Quần áo trên ngực Chekhov bị xoắn chặt lại, hai chân nhấc khỏi mặt đất, cả người bay ngược về sau, xoay tròn vài vòng trên không trung rồi rơi một cái rầm xuống đất, liên tục lăn ra ngoài bảy tám mét mới dừng lại.
Triệu Hồng Tụ lắc đầu nói: “Anh thua rồi.”
Sắc mặt Chekhov tái xanh, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ thua một người phụ nữ!
Đến tận lúc này, Tề Đẳng Nhàn cuối cùng cũng đến nơi.
Khi trở về nhà của Irena Jinva, thấy không có ai nên hắn lập tức đi tìm, nghe thấy tiếng động loáng thoáng ở đây thì lập tức chạy đến.
“Cô không sao chứ?” Tề Đẳng Nhàn vươn tay kéo Irena Jinwa lên, lạnh lùng hỏi.
“Tôi không sao, nhưng còn Duy Kim Na cô ấy…” Irena Jinwa giật mình sau đó nghẹn ngào.
“Tôi biết rồi.” Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu.
Advertisement
Triệu Hồng Tụ liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh nói: “Nếu anh đã tới rồi thì việc còn lại không có liên quan gì đến tôi nữa.”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
“Này, Triệu Hồng Nê, cô còn muốn giả vờ như vậy à? Tôi còn chưa cảm ơn cô đấy!” Tề Đẳng Nhàn im lặng hồi lâu rồi nói.
“Anh nhận nhầm người rồi.” Triệu Hồng Tụ chỉ lắc đầu rồi bóng người cũng dần đi xa.
Sau khi nghe những lời này, cơ thể Tề Đẳng Nhàn đột nhiên run lên, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Nếu cô ấy không phải là Triệu Hồng Nê, vậy thì… chỉ có thể là “Thiên Phạt” Triệu Hồng Tụ!
Hắn không ngờ được rằng lần đầu tiên gặp Triệu Hồng Tụ lại diễn ra theo một cách như vậy.
Điều bất ngờ hơn nữa là Triệu Hồng Tụ đã thực sự cứu mạng Irena Jinva.
“Chekhov, mày ăn gan hùm mật gấu à? Dám đến Hoa quốc của bọn tao để diễu võ giương oai!”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu, hắn nhìn về phía Chekhov đã đứng dậy và lạnh giọng nói.
Lúc này sắc mặt Chekhov tái nhợt, hơi thở đứt quãng, rõ ràng hắn ta đã bị thương không nhẹ.
“Mày là ai?” Chekhov cười gằn nói, hắn ta hung hăng lắc cổ hai lần, ánh mắt hung ác.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Là người muốn lấy mạng mày!”
Đương nhiên hắn khinh thường những người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chẳng qua, tên Chekhov này đã phát rồ lên giết Duy Kim Na, bây giờ còn muốn giết chết Irena Jinva, sao hắn có thể tha!
Chekhov cười chế nhạo một tiếng rồi nói: “Mày biết tao là ai không? Mày dám động vào tao? Chính phủ Hoa quốc chúng mày nhất định sẽ không tha cho mày!”
Chekhov có địa vị rất cao ở Tuyết quốc.
Cho nên hắn ta có niềm tin để nói như vậy!
Hơn nữa, vào thời điểm hắn nói những lời này, một đám người đã tới, những người này đều là bộ phận an ninh của Hoa quốc.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu chặt mày, hắn không nghĩ người đến nhanh như vậy, ban đầu hắn định sẽ làm thịt Chekhov trước, còn chuyện sau đó thì sau nói tiếp.
“Chekhov tiên sinh, ngài không sao chứ?” Người đi đầu là Cục trưởng cục an ninh quốc gia thành phố Trung Hải, Trương Khác.
Chekhov lắc đầu nói: “Tôi không sao, chỉ bị một con đàn bà điên đánh bị thương mà thôi, còn có người thừa dịp này muốn giết tôi.”
Trương Khác quay đầu về phía Tề Đẳng Nhàn, ông ta nhìn hắn với ánh mắt nghiêm nghị: “Là cậu ta sao?!”
Chekhov gật đầu, sau đó nói: “Còn người phụ nữ này là đặc công do Trại Nhạn Tuyết quốc bồi dưỡng, chẳng qua cách đây không lâu cô ta đã phản bội bọn tôi. Chủ yếu tôi đến Hoa quốc là để bắt giữ cô ta!”
Sắc mặt Irena Jinva trở nên khó coi, cơ thể cô run lẩy bẩy, trong lòng thấy hơi sợ hãi.
“Tôi biết cậu, cậu là Tề tổng của Tianlai Capital.” Trương Khác nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn sau đó chậm rãi nói: “Cậu có thể nói cho tôi một lời giải thích, tại sao cậu lại muốn giết Chekhov được chứ?”
Tề Đẳng Nhàn thấy hơi chán ghét khi tiếp xúc với người thuộc cục an ninh quốc gia, trước đây từng có trưởng ban Vương được hắn xử lý, sự kiện của Trần Ngư lại nhảy ra một phó cục trưởng Triệu Chính Hoa.