Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 104: Huyết mạch vũ hồn



Lâm Phong kinh ngạc nhìn Mộng Tình, không ngờ nàng sẽ mở miệng.

Uông lão cũng sửng sốt, lập tức phẫn nộ nói:

– Ngươi vốn cùng một giuộc với hắn, cần gì phải ngậm máu phun người! Các ngươi thực lực mạnh như vậy, muốn giết thì cứ giết, sao phải tìm nhiều lý do như vậy!

– Ngươi muốn chết như vậy ư?

Lâm Phong vốn bình tĩnh vẫn bị kẻ vô sỉ này làm cho tức giận không nhẹ.

– Hừ, ngươi nói xấu lão già này như thế, ta ngoài chết thì còn có thể làm được gì?

Uông lão hừ lạnh nói.

– Yên tâm, dù ngươi chết, bọn ta cũng sẽ có đủ lý do.

Mộng Tình lại mở miệng nói:

– Lâm Phong, ngươi điều tra người lão ta coi, nhất định sẽ có thứ gì đặc thù, ở trong đó có chứa một loại thể khí kỳ lạ, năng lực khuếch tán rất mạnh. Nếu như có người chú ý, dù cách nhau rất xa nhưng vẫn có thể cảm giác được.

– Hử?

Lâm Phong liếc Mộng Tình một cái, lập tức lại nhìn Uông lão. Nếu đúng như Mộng Tình nói thì thực hiển nhiên, Uông lão có chính là thứ truyền tin tức ra ngoài này.

Sắc mặt Uông lão khẽ biến.

– Ha ha, ta lại muốn tìm một lần xem sao.

Lâm Phong nhìn chằm chằm Uông lão, cười lạnh nói.

– Ăn nói xằng bậy, muốn giết thì cứ giết, cần gì phải nhục nhã ta như thế! Lão già này tuy thực lực không có, nhưng dù chết cũng không chịu loại sỉ nhục này.

Uông lão nói với vẻ rất chính nghĩa.

– Ngươi không cần phải dùng loại thủ Đoàn này, chỉ càng khiến người ta chán ghét, nếu Lâm Phong tìm không ra thì ta chết.

Mộng Tình vô cùng bình tĩnh nói, nhưng chính sự bình tĩnh này lại tràn ngập tự tin.

Lâm Phong mỉm cười:

– Nếu không tìm ra, cứ lấy mạng ta bồi thường cho ngươi, thế là đủ.

Nói xong, Lâm Phong đi đến bên người Uông lão, trực tiếp chế trụ Uông lão, căn bản không cho lão ta suy xét.

Thò tay lục soát trên người lão ta, một lát sau, Lâm Phong đã móc ra được một cái túi vải màu đen, cởi ra thì thấy bên trong là một cái lọ nhỏ nắp chặt.

– Ngươi còn lời gì để nói?

Nhìn Uông lão run rẩy, trên khuôn mặt Lâm Phong hiện lên vẻ trêu tức.

Đoàn Phong và Tĩnh Vân cũng nhìn chằm chằm Uông lão, bọn họ cần một lời giải thích.

– Thiếu gia, ta từ khi còn trẻ đã đi theo lão gia, sau lại tùy tùng phụ thân cậu, đến hiện giờ đi theo cậu, nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, tình cảm này thiếu gia có khắc ghi trong lòng không?

Uông lão nhìn Đoàn Phong, gợi tình thương.

– Ta đương nhiên là nhớ, nhưng… vì sao?

Thân thể Đoàn Phong run lên, kỳ thật gã vẫn hi vọng Uông lão phủ nhận, có thể tìm được một lý do để giải thích, đáng tiếc, Uông lão không làm vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 288: Đánh cược

– Nếu thiếu gia nhớ rõ, ta cũng không có gì để nói thêm! Thiếu gia muốn ta sống, ta sống, muốn ta chết, ta chết.

Nghe Uông lão nói vậy, Đoàn Phong lại dao động.

Nhưng hàn ý trên người Lâm Phong thì càng lúc càng lạnh, lại vô sỉ đến thế mới có thể ở cái lúc này còn ra vẻ quang minh chính đại như thế.

– Ta và Mộng Tình đều dùng tính mạng để đánh cuộc lục soát ngươi, ngươi cho rằng bằng vài câu tình tự là có thể xóa hết đi sao?

Lâm Phong nói khiến Uông lão lại run lên.

– Lâm Phong thiếu hiệp, chuyện này vốn không liên quan đến ngươi, hà cớ gì phải như vậy.

Ngữ khí Uông lão cũng mềm đi rất nhiều.

– Không liên quan?

Lâm Phong rút trường kiếm ra, khiến Uông lão thấy cả người lạnh lẽo.

