Ở mi tâm Lâm Hải từng xuất hiện Phong Ấn Chi Môn, cũng có nghĩa là phụ thân bị phong ấn thứ gì đó, phụ thân của hắn từng có xung đột với con cháu Đoàn gia.
Mà lúc rời khỏi thành Dương Châu cách đây không lâu, phụ Lâm Hải có nói cho Lâm Phong, ông đi Hoàng thành…
Lâm Phong chỉ cảm thấy đầu óc mình hơi loạn, phụ thân và Đoàn gia có thù oán mà lại còn khách khí đi Hoàng thành, trực giác nói cho Lâm Phong biết phụ thân hắn không phải là đi du lịch.
– Phụ thân có khả năng gặp nguy hiểm, lần này đi Hoàng thành nhất định phải tìm được phụ thân.
Lâm Phong không biết phụ thân đắc tội vị nào của Đoàn gia, cũng không biét thù hận này vì sao mà có, giờ điều hắn có thể làm là tìm được phụ thân, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Còn nữa, Lâm Phong đột nhiên nhớ tới một chuyện, phụ thân chưa từng nhắc tới mẫu thân, chuyện này thật kỳ quái.
– Lâm Phong.
Mộng Tình thấy Lâm Phong khác thường thì gọi một tiếng, thế này mới khiến Lâm Phong phản ứng, áp chế những nghi hoặc trong lòng lại, lắc đầu nói:
– Ta không sao, Đoàn Phong, còn bao lâu nữa thì tới Hoàng thành?
– Nếu đường xá thuận lợi cùng tốc độ này, nhanh nhất cũng phải năm sáu ngày.
Đoàn Phong đáp.
– Đợi lát nữa ta đi lái xe thay phiên cho Tĩnh Vân, để muội ấy nghỉ ngơi chút, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn.
Lâm Phong nói. Tuy Đoàn Phong không biết Lâm Phong có ý gì nhưng vẫn gật đầu, lòng thì nghi hoặc, sao Lâm Phong đại ca nhìn thấy vũ hồn của gã liền khác thường?
Nhưng Lâm Phong không nói, Đoàn Phong cũng không hỏi.
Thực tế thì đúng như lời Đoàn Phong nói, bọn họ chạy ngày đêm mà tới ngày thứ sáu mới đến chân Hoàng thành.
Hơn nữa vì đổi đường nên bọn họ không bị chặn giết, có lẽ là không ai biết người ngồi trong xe ngựa này là Đoàn Phong.
Hoàng thành rộng lớn mênh mông, toàn bộ bên ngoài đều bị xây kín, chỉ có một cửa chính đi vào trong Hoàng thành.
Cửa thành này cực kỳ rộng lớn, làm từ đồng thau, cao tới hơn mười mét. Ở trên cửa thành, từng hàng quân sĩ thiết giáp uy vũ tay cầm trường thương canh giữ ở đó.
Mà ngoài Hoàng thành là một con sông dài quay quanh Hoàng thành, chỉ để lại một cây cầu đá rộng lớn nối với cửa thành, qua cây cầu này là cửa thành, có thể từ cửa thành bước vào trong Hoàng thành.
Nhưng lúc này cửa thành lại đóng chặt, chỉ có vài canh giờ mỗi ngày, cửa thành mới mở ra cho người qua lại, tiến vào Hoàng thành.
Nhưng người đi đường không có ý kiến gì mấy với điều này, bởi vì ở ngoài cửa thành còn có một thành nhỏ, lầu các, kiến trúc san sát, diện tích lớn đủ để cho trăm nghìn nhân khẩu sinh hoạt, đây cũng là ngoại thành nổi tiếng của Hoàng thành.
Lúc này, một chiếc xe ngựa đã tới ngoại thành này, Lâm Phong lái xe ngựa, nhìn hai bên tửu lâu cửa hàng thật náo nhiệt, chỉ riêng phồn hoa thắng cảnh của ngoại thành này đã hơn thành Dương Châu nhiều lắm.
