Sáng sớm, phía Đông chân trời thoáng hiện màu trắng bạc, có tiếng kèn lệnh ở rất xa truyền đến, phiêu bạt khắp ngõ ngách ba quân.
Trong một lều trại, Lâm Phong mặc áo giáp màu đỏ trên người, mang theo vài phần huyết sắc đỏ thẫm.
Ngẩng đầu, Lâm Phong nhìn về phía chân trời, thì thào tự nói:
– Cuối cùng cũng tới.
Nửa đêm hôm qua, hắn lại nhận được tin tức, quân đoàn nước Ma Việt đã tới ở ngoài trăm dặm, nhưng chưa phát động tấn công, mà chỉ hạ trại đóng quân ở đó.
Nhưng mà quân đoàn Tuyết Nguyệt cũng không dám lơ là, lính gác thay phiên không ngừng, liên tục theo dõi từng động tác của Ma Việt. Kèn hiệu cùng trống trận nổi lên lúc này, không thể nghi ngờ là khúc nhạc mở mạn trận chiến bắt đầu.
Trong quân doanh, tiếng bước chân dồn dập, nhưng lại không có vẻ hỗn độn nhốn nháo, mà là phi thường chỉnh tề. Nơi chiến trường, lúc nào cũng có thể xảy ra chiến đấu, không thể vì tiếng kèn mà xuất hiện tình trạng loạn quân.
Tiếng bước chân vang lên, chỗ lều trại của Lâm Phong bỗng xuất hiện rất nhiều người. Tất cả đều khoác áo giáp, đem mặt mình bao phủ, nhưng đôi mắt bọn họ đều lộ ra vẻ sắc bén, nhìn về phía Lâm Phong.
– Theo ta cùng nhau tiến lên.
Lâm Phong nói một tiếng, lập tức lên ngựa, hướng phía ngoài doanh trại mà đi, những người khác cũng đều yên lặng đi theo, lên Xích huyết chiến mã.
Rất nhiều doanh trại Xích Huyết quan khác đều nhìn đám người Lâm Phong. Số lượng khoảng bốn mươi người, trên người khoác áo giáp của Xích Huyết thiết kỵ càng hiện lên sắc đỏ chói mắt, giống như hoàng hôn máu, toát ra từ đám người. Hơn nữa, chỉ khoảng bốn mươi người cũng không đủ tạo thành một đội quân.
Trong quân, Bách phu trưởng quản lý một đội là một trăm người.
Bốn mươi người này, không đủ một đội, lại chiếm cứ một doanh trại, hơn nữa còn khoác áo giáp huyết sắc.
Chỉ thấy đoàn người Lâm Phong như gió cuốn qua, tốc độ rất nhanh, không bao lâu liền đi tới vùng đất hai quân đối đầu, rộng mênh mang.
Phía trước Lâm Phong vài dặm, một mảng mờ mịt, hiện ra Hắc Sát quân, đầy rẫy không giới hạn, hơi thở xơ xác, tiêu điều, lạnh thấu xương. Đúng là quân đoàn nước Ma Việt.
Trước kia, Lâm Phong chỉ nhìn thấy cảnh tượng chiến tranh, chiến trường qua màn ảnh ti vi. Bây giờ, trong lòng nhiệt huyết cuồn cuộn, một người ở trong vạn quân hóa ra lại nhỏ bé như vậy.
Vài chục vạn quân đoàn, nếu tất cả đồng loạt bắn tên, cho dù là cường giả Huyền Vũ cảnh sợ rằng trong nháy mắt cũng bị biến thành tổ ong.
Trên chiến trường, trừ phi là cường giả vô song, nếu không muốn bằng sức bản thân một người, lật đổ Càn Khôn là quá khó khăn. Bởi vậy, năm đó Liễu Thương Lan ở trong vạn quân địch lấy đầu tướng địch, vẫn được người truyền tụng.
Trận doanh bên Tuyết Nguyện, trung quân, tả quân, hữu quân sắp hàng chỉnh tề, chia ra lấy vị trí trái phải cùng ở giữa. Mà Xích Huyết quân lại phân tán ở trong ba quân đoàn trên.
Về phần Đoàn Thiên Lang mang theo quân đoàn từ hoàng thành tới, nhưng lại từ giữa chen lên, đi tới phía trước cùng trung quân sánh vai dàn trận.
Liễu Thương Lan cùng Cưu Xích Huyết, Nhậm Khinh Cuồng đều ở phía trên, đứng đầu trung quân.