– Không phải nãy ngươi kiên quyết đòi chết sao, lúc này chứng cớ vô cùng xác thực thì sao ngươi không nhắc đến chữ chết nữa, ngươi coi chúng ta là ai? Để cho ngươi thoải mái đùa bỡn à?

Như cảm thấy được sát ý của Lâm Phong, Uông lão khẽ run lên.

– Thiếu gia.

Lão ta dồn hết hi vọng vào Đoàn Phong.

– Đừng cầu xin hắn, dù Đoàn Phong có mở miệng tha cho ngươi, ta vẫn giết ngươi! Thả ngươi, những sinh mệnh trẻ tuổi đã mất đi này, bọn họ sao có thể ngủ yên, mạng của bọn họ sẽ do ai trả đây!

Nói xong, Lâm Phong vung kiếm lên chém, một vòi máu tươi phụt ra. Hạng người lòng dạ độc ác, gian nịnh trơ tráo như vậy, há có thể không giết.

– Phù…

Đoàn Phong thở ra một hơi thật dài, trong ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ. Xoay người, Đoàn Phong nói với Lâm Phong:

– Lâm Phong đại ca, xin lỗi.

– Không sao, đệ bị lão ta lừa dối mà thôi.

Lâm Phong cũng không có ý trách cứ Đoàn Phong, gã còn nhỏ, mới mười bốn mười lăm tuổi, Uông lão lại là người thân cận nhất, Đoàn Phong có tin lão ta thì cũng bình thường.

– Cảm ơn huynh, Lâm đại ca, lúc này huynh không đường từ chối đồng hành với bọn đệ nữa.

Đoàn Phong dường như nhanh chóng quên đi chuyện không vui này, cười với Lâm Phong, nhưng trong nụ cười kia vẫn mang theo bi thương.

Đoàn người xuất hành đi đến Hoàng thành, trong chớp mắt chỉ còn lại gã và Tĩnh Vân tỷ tỷ, lần đầu ra ngoài đã cảm nhận sâu sắc sự tàn khốc của thế giới bên ngoài.

Điều khiến lòng gã càng thêm bi thương là người muốn giết bọn họ lại là quân đội, là người bảo vệ nước Tuyết Nguyệt.

– Ừ!

Lâm Phong khẽ gật đầu rồi nói với Đoàn Phong:

– Chỉ là giờ đệ vẫn muốn tiếp tục đi?

Tham Khảo Thêm:  Chương 163: Bôi thuốc giúp em

– Nếu đã ra ngoài thì cần gì phải trốn tránh!

Trong mắt Đoàn Phong hiện lên chút khổ sở, đột nhiên thần sắc gã biến đổi như là nghĩ ra điều gì đó, nói:

– Lâm Phong đại ca, huynh tốt nhất là đừng đi cùng bọn đệ.

– Đường đi đến Hoàng thành không chỉ có một, đã không còn gian nịnh nữa, chúng ta chỉ cần đổi đường khác là được, cần gì phải để ý nhiều như vậy.

Lâm Phong biết Đoàn Phong nghĩ gì, lắc đầu nói.

– Ừm, muội xem bản đồ rồi, biết vài con đường đến Hoàng thành, để muội lái xe đi.

Tĩnh Vân tiếp lời Lâm Phong, Đoàn Phong trầm ngâm một lát rồi gật đầu:

– Tĩnh Vân tỷ tỷ, vậy vất vả tỷ rồi.

Bốn người cùng đi đến xe ngựa, Tĩnh Vân lái xe, ba người Lâm Phong ngồi trong xe ngựa.

– Đoàn Phong, có một chuyện ta muốn hỏi đệ.

Lâm Phong vẫn còn nghi ngờ nên hỏi Đoàn Phong.

– Lâm Phong đại ca cứ nói đi.

– Uông lão khi vu oan ta từng nhắc tới Thiên Lang Vương, nói ta là bị Thiên Lang Vương sai khiến tới, chẳng lẽ chuyện ám sát đệ có liên quan đến Thiên Lang Vương?

Đoàn Phong nghe Lâm Phong hỏi thế thì cười khổ, nếu là trước đây thì chính gã cũng không tin rằng mình lại được treo lên cùng một chỗ với người có thân phận như Thiên Lang Vương.

– Nếu không tiện thì thôi.

Lâm Phong bổ sung một câu.

– Mạng của đệ đều do Lâm đại ca cứu, còn cái gì mà không tiện chứ.

Đoàn Phong khẽ lắc đầu:

– Chỉ là chuyện này hơi phức tạp, còn phải nói từ chuyện nhà đệ nữa.

– Đệ họ Đoàn, Lâm đại ca cũng biết rồi, nhưng có lẽ Lâm đại ca không biết, chi họ Đoàn của đệ cũng là Đoàn của họ Đoàn của đương kim hoàng thất, nói cách khác, đệ và người của hoàng thất là cùng tông.

