Tề Đẳng Nhàn ngoài miệng nói bảo vệ ông ta, vậy mà lúc sát thủ đến vẫn ngủ ngon lành như cũ, may là còn có Chung Huy ra tay, nếu không cái mạng già này của ông ta đã sớm không còn giữ được nữa rồi?
“Bọn họ chính là người của tổ chức Huyết Khô Lâu?” Hoàng Văn Lãng trầm ngâm nói.
“Không sai, chính là Huyết Khô Lâu hàng thật giá thật! Năng lực hành động và năng lực chiến đấu của bọn họ có thể sánh ngang với lực lượng đặc chủng tinh anh của nước ngoài.”
“Nếu không phải tôi sớm có cảnh giác, hoàn toàn có khả năng bị bọn họ giết lúc nào hay, vô cùng nguy hiểm.”
Chung Huy gật đầu, nói với Hoàng Văn Lãng.
Thoáng cái đã giải quyết xong hai người này, nhìn qua trông anh ta rất nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt lại bộc phát ra sức mạnh mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được.
Hoàng Văn Lãng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lần này bọn họ không làm được, không biết có còn phái cao thủ lợi hại hơn đến giết tôi nữa không…”
Chung Huy nói: “Người tên Hồng Thiên Đô này cũng không phải dạng dễ dàng từ bỏ ý đồ, vì để đạt được mục đích ông ta sẽ không tiếc bất cứ thủ đoạn nào.”
“Năm đó Hoàng thị trưởng tra ra chuyện ông ta bán tài nguyên đất hiếm trái phép, hẳn là đã ôm hận trong lòng từ lâu, hiện giờ bị lộ tung tích, nhất định phải giết chết ngài thì ông ta mới có thể an tâm.”
“Nhưng không sao, cho đến khi có thể triệt để loại bỏ nguy cơ, tôi sẽ ở bên cạnh bảo vệ ngài, bảo đảm an toàn cho ngài.”
Hoàng Văn Lãng nhìn hai thi thể trên mặt đất, thấy phong thái cao thủ của Chung Huy, cả người cảm thoải mái hơn, đặc biệt có cảm giác an toàn.
Chung Huy nhìn thoáng qua Tề Đẳng Nhàn, nói: “Ngày mai Hoàng thị trưởng vẫn nên để cho cậu ta về nhà đi, người như vậy ở chỗ này chỉ làm vướng tay vướng chân, đến lúc đó nếu cậu ta cũng gặp nguy hiểm, dù tôi có ra tay bảo vệ cậu ta hay không cũng hoàn toàn không phù hợp!”
Hoàng Văn Lãng chần chờ một lát, sau đó gật đầu.
Tuy ông ta đã chứng kiến qua năng lực của Tề Đẳng Nhàn, nhưng dựa vào biểu hiện ngày hôm nay, rõ ràng là Chung Huy vẫn cao hơn một bậc.
Dù sao thì hai tên sát thủ xông vào vừa rồi đều là do Chung Huy giải quyết, Tề Đẳng Nhàn vẫn ngủ từ đầu đến cuối, thật sự vô cùng khó để khiến người khác tin tưởng và nể phục.
“Hồng Thiên Đô muốn giết ngài, vừa đúng lúc tôi cũng muốn xem xem vị La Hán quốc gia này rốt cuộc mạnh tới cỡ nào!” Chung Huy cười lạnh nói.
“Vậy sao?” Một âm thanh lạnh lẽo bỗng truyền vào phòng.
Hoàng Văn Lãng cùng Chung Huy sửng sốt, trong nháy mắt cảm thấy sởn tóc gáy!
Phòng có thêm người từ lúc nào, bọn họ lại không hề nhận ra!
Hoàng Văn Lãng thì không tính nhưng Chung Huy lại là đại cao thủ, anh ta hoàn toàn không nhận ra được có người tiến vào từ lúc nào khiến người ta cảm thấy có chút khủng bố.
Hoàng Văn Lãng quay đầu, ông ta nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên sô pha, toàn thân chìm trong bóng tối, dường như sắp hoà tan vào màn đêm, nếu như không nhìn kỹ cũng sẽ không phát hiện ra được có người đang ngồi đó.
Ánh mắt Chung Huy trở nên lạnh lẽo, bày ra tư thế: “Hồng Thiên Đô?!”
“Muốn so chiêu cùng lão đại của bọn tao, mày làm gì có tư cách đó!”
“Tao không phải Hồng Thiên Đô, tao là thủ hạ của ông ta, Cá Sấu.”
Người đàn ông ngồi trên sô pha chậm rãi đứng dậy, dựa vào ánh sáng mờ nhạt có thể nhìn thấy một gương mặt đẹp trai mà lạnh lùng.
Chung Huy tiến lên trước một bước, chắn phía trước người Hoàng Văn Lãng, lạnh lùng nói: “Thật không nghĩ tới thủ hạ của Hồng Thiên Đô còn có cao thủ như mày, vậy tao giết chết mày thì Hồng Thiên Đô nhất định sẽ tự mình đến!”
Cá Sấu cười nhạt, nói: “Mày tên Chung Huy đúng không, một trong những cao thủ của Cục An ninh Quốc gia, chiến tích hiển hách. Vừa rồi hai thủ hạ của tao trong nháy mắt đã bị mày đánh chết, đúng là rất mạnh.”
“Nhưng mà mày cảm thấy mày có thể kiêu ngạo trước mặt tao sao?”