– Liễu huynh, quân địch thế tới hung mãnh, chừng năm mươi vạn người, lần này chúng ta ứng phó như thế nào?
Đoàn Thiên Lang giục ngựa tiến lên, đi tới bên cạnh Liễu Thương Lan, thản nhiên nói:
– Chẳng lẽ Thiên Lang Vương nghĩ thái tử Ma Việt sẽ trực tiếp đối chọi cùng chúng ta?
Liễu Thương Lan quay đầu liếc mắt nhìn Đoàn Thiên Lang, lạnh nhạt nói. Hai quân đối đầu, cho dù một bên chiếm ưu thế, cũng không thể cứ thế phát động tổng tiến công. Đó là dùng mạng tướng sĩ đi đổi, là đánh cược bằng sinh mạng. Cho dù, cuối cùng vẫn là thắng lợi, cũng là thắng thảm. Với thanh danh bên ngoài của Ma Yết, gã không có khả năng làm như vậy.
– Trước khi chiến đấu, Liễu huynh nhất định thăm dò rõ tính cách tướng lĩnh, điểm ấy, Đoàn mỗ vẫn rất bội phục.
Đoàn Thiên Lang nhạt nhẽo nở nụ cười:
– Chính là, mọi chuyện chỉ là có thể. Ta và ngài thì thôi, nhưng Công chúa thân thể ngàn vàng, nay lại ở trong quân. Nếu là có chút thương tổn, ai sẽ gánh trách nhiệm. Bởi vậy ta vẫn là khuyên Liễu huynh nhanh chút nghĩ ra kế sách chiến thắng.
– Công chúa chính là theo Thiên Lang Vương đến, tự nhiêu do Thiên Lang Vương bảo vệ an toàn.
Liễu Thương Lan cười lạnh, chiến trường, quân đội chém giết không phải việc sớm chiều. Đoàn Thiên Lang chẳng những muốn hắn chiến thắng, lại còn muốn đẩy trách nhiệm bảo vệ công chúa lên người hắn. Thật sự là buồn cười.
– Liễu huynh sao có thể nói như vậy. Nơi này nói thế nào cũng là chỗ của Liễu huynh, ta là khách đến đây, an nguy của Công chúa, tự nhiên là cần Liễu huynh. Hơn nữa, huynh cũng đem hết cận vệ của công chúa đi rồi.
Đoàn Thiên Lang nhìn thoáng qua phía Lâm Phong, trong mắt lộ ra tia rét lạnh.
– Thiên Lang Vương thật sự là hăng hái. Đối đầu với kẻ địch mạnh, lại vẫn có tâm tình nói chuyện phiếm, trốn tránh trách nhiệm như thế.
Lâm Phong giục ngựa hướng lên phía trước, cằm hơi hơi giơ lên, ánh mắt bên trong áo giáp lộ ra tia sắc bén:
– Công chúa nếu có chuyện, Lâm Phong ta chết không đáng tiếc, nhưng mà Thiên Lang Vương nghĩ mình có thể phủi sạch trách nhiệm?
Nói xong, Lâm Phong không đợi Đoàn Thiên Lang trả lời, lại giục hướng chỗ Đoàn Hân Diệp đi tới.
Lúc này, Đoàn Hân Diệp cũng mặc áo giáp, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn chưa đội khôi giáp, trong quân vì để tránh che tầm, khôi giáp được làm hình vòng cung sẽ không che mất tầm nhìn.
Mà đám người phía sau Lâm Phong lại là ngoại lệ. Áo giáp huyết sắc dữ tợn vô cùng, đem mặt bọn họ che lại, chỉ chừa đôi mắt bên ngoài, vô cùng sắc sảo.
– Ngươi tới làm gì?
Nguyệt Thiên Thần bảo vệ bên cạnh Đoàn Hân Diệp nhìn thấy Lâm Phong tiến tới, đôi mắt hiện lên tia cảnh giác cùng ánh sáng lạnh.
– Ta tới thì liên quan gì đến ngươi.
Lâm Phong lạnh lùng đáp lại, mang khôi giáp đặc biệt trên đầu gỡ xuống, đưa cho Đoàn Hân Diệp, nói:
– Công chúa, khôi giáp này có thể đem khuôn mặt che lại, người vẫn nên đổi lại nó đi.
– Được, cảm ơn.
Đoàn Hân Diệp đem khôi giáp của mình gỡ xuống, sau đó nhận lấy khôi giáp của Lâm Phong đội lên, bên trong có cơ quan, có thể tùy thời che lại khuôn mặt.