– Nhưng vì tổ tiên phạm sai lầm nên bị biếm đến Vân Dương trấn hẻo lánh xa xôi, chi của đệ cũng từ từ xuống dốc, đến đệ thì gần như không khác gì người bình thường.

Đoàn Phong chậm rãi nói, dường như đang tự thuật một câu chuyện cũ. Mà Lâm Phong cũng yên lặng nghe, trong lòng hơi kinh ngạc, không ngờ Đoàn Phong lại cùng họ với hoàng thất.

– Lâm Phong đại ca, huynh có biết vì sao Đoàn gia có thể trở thành hoàng thất, chí tôn của Tuyết Nguyệt không?

– Thực lực mạnh nên trở thành chí tôn thôi.

Lâm Phong đáp.

– Nhưng nước Tuyết Nguyệt đã qua rất nhiều năm rồi, hoàng thất vẫn họ Đoàn, vì sao Đoàn gia lại có thể hưng thịnh nhiều năm tháng như vậy?

Lâm Phong chưa từng nghĩ tới vấn đề này, tông môn gia tộc đều có lúc thịnh lúc suy, không thể nào hùng mạnh vĩnh viễn được. Nhưng gia tộc họ Đoàn kia vẫn chiếm lấy ngôi vị Hoàng đế, có thể nói là thực lực bọn họ vẫn mạnh nhất Tuyết Nguyệt này, chưa từng bị vượt qua.

Tham Khảo Thêm:  Chương 371: Chọn đồ vật đoán tương lai 2

– Vũ hồn!

Lâm Phong đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, khẽ nói. Vũ hồn cũng có xác suất di truyền, nếu tổ tiên có vũ hồn mạnh thì vẫn có thể di truyền xuống đời sau.

– Đúng vậy, là vũ hồn, mà chính xác hơn là Huyết Mạch Vũ Hồn.

Đoàn Phong gật đầu, đáp lời.

– Huyết Mạch Vũ Hồn? Ta chưa nghe nói bao giờ.

Lâm Phong nghi hoặc trong lòng, quả thật hắn chưa từng nghe nói đến Huyết Mạch Vũ Hồn.

– Lâm đại ca, kẻ có được Huyết Mạch Vũ Hồn cực kỳ ít, dù toàn bộ Thiên Long Vực cũng như vậy! Người có được Huyết Mạch Vũ Hồn ở nước Tuyết Nguyệt này lại càng vô cùng hiếm, huynh chưa từng nghe qua cũng là bình thường.

Đoàn Phong giải thích. Thiên Long Vực rộng lớn vô cùng, có vô số cường quốc, nước Tuyết Nguyệt chỉ là một quốc gia trong Thiên Long Vực mà thôi.

Mà Đoàn Phong nói kẻ có được Huyết Mạch Vũ Hồn, dù phóng mắt toàn bộ Thiên Long Vực cũng là rất hiếm, có thể thấy được loại vũ hồn này hi hãn nhường nào.

– Nghe nói, võ tu có tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, thông thiên triệt địa thì máu tự thành huyết mạch, có được huyết mạch lực! Thiên phú và vũ hồn của người đó có thể thông qua huyết mạch này lưu truyền xuống, con cháu các đời về sau cho dù có cách xa bao nhiêu thế hệ cũng có thể có được loại huyết mạch lực này, di truyền thiên phú và vũ hồn của người đó! Chẳng qua, có người được di truyền huyết mạch lực loãng, thiên phú được kế thừa sẽ yếu ớt, mà có người lại được di truyền huyết mạch lực mạnh, thiên phú lại càng khủng bố! Mà loại huyết mạch di truyền này không hề có chút quy luật nào, có lẽ con hắn không được di truyền nhiều huyết mạch lực, nhưng con cháu mấy trăm năm sau lại được di truyền nhiều huyết mạch hơn.

– Máu tự xưng huyết mạch, có thể di truyền xuống, thực lực thật khủng khiếp.

Lâm Phong thì thào.

– Quả thực là khủng bố, con đường võ đạo quá mức mênh mông vô hạn, ta cũng không biết cường giả có thể hình thành huyết mạch lực có tu vi mạnh cỡ nào.

Đoàn Phong cười khổ, thực lực gã còn quá nhỏ bé, mà ở trước người khác thì hoàn toàn là một con kiến bé nhỏ.

– Lâm đại ca, đệ nói nhiều vậy chắc huynh cũng đoán được rồi! Hoàng thất của nước Tuyết Nguyệt, tổ tiên Đoàn gia từng có người đạt tới loại tu vi này, máu tự thành huyết mạch, lưu truyền thiên phú và vũ hồn tới ngày nay, tạo phúc cho con cháu Đoàn gia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.