Ông ta vốn định đợi đến khi mình chính thức đảm nhiệm chức vụ Đà chủ của Long môn ở Thượng Hải sau đó mới đi tìm Tề Đẳng Nhàn gây phiền toái, nhưng nếu tên này đã muốn tìm chết, vậy tự nhiên là ông ta sẽ vỗ tay hoan nghênh.
“Yo…Bà là Sở Tiên Dao sao? Tôi nhớ rồi, ở đế đô bà từng được coi như là danh nhân số một.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Sở Tiên Dao lạnh mặt nói: “Nếu anh đã biết đến tôi, vậy bây giờ hẳn là có thể chọn đất chôn cho mình rồi chứ?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Với chút nhân mạch của bà, thì sao có thể dọa đến tôi? Ỷ vào chút tư sắc mà đi khắp nơi khoe khoang lẳng lơ, bị cha tôi tát cho một c ái ấy, còn đau không?”
Sở Tiên Dao nghe hắm nói như vậy, không sửng sốt!
“Anh họ Tề. Cha của anh là tên người câm chết tiệt Tề Bất Ngữ sao?!” Sở Tiên Dao phục hồi tinh thần lại, vô cùng khiếp sợ nói.
Giang Khuynh Nguyệt không khỏi tò mò nhìn Tề Đẳng Nhàn và Sở Tiên Dao một cái, giữa hai người này, có chuyện gì chứ?
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: “Người phụ nữ này lúc trước đã nói xấu mẹ tôi ở trước mặt cha tôi, cố ý câu dẫn cha tôi, nên đã bị ăn một cái tát đau, xương mũi cũng bị gãy luôn…”
Tề Bất Ngữ không giống đứa con trai Tề Đẳng Nhàn này, có đôi khi thích dựa dẫm vào người khác, mà là người đứng đắn nói thích không nhiều, hoặc là nói, là không hề nói gì.
Dù sao thì lúc trước Sở Tiên Dao không biết xuất phát từ mục đích gì mà lại cố ý đi quyến rũ Tề Bất Ngữ, kết quả, mình lại bị ăn một cái bạt tai rồi phải vào bệnh viện để làm phẫu thuật nối xương.
Sở Tiên Dao cười lạnh nói: “Anh và cha của anh cũng giống nhau thôi đều là con chó bị đuổi ra khỏi đế đô, Tề gia cũng vứt bỏ các người như một đám rác rưởi! Đổi lại là trước kia, tôi thấy anh có tính thiếu gia như vậy, quá nửa là thật sự phải nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống lắc đuôi cầu xin, nhưng hiện tại, anh so với tôi, tính là cái thá gì?”
Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu, nói: “Bà cũng không sống được bao lâu đâu… Gần đây có phải thường xuyên vô duyên vô cớ gặp ác mộng phải không, thỉnh thoảng lại bị chảy máu cam gì đó, đến bệnh viện kiểm tra thì lại không tra ra được cái gì?”
Sở Tiên Dao bị những lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho run lên, theo bản năng cảm thấy hắn có phải thông qua thủ đoạn gì đó mà theo dõi mình hay không!
Nhưng nghĩ lại thì Tề Đẳng Nhàn hẳn là không có thần thông quảng đại như vậy…
Hơn nữa, những chuyện này, ngay cả Giang Sơn Hải cũng không biết!
Giang Sơn Hải nghe Tề Đẳng Nhàn nói xong, trong mắt lại không khỏi hiện lên vẻ hung ác, vẻ mặt trở nên phức tạp.
“Thừa dịp mình còn có chút thời gian, làm chút việc thiện đi, đừng để đến lúc chết phải xuống Địa ngục gặp Satan nhé!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.
Thân thể Sở Tiên Dao run rẩy, giận dữ nói: “Tiểu tử thối họ Tề kìa, anh bớt đứng đó nói chuyện giật gân đi, anh không dọa được tôi đâu!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Có phải đang hù dọa bà hay không, tự bà biết là được, không cần phải hô to gọi nhỏ. Tôi không so đo với một người sắp chết đâu, bà đi… Yên tâm mà chờ chết là được rồi!”
Hai mắt Sở Tiên Dao không khỏi đen sì, tâm trạng có chút không khống chế được, ngay sau đó, cũng cảm giác được mũi đang nóng lên, có máu tươi chảy ra.
Tề Đẳng Nhàn có chút khinh bỉ lại có chút đồng tình mà nhìn bà ta một cái.
Giang Khuynh Nguyệt thì là khiếp sợ vô cùng mà nhìn Tề Đẳng Nhàn, loại chuyện như này, làm sao mà hắn biết được, mà lại làm như thế nào mà nhìn ra?
“Trước khi lo lắng cho vấn đề sức khỏe của người khác, sao trước tiên mày không quan tâm xem hôm nay mình có thể sống sót mà rời khỏi nơi này hay không đi!” Lâm Tòng Long lúc này lại bất thình lình mà nói ra một câu.
“Mẹ nó, ai cho mày dám ngắt lời của ông hả?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, xông tới tát cho một cái.
Bép một cái, đánh cho Lâm Tòng Long mặt chảy đầy máu tươi, lăn lộn trên mặt đất.
Giang Sơn Hải đứng ở một bên nhìn, khóe miệng không khỏi co giật, không khỏi nhớ tới khung cảnh ngày hôm đó bị Tề Đẳng Nhàn túm lấy cổ áo mà vả miệng chào hỏi.
“Gã này có bị điên không thế? Hậu trường của Lâm Tùng Long chính là Tạ Cuồng Long đó, hơn nữa đã gọi điện thoại gọi Tạ Cuồng Long tới đây rồi mà hắn còn dám kiêu ngạo như vậy sao?” Giang Sơn Hải chỉ cảm thấy đầu óc đang ong ong.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Sở Tiên Dao, chỉ thấy nữ nhân này uể oải ngồi trên ghế sô pha, cả người giống như bị mất hồn, tựa hồ như bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn dọa cho choáng váng.
Càng tham quyền lực, càng có dã tâm, vậy thì càng sợ chết.
Đúng vào lúc này, từ cửa truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ!
“Tạ Cuồng Long…”
Giang Khuynh Nguyệt quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng vĩ đại kia, sắc mặt không khỏi tái nhợt, thân thể cũng không nhịn được mà run rẩy.
Lâm Tùng Long ngã trên mặt đất, cũng nhìn thấy Tạ Cuồng Long, đã kêu r3n lên nói: “Tạ chiến tướng, tên điên này tự ý xông vào nhà dân, cưỡng đoạt dân nữ, còn ra tay đánh tôi, ngài nhất định phải trừng trị hắn!”
Giang Sơn Hải mang vẻ mặt kích động mà xông lên, nhìn về phía Tạ Cuồng Long nói: “Ngóng sao ngóng trăng mà ngóng trông ngài tới… Tạ chiến tướng à, ngài nhất định phải vì chúng ta mà diệt ác!”
“Tên điên này đột nhập vào nhà của tôi, ỷ vào việc hắn đã bắt cóc được vợ cũ của ta, mà không ngừng uy hiếp tôi và con gái của tôi!”