lại từ mình tìm con đường chết, còn muốn thử thách khó khăn là đứng trên tờ giấy để viên đạn của người ta!?  

             “Mẹ nó, đúng là bị bệnh tâm thần!” Mã Hồng Tuấn nhịn không được mà thầm mắng trong lòng, tức giận chịu không nổi.  

             Hoàng Sung hít sâu một hơi, sau đó đứng yên trước mặt Tề Đẳng Nhàn, cách đứng bảy bước nói: “Anh nói trong vòng bảy bước, nắm đấm nhanh hơn súng.”  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.