– Nơi này thật nhiều người.
Mộng Tình không ngồi sau mành che mà ngồi trên mái gỗ của xe ngựa, nhìn tới nhìn lui.
– Đây là ngoại thành của Hoàng thành, đương nhiên nhiều người.
Lâm Phong cười nói, trên đường đi tới, hắn đương nhiên hiểu rõ, mọi người khắp Tuyết Nguyệt này tụ tập lại Hoàng thành không chỉ vì từ ngàn dặm xa xôi đến chiêm ngưỡng sự hùng vĩ của Hoàng thành, mà là vì chứng kiến Tuyết Nguyệt thánh viện được sinh ra.
Với mọi người, thời khắc Tuyết Nguyệt thánh viện sinh ra có lẽ sẽ thúc đẩy lịch sử, thậm chí là thay đổi nước Tuyết Nguyệt
Lúc này tất cả mọi người không thể ý thức được, ở trong một cỗ xe ngựa nào đó đang đi giữa đường, một thanh niên tuấn tú mà thậm chí không có nhiêu người chú ý, khi hắn bước chân vào Hoàng thành, lúc đó vòng quay lịch sử cũng vì hắn mà thay đổi. Tương lai nước Tuyết Nguyệt hoàn toàn đảo điên.
– Mộng Tình, đi nhiều ngày như vậy có mệt không? Vừa lúc cổng Hoàng thành còn chưa mở, đi tìm chỗ nào đó ăn uống chút thôi.
Lâm Phong nhìn xung quanh rồi khiến xe ngựa dừng lại cạnh một gian tửu lâu.
Đoàn Phong và Tĩnh Vân cùng xuống xe ngựa, bốn người đi vào tửu lâu. Tầng một của tửu lâu để không, ở giữa có bày trí ít cỏ cây, hiện lên vòng tròn trang trí đặt ở đó, mà bộ phận trung gian của tầng trên cũng là rỗng, ngẩng đầu lên là có thể nhìn được tầng hai của tửu lâu, bên cạnh lan can có thật nhiều người đang uống trà uống rượu.
Dọc theo bậc thang làm từ gỗ đàn, bốn người đi lên tầng hai, vì nhiều người nên lúc này tửu lâu cũng đầy ắp. Nhưng khiến Lâm Phong hơi kinh ngạc là người ở tửu lâu tuy nhiều nhưng lại rất yên tĩnh, không hề có chút ồn ào, thậm chí thi thoảng còn nghe được tiếng đàn cổ du dương.
– Thanh Tâm tửu lâu, quả nhiên danh bất hư truyền.
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, tuy Thanh Tâm tửu lâu không được coi là xa hoa nhưng cũng sạch sẽ ngăn nắp, bày biện rất lịch sự tao nhã khiến người ta cảm thấy thoải mái. Nhất là lại phối hợp với bầu không khí yên tĩnh phẩm rượu cùng nhạc khúc cổ xưa phụ trợ, lại càng thêm vài phần cao nhã.
– Lâm Phong đại ca, vừa may còn có một bàn cuối cùng, chúng ta đến cũng thật khéo.
Đoàn Phong chỉ vào một vị trí gần cửa sổ, cười nói. Bốn người cùng nhau ngồi xuống.
– Các vị cần gì ạ?
Bốn người vừa ngồi xuống thì đã có người đến tiếp đón, mỉm cười nói.
– Hai bầu rượu, một bình trà, loại tốt nhất ấy, thêm vài món ăn đặc sắc nữa là được.
Lâm Phong tùy ý nói, đi đến thế giới này rồi mà hắn còn chưa từng thưởng thức trà rượu bao giờ, hôm nay có cơ hội thì thỏa mãn cái miệng, xem chúng có hương vị thế nào.
– Vâng, các vị xin chờ chút.
Tiểu nhị đáp một tiếng, cười đi ra.
