Cục trưởng Mã bên kia muốn ngăn chặn thuốc của hắn, vậy thì hắn sẽ không thể làm gì được cái tên lưu manh đó, thế nhưng hắn có thể tìm Ngọc Tiểu Long và đi qua con đường của Bắc Kinh, hắn không tin sau khi thứ thuốc đó đã thông qua sự xét duyệt ở Bắc Kinh rồi mà cái tên kia vẫn còn có gan để giở trò!
Ngọc Tiểu Long cau mày và nói: “Chuyện phiền phức như thế, tôi không muốn giúp!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chỗ tôi có một loại thuốc, chính là Trần thị Bạch dược, cô thực sự không muốn loại thuốc này được thông qua xét duyệt à?”
Advertisement
Ngọc Tiểu Long nghe xong thì không khỏi ngẩn người, cô ấy kinh ngạc nói: “Trần thị Bạch dược? Đó là đồ do Nam Dương Trần thị làm ra mà, thế mà bọn họ lại bằng lòng bán phương pháp điều chế đó cho anh à!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Trên thực tế thì bây giờ Nam Dương Trần thị đã không còn dùng đến cái này nữa rồi, thậm chí bọn họ còn muốn bán phương pháp điều chế này ra với quy mô lớn nhưng vì nể tình quan hệ nên đã quyết định bán cho tôi trước mà thôi. Đoán chừng khoảng hai năm nữa thì phương pháp điều chế của Trần thị Bạch dược sẽ ngập tràn khắp nơi thôi!”
Ngọc Tiểu Long lại ngẩn người một lúc nữa, sau đó cô ấy đưa tay gõ nhẹ vào cằm mình và nói: “Nếu như là Trần thị bạch dược thì quả thực là có thể, thế nhưng Bộ chiến tranh phải có quyền mua trước và có ưu đãi lớn đối với loại thuốc này.”
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi cũng nghĩ như thế, một khi thứ thuốc này được sản xuất ra thì chắc chắn sẽ phải quảng bá trong Bộ chiến tranh đầu tiên, bởi vì Bộ chiến tranh là nơi cần nó nhất.”
Hoa quốc có nhiều chiến sĩ như vậy, chỉ tính riêng việc huấn luyện mỗi ngày thôi là đã có không biết bao nhiêu người bị thương do va chạm rồi.
Trần thị Bạch dược có hiệu quả chữa trị kì diệu đối với những vết thương do va chạm, thứ mà Tề Đẳng Nhàn nghĩ đến đầu tiên chính là để Trần thị Bạch dược đi qua con đường của Bộ chiến tranh.
“Cô giúp tôi dùng quan hệ để phê duyệt thuốc, sau khi sản xuất xong, tôi sẽ ưu tiên cung cấp cho Bộ chiến tranh với giá rẻ.”
“Như thế thì cô có thể lợi dụng thứ thuốc này để đánh bóng tên tuổi, mọi người đều biết đây là thứ thuốc giá rẻ do Ngọc Tiểu Long cô đây dựa vào năng lực để có được, hơn nữa còn là Trần thị Bạch dược!”
“Còn tôi cũng có thể thông qua Trần thị Bạch dược để mở ra thị trường to lớn hơn và kiếm về nhiều tiền hơn nữa.”
“Lần hợp tác này của chúng ta có thể nói là đôi bên cùng có lợi.”
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp nói rõ các lợi ích của chuyện này với Ngọc Tiểu Long, cô ấy quá thông minh, chơi trò thật thật giả giả với cô ấy là hoàn toàn vô dụng, còn không bằng ngoan ngoãn lấy lợi ích ra để chia sẻ với cô ấy thì hơn.
Sau khi nghe xong những lời này của Tề Đẳng Nhàn, Ngọc Tiểu Long bỗng rơi vào trầm tư, một lúc sau, cô ấy nói: “Không thành vấn đề, tôi có thể dùng quan hệ để giúp anh phê duyệt thuốc, thế nhưng anh phải nhớ kĩ những điều kiện mà anh đã đưa ra!”
Cục trưởng Mã thề sống thề chết rằng sẽ ép chết ba loại thuốc đặc hiệu của Tề Đẳng Nhàn, kết quả Tề Đẳng Nhàn đã ngay lập tức đi tìm Ngọc Tiểu Long để đi qua con đường quan hệ ở Bắc Kinh.
Đoán chừng đến lúc đó sẽ lại là một cái tát thật đau giáng lên trên mặt của ông ta.
Tề Đẳng Nhàn thấy Ngọc Tiểu Long đồng ý thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, mấy chuyện như tặng quà hoàn toàn không có tác dụng gì với cô gái này cả, nói không chừng người ta còn có thể trở mặt.
Những lập luận này của hắn thực ra đã được hắn lặp đi lặp lại hàng chục lần ở trong lòng, hắn đã cố gắng phát huy tối đa kỹ năng ăn nói của mình để có thể thuyết phục được cô ấy.
“Chỗ thuốc này của anh tốt nhất là đừng có xảy ra vấn đề gì!” Cuối cùng, Ngọc Tiểu Long cảnh cáo hắn một câu, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.
Cô ấy đã hiểu quá rõ về sức mạnh của tư bản rồi, nếu Tề Đẳng Nhàn vì để kiếm được lợi ích lớn hơn mà làm ra những chuyện như ăn bớt nguyên vật liệu…
Tề Đẳng Nhàn cười cười và nói: “Nếu như tôi là người như thế thì tôi đã không đứng cùng phe với cô rồi, vậy nên sự lo lắng về phương diện này của cô là dư thừa rồi.”
Sau khi bàn bạc với Ngọc Tiểu Long xong, Tề Đẳng Nhàn đi đến bên cạnh và gọi điện thoại cho Dương Lệnh Quang.
“Tỉnh thủ Dương à, phía bên tôi đã sắp xếp thỏa đáng rồi.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
“Được, tôi biết rồi…” Dương Lệnh Quang nói.