Tuyệt Thế Cường Long

Chương 932: không còn mặt mũi tới gặp tôi!”



 Không thể không nói, mạng chó của Tề Đẳng Nhàn xem như tạm thời nhặt về được.  

 

 

Đương nhiên, hắn cũng có hơi tiếc hận, nếu cơ thể của mình ở trạng thái tốt nhất thì đánh một trận với Triệu Hồng Tụ cũng chưa chắc không thể.  

 

Trong quá trình truy đuổi vừa rồi, hắn cũng đã cảm nhận được công lực cao đến khủng bố của người phụ nữ này, được gọi là “Thiên Phạt” cũng không phải không có đạo lý.  

 

“Qua mấy ngày nữa gọi Jinva đến Thượng Hải đánh mấy ván cờ với Triệu Hồng Nê, nếu không, Triệu Hồng Tụ tới tìm mình gây phiền toái cũng đau đầu.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nghĩ.  

  Advertisement

Tề Đẳng Nhàn giơ tay nhìn chiếc đồng hồ trên tay một cái, nói với Tôn Dĩnh Thục: “Tôn phu nhân, tôi mời cô một bữa cơm được không, con người tôi chính là có ơn tất báo!”  

 

Tôn Dĩnh Thục cảm thấy lời này rất chói tai, nghe như thế nào cũng như là đang châm chọc mình, hơi nhướng đôi lông mày thanh tú.  

 

“Không có ý châm chọc cô đâu, là cảm ơn thật lòng.” Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng cười nói.  

 

Tôn Dĩnh Thục cũng không chấp nhặt hắn, nghĩ bản thân cũng không có việc gì, liền để cho hắn sắp xếp một buổi.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tuy rằng là vợ trước của tôi đến tìm cô, nhờ cô hỗ trợ, nhưng cô đồng ý vì tôi sử dụng ân tình của Triệu Hồng Tụ, tôi không ngờ, bất kể nói như thế nào cũng phải cảm ơn cô.”  

Tham Khảo Thêm:  Chương 184: Tùy ý diệt Tinh, Dung Hợp kỹ năng

 

Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục như thường, nói: “Có qua có lại thôi, anh giúp tôi, tất nhiên tôi cũng sẽ giúp anh. Huống chi, bây giờ tôi và nhà họ Trần ở Nam Dương vẫn còn quan hệ hợp tác, nếu bọn họ biết tôi không giúp anh, chắc chắn sẽ không chào đón.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Về sau mọi người chính là bạn bè, nếu cô có chuyện phiền toái nào khó giải quyết, cứ việc nói với tôi, có thể giúp, tôi sẽ tận lực giúp.”  

 

Tôn Dĩnh Thục nói: “Không phải sớm đã tuyệt giao sao? Loại người như tôi, trong mắt chỉ có ích lợi, làm sao xứng làm bạn với anh được!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Mỉa mai đấy à? Cô đường đường là bà chủ Tài Phiệt Thượng Tinh, sao lại có thể nhỏ mọn như vậy được, rộng lượng một chút không được à?”  

 

Tôn Dĩnh Thục cười lạnh nói: “Không thể rộng lượng với loại người như anh được, không phải anh am hiểu nhất là được đà lấn tới, được một tấc lại muốn tiến một thước sao?”  

 

“Cũng đã ngủ cùng một giường, còn nói như vậy, tổn thương người ta quá.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.  

 

“Sớm hay muộn cũng có một ngày, tôi phải cắt cái lưỡi của anh xuống!” Tôn Dĩnh Thục giơ đao, nhẹ nhàng cắt thịt bò, gương mặt nở nụ cười âm trầm.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 107: 107: Về Bên Nhau

 

“Còn hận chuyện tôi liếm chân của cô một chút đúng không?” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

Tôn Dĩnh Thục sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười, cái tên chó này, cô ta có nói chuyện này sao?  

 

“Chó liếm!” Tôn Dĩnh Thục cười lạnh nói.  

 

“Cô đừng mắng bản thân mà… Không đến mức đó, chỉ là liếm chân cô một chút mà thôi, cô lại mắng bản thân mình là chó, rất không đáng giá.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.  

 

“A Tây!” Tôn Dĩnh Thục phát điên, “Vì sao tôi lại đồng ý ăn cơm với anh? Tôi mẹ nó có phải phạm tiện hay không?!”  

 

Tề Đẳng Nhàn vui vẻ khi thấy Tôn Dĩnh Thục tức giận đến giương nanh múa vuốt, không biết vì sao, dù sao cũng vui sướng.  

 

Có lẽ, xét đến cùng chính là thằng nhãi này quá thù dai, còn ghi hận người ta từng đâm sau lưng hắn.  

 

Thậm chí, Tôn Dĩnh Thục cũng có một loại cảm giác quái quái, tuy rằng có một số thời điểm bị hắn làm cho tức giận đến muốn giết người, nhưng sau đó nhớ lại, cũng cảm thấy có chút thú vị.  

 

Cũng theo như lời của Tề Đẳng Nhàn, bên cạnh cô ta không có lấy một người đáng tín nhiệm, đừng nói là bạn bè, vui cười giận mắng như vậy, là mấy điều còn thiếu trong cuộc đời cô ta.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 27

 

“Mấy ngày nữa tôi sẽ phải về Triều Tiên, công việc ở Hoa Quốc đã xử lý gần xong rồi. Hy vọng anh đừng quên lời nói nói trước đây của mình, tôi sẽ luôn chờ!” Tôn Dĩnh Thục nói.  

“Han Sung Joon chứ gì, chút lòng thành mà thôi…” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.  

 

 

Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói: “Anh cứ xem thường ông ta đi, đến lúc đó bị đánh như chó, không còn mặt mũi tới gặp tôi!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: “Nếu ông ta được gọi là đệ nhất cao thủ của Triều Tiên các cô, hơn nữa còn sáng lập một môn phái lớn, tất nhiên tôi sẽ không xem thường ông ta.”  

 

 

Tôn Dĩnh Thục ăn xong đĩa bò bít tết của mình rồi, sau đó thở ra một hơi, nghĩ tới những ngày quay lại Triều Tiên liền cảm thấy có hơi buồn bực.  

 

 

Là quyền cao chức trọng không sai, nhưng cũng không đại biểu cho việc cô ta sống vui vẻ.  

 

 

“Lần trước anh nói không sai, tôi quá suy nghĩ tính kế, cho nên bên người ngay cả một người đáng tín nhiệm cũng không có. Thậm chí, tôi cũng không biết, bản thân cầm quyền kinh tế lớn như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?” Ánh mắt Tôn Dĩnh Thục mơ hồ nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói.  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.