Lâm Phong ngồi và lắng nghe mọi người trong tửu lâu nói chuyện, tuy bọn họ đã cố nói với âm thanh nhỏ nhất có thể, nhưng người với tu vi Linh Vũ cảnh vẫn thoải mái nghe được, dù sao cũng không phải lời bí mật gì, mọi người cũng không đến mức phải ghé tai thì thầm cho nhau.
Lâm Phong phát hiện hầu như mọi người chỉ nói về một đề tài, Tuyết Nguyệt thánh viện. Đương nhiên, thi thoảng Lâm Phong cũng nghe được vài câu về Thái tử, Nhị hoàng tử cùng với Thiên Nhất học viện.
– Hàn huynh, huynh nói Vân Hải tông kia bị diệt, mấy thế lực lớn chia cắt tài nguyên tu luyện của Vân Hải tông, trong tất cả các thế lực thì ai được lợi lớn nhất?
Lúc này, một giọng nói hấp dẫn sự chú ý của Lâm Phong, lại có người nói đến Vân Hải tông.
– Hạo Nguyệt tông luôn bất hòa với Vân Hải tông, tranh đấu đã nhiều năm, Vân Hải tông bị diệt với Hạo Nguyệt tông mà nói thì đúng là chuyện đáng để ăn mừng. Về phần Băng Tuyết sơn trang và Vạn Thú môn, đệ tử của bọn họ ai cũng có Băng Tuyết Vũ Hồn, mà bên kia toàn là kẻ có Vũ Hồn thú, Vân Hải tông bị diệt chẳng ảnh hưởng nhiều đến bọn họ như Hạo Nguyệt tông. Nhưng, Hạo Nguyệt tông không phải kẻ thắng lớn nhất, Đoàn Thiên Lang, hoặc là người đứng sau Đoàn Thiên Lang mới là kẻ thắng chân chính.
– Ha ha, Hàn huynh quả nhiên có ánh mắt tinh tường, một lời là trúng! Lần này Thiên Lang vương tự mình hành động, diệt trừ Vân Hải tông để khiến các đại tông môn khác ủng hộ, làm cho những tông môn đó cho phép một phần các đệ tử ưu tú gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện, chẳng những nhận được nhiều nhân tài hậu bối có thiên phú xuất chúng, tạo nên nền tảng cho Tuyết Nguyệt thánh viện, mà mặt khác còn thuận tiện diệt một tông môn không nghe lời, y mới chân chính lợi hại.
Hai người ba hoa khoác lác, âm thanh cũng hơi to lên, đắc ý tẫn hứng, thậm chí còn có ý khoe ra kiến thức của mình.
Nhất là nghe được người khác dừng lại nghe bọn họ nói chuyện, bọn họ cười lại càng xán lạn.
– Đồ ngu muội không biết gì.
Một âm thanh lạnh lùng đột ngột vang lên khiến người ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở bậc thang có ba người đi tới. Người dẫn đầu là một nữ tử mặc váy dài màu xanh biếc, tay lại cầm một cái nhuyễn tiên, trong xinh đẹp lại mang theo vẻ khí khái hào hùng.
Mà sau lưng cô ta, hai tên nam tử lẳng lặng đi theo.
– Hạng tầm nhìn hạn hẹp mà lại cho mình có con mắt tinh tường, thật buồn cười.
Nữ tử lại lạnh lùng nói, làm cho người nói chuyện kia sắc mặt khẽ biết, cả giận nói:
– Người trẻ tuổi không hiểu thì đừng có mở miệng, cẩn thận bị người khác chê cười đấy.
– Vả miệng!
Nữ tử lạnh lùng nói một tiếng, chỉ trong chớp mắt, một người sau lưng cô ta hóa thành ảo ảnh vọt ra, ngay sau đó mọi người liền nghe được một tiếng vang dội. Người vừa châm chọc cô gái kia đã bị một cái tát đánh bay ra ngoài, miệng tràn máu tươi.
