Tuyệt Thế Cường Long

Chương 961: “Cô thực sự muốn khi sư diệt tổ sao?”



 Tần Đường Ngọc đã lăn lộn trong giới võ lâm nhiều năm, đương nhiên biết phép tắc của võ lâm, nhìn trộm lúc người khác dạy đồ đệ là điều tối kị trong võ lâm.  

 

 

“Vào đi.” Tề Đẳng Nhàn thấy Dương Quan Quan chuẩn bị kết thúc buổi tập, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa gọi.  

 

Tần Đường Ngọc lúc này mới bước lại vào bên trong, chắp tay chào Tề Đẳng Nhàn, nói: “Anh Tề.”  

 

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, đáp lời: “Sớm như vậy đã qua đây, có chuyện gì sao?”  

 

Tần Đường Ngọc nói: “Sáng sớm hôm nay, Giang Sơn Hải đã tìm đến nhà họ Văn, hơn nữa còn cầm theo ngọc tủy của đà chủ… Hắn ta nói từ nay về sau hắn ta chính là đà chủ của Long Môn Thượng Hải, còn nói chúng ta phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nhạt một tiếng, nói: “Giang Sơn Hải thật sự không chờ nổi nữa rồi, vừa lấy được ngọc tủy liền đến nhà họ Văn mấy người? Văn phu nhân trả lời như thế nào?”  

 

“Sư mẫu nói với hắn ta vài câu, sau đó đã lao vào đánh thái cực với hắn ta, sư mẫu không đồng ý luôn mà nói cần suy nghĩ kĩ thêm.” Tần Đường Ngọc lòng nóng như lửa đốt hỏi: “Anh Tề, tại sao ngọc tủy lại rơi vào tay hắn ta được chứ?”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười cười, trả lời lại: “Hắn ta mua của tôi. Giang Sơn Hải đúng là rất chịu chi, cam lòng bỏ ra nhiều tiền như vậy, những hai tỷ chỉ để mua ngọc tủy.”  

  Advertisement

Tần Đường Ngọc ngây người, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn càng ngày càng không đáng tin, tại sao ngọc tủy của đà chủ, tín vật quan trọng như thế mà hắn nói bán là bán chứ? Vậy sau này nhà họ Văn bọn họ phải đi theo ai, phải làm gì đây chứ?  

Tham Khảo Thêm:  Chương 117: Màn 8 - Mang Chủng 12

 

Đúng lúc này, Dương Quan Quan bỗng nhiên ngồi xổm xuống, lồng ngực phập phồng lên xuống, trong miệng phát ra một tiếng ngân dài, giống như tiếng nước sôi, hai lòng bàn tay đầy mồ hôi, bởi vì hơi thở nóng rực mà bốc hơi thành một lớp sương mù, toàn thân Dương Quan Quan nổi da gà, tóc tai dựng ngược lên, ngay cả tóc mái cũng bị thổi bay lên.  

 

Động tĩnh này làm cho Tần Đường Ngọc giật mình, quay đầu lại nhìn lại càng kinh ngạc hơn, hỏi: “Đây là… đây là đã luyện thành nội lực sao?”  

 

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: “Không ngờ nằm viện một trận, không luyện tập công phu gì mà có thể nhân họa đắc phúc.”  

 

Bây giờ, Dương Quan Quan cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang nóng rực lên, cô ta hít một hơi thật sau đánh ra một quyền, cảm thấy có chút khác biệt so với trước đây, đòn đánh này đặc biệt có lực!  

 

Tần Đường Ngọc bình tĩnh trở lại, hỏi Tề Đẳng Nhàn: “Anh Tề, sao anh có thể tùy ý bán ngọc tủy của đà chủ ra ngoài như vậy? Anh bán nó đi rồi, Giang Sơn Hải lấy được ngọc tủy mang ra ngoài, đến lúc đó còn ai sẽ chấp nhận để anh làm chủ chứ?”  