– Diệt một cái Vân Hải tông mà thôi, các đại tông môn lấy được chỉ là mấy cái công pháp võ kỹ, còn có vài tên phản đồ quy hàng. Loại công pháp võ kỹ cấp bậc này dù không tệ, nhưng trong các thế lực tham gia tiêu diệt Vân Hải tông ai mà không có công pháp võ kỹ cùng cấp bậc, về phần đám phản đồ đầu hàng, ngoài một số ít được mang tới Tuyết Nguyệt thánh viện, đám còn lại thì bọn họ sẽ quan tâm?
Cô gái nhìn về tên còn lại, người kia sắc mặt khó coi, nhưng không thể phủ nhận là đối phương nói có lý, đương nhiên, dù không có lý thì gã cũng không dám nói ra, chỉ gật đầu.
– Sở dĩ các đại tông môn ủng hộ Tuyết Nguyệt thánh viện không phải vì được lợi, mà là vì sợ hãi, nếu bọn họ không tuân theo, có khi bọn họ cũng trở thành Vân Hải tông, bị hủy diệt. Điểm này, bọn họ còn hiểu rõ hơn ai khác, bởi vậy không thể làm gì cả! Vừa lúc hoàng thất ban ơn cho họ một cái bậc thang, dùng diệt Vân Hải tông làm cớ, bọn họ đương nhiên là nguyện ý rồi, bởi vậy mới diệt Vân Hải tông như thế.
– Nhưng dù diệt Vân Hải tông, những tông môn kia cũng chỉ tranh được chút thời gian mà thôi! Nước Tuyết Nguyệt sớm muộn gì cũng sẽ chân chính thống nhất, Tuyết Nguyệt, chỉ có hoàng thất Tuyết Nguyệt, bất kỳ thế lực khác đều phải phụ thuộc, thần phục với hoàng thất.
Lâm Phong nghe thiếu nữ nói mà thầm cười lạnh, ả này nói chuyện dù có vài phần đạo lý, nhưng không khỏi bất công, hoàn toàn nói với góc độ của Tuyết Nguyệt hoàng thất, xem ra hẳn là kẻ ủng hộ Tuyết Nguyệt hoàng thất rồi.
– Nếu Tuyết Nguyệt hoàng thất lợi hại như vậy thì cần gì phải dùng thủ Đoàn như thế, trực tiếp diệt các tông môn khác không phải là được sao?
Lúc này một giọng nói vang lên khiến Lâm Phong sửng sốt. Người nói chuyện là Tĩnh Vân, hiển nhiên nàng vẫn canh cánh chuyện tông môn bị diệt trong lòng, trong giọng nói mang theo ý chống đối.
Cô gái chậm rãi xoay người liếc Tĩnh Vân một cái, trong ánh mắt lóe lên hàn quang, cười lạnh nói:
– Ngươi nói đúng, nếu ai không nghe thì diệt kẻ đó, giống như ngươi bây giờ…
Nói xong, một đạo kình phong rít gào, tiên ảnh màu đen như rắn độc từ trong tay thiếu nữ vung ra, quất tới gò má Tĩnh Vân, cực kỳ độc ác.
Lâm Phong thấy thiếu nữ làm thế thì đồng tử co rút lại, mắt lóe lên hàn quang, lời không hợp liền ra tay, thật là ả đàn bà xấc xược.
Vươn tay bắt lấy, Lâm Phong chuẩn xác nắm trường tiên của thiếu nữ trong tay, lãnh đạm nói:
– Muội ấy chỉ tùy ý nói một câu, ngươi làm thế có phải là hơi quá đáng không?
– Có lời không thể nói, nói rồi sẽ phải trả giá đắt, bởi vì kẻ nói không có tư cách để nói.
Thiếu nữ lạnh lẽo nhìn Lâm Phong, nói:
– Ngươi, cũng không có tư cách mở miệng.