 

“Haha, thứ tôi bán chỉ là đồ giả mà thôi, chỉ có mỗi hắn ta coi nó là báu vật.” Tề Đẳng Nhàn nằm trên ghế lười nhác trả lời.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 623: Tự tô vẽ (2)

 

“Là đồ giả sao?” Tần Đường Ngọc sửng sốt một hồi, sau đó thở phào một hơi.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Hắn ta có yêu cầu gì thì nhà họ Văn cứ giả vờ đồng ý đi. Đại hội Long Môn Thượng Hải sắp bắt đầu rồi, trước lúc đó hắn ta có thể sẽ đi chạy loạn khắp nơi, cầm ngọc tủy giả đi làm màu để mọi người ủng hộ hắn ta.”   

 

“Mấy người cũng không cần vạch trần điều này, chỉ cần phối hợp hết mức có thể với hắn ta là được rồi.”  

 

“Bao gồm cả Tống Chí Mai, cũng phải phối hợp với hắn ta.”  

 

“Đợi khi nào thủy triều rút nước, để cho mọi người xem Giang Sơn Hải bơi khỏa thân như thế nào.”  

 

Tần Đường Ngọc bĩu môi, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật giỏi lừa người khác, dùng từ “lão hồ ly” để miêu tả Tề Đẳng Nhàn cũng không sai.  

 

Lần trước hắn trắng trợn đòi Triệu Man Nhi sáu mươi triệu, kết quả lại đi tố cáo với Ngọc Tiểu Long, nói Triệu Man Nhi hối lộ hắn.  

 

Tần Đường Ngọc nói: “Tôi hiểu rồi, anh Tề đây là muốn cho Giang Sơn Hải vạn kiếp bất phục sao.”  

 

Với hành động này của Giang Sơn Hải, đừng nói là làm đà chủ, ngay cả làm phó đà chủ cũng khó.  

 

Mà Giang Sơn Hải hành động cũng quá vội vàng, chỉ biết nhìn cái lợi ngay trước mắt, thậm chí vì quyền lực mà có thể đánh mất nhân tính như vậy. Tề Đẳng Nhàn rất ngứa mắt, không lừa hắn ta thì lừa ai đây?  

Tham Khảo Thêm:  Chương 274

 

“Đúng vậy, cứ để cho Giang Sơn Hải tiếp tục điên cuồng đi, hắn ta càng điên cuồng, đến lúc đó sẽ càng thảm bại.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, thản nhiên nói.  

 

Dương Quan Quan lúc này đã tập luyện xong, đi đến chỗ Tề Đẳng Nhàn, nói: “Anh cho tôi đánh thử một quyền, xem tôi có phải đã luyện được nội lực rồi không?”  

 

Tần Đường Ngọc đứng ở một bên sững sờ, ngây người ra.  

Tề Đẳng Nhàn chớp mắt hỏi: “Cô thực sự muốn khi sư diệt tổ sao?”  

 

 

Dương Quan Quan nhe răng cười: “Tôi vẫn luôn có một ước mơ, là luyện được công phu mạnh hơn anh sau đó tìm cơ hội đánh anh một trận!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn không nói nên lời, cô gái này rõ ràng là đang ghi thù, trước đây hắn bắt nạt cô ta như thế nào có phải cô ta đều ghi lại vào sổ nhỏ không?  

 

 

Điện thoại của Tần Đường Ngọc reo lên, cô ta đi sang một góc nghe máy, sau đó sửng sốt: “Cái gì cơ?”  

 

 

“Có chuyện gì vậy?” Tề Đẳng Nhàn nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc và phẫn nộ của Tần Đường Ngọc, không nhịn được quay đầu lại hỏi.  

 

 

Tần Đường Ngọc vội vàng nói vài câu sau đó cúp máy, chắp tay hành lễ nói với Tề Đẳng Nhàn: “Võ đường Thiên Đạo của nhà họ Văn gặp phải rắc rối lớn rồi, người của Nham Toái Lưu tìm đến cửa, đánh sư đệ Án Cường của tôi tàn tật rồi!”  

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.