– Lâm Phong ngươi cũng là hộ vệ của ta, ở lại đây bảo vệ ta đi.
Khóe mắt Đoàn Hân Diệp lộ ra ý cười ngọt ngào, đẩy mạnh cơ quan đem bộ mặt che lại hoàn toàn. Giờ phút này nàng chỉ còn đôi mắt xinh đẹp hiện ra, ngồi trên ngựa lộ ra vẻ anh hùng hào sảng.
Trong mắt Lâm Phong hiện lên một tia khác thường, lập tức khẽ gật đầu nói:
– Được!
Nguyệt Thiên Thần nhìn thấy một màn này, lạnh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, nhưng mà Lâm Phong lại không đếm xỉa đến y, mắt hướng khoảng đất mênh mông nhìn tới.
Chỉ thấy giữa đại quân đối phương có thật nhiều tuấn mã lao ra, tiếng vó ngựa nổi lên bốn phía, bụi đất mù mịt. Cách đại quân Tuyết Nguyệt khoảng mấy ngàn mét thì dừng lại.
– Chúng ta là Hắc Sát vệ của nước Ma Việt, ba mươi sáu người, khiêu chiến Xích Huyết thiết kỵ của Tuyết Nguyệt quốc, có dám đánh một trận không?
Thanh âm chấn động ào ào tới, Hắc Sát quân của Ma Việt thì giống như Xích Huyết quân đoàn của Tuyết Nguyệt, mà Hắc Sát vệ thì giống Xích Huyết thiết kỵ, là con át chủ bài.
Cưu Xích Huyết nhìn những người này khiêu chiến, ánh mắt bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
– Không đánh.
Xích Huyết thiết kỵ mặt không chút thay đổi, không cảm thấy một chút uất ức nào. Quân lệnh như núi, bọn họ chỉ phục tùng mệnh lệnh. Là một đội quân thiện chiến chân chính sẽ không hành động theo cảm tính.
– Không đánh?
Đoàn Thiên Lang cười lạnh, ngẩng cao đầu, ánh mắt cao ngạo:
– Xích Huyết thiết kỵ được xưng là át chủ bài của Tuyết Nguyệt ta. Nay có người khiêu chiến lại phòng thủ không đánh, làm tổn thương sĩ khĩ Tuyết Nguyệt. Đây là đạo lý gì?
– Thiên Lang Vương nếu là muốn đánh, có thể phái quân sĩ dưới quyền xuất chiến.
Cưu Xích Huyết lạnh lùng liếc mắt nhìn Đoàn Thiên Lang. Đây là Hắc Sát vệ, nghị lực phi thường dũng mãnh, trong ánh mắt mang theo sát khí, không có ai là loại người bình thường, rõ ràng là quân tinh nhuệ của Hắc Sát.
– Hay cho một Xích Huyết thiết kỵ, thì ra là một đám chuột nhắt, Đoàn Thiên Lang ta mặc dù bất tài, nhưng cũng không đến nỗi lùi bước không dám đánh.
Đoàn Thiên Lang quát lớn, thanh âm rung động, khiến rất nhiều quân sĩ xung quanh nghe thấy. Nhất thời, đám quân sĩ Đoàn Thiên Lang mang tới, đối với việc Liễu Thương Lan chỉ huy thiết kỵ ngày càng thất vọng. Đầu tiên là ngăn cản bọn họ ở cửa thành, nay lại e sợ không dám đánh. Thần Tiễn chỉ là tên hữu danh vô thực.
– Thiên Nhất học viện, có vị nào tài giỏi nguyện ý xuất chiến, ta nguyện ý phái ra ba mươi lăm lính tinh nhuệ cho ngươi dẫn đầu xuất chiến.
Đoàn Thiên Lang giục ngựa tới chỗ đám người Thiên Nhất học viện nói:
– Đương nhiên, nếu Thiên Nhất học viên cũng không muốn xuất chiến, thì ta sẽ để cho đệ tử thánh viện xuất chiến.
– Ta nguyện ý xuất chiến.
Lúc này, một giọng nói vang lên, giữa đám người Thiên Nhất học viện, có một thanh niên mặc áo giáp bước ra, trên người mang theo chiến ý.
– Tốt, trên chiến trường không phân biệt Thiên Nhất cùng Thánh Viện, đều là người tài của Tuyết Nguyệt ta! Người đâu, bổ nhiệm ba mươi lắm quân sĩ tinh nhuệ, cùng vị thanh niên tài giỏi này ra ngoài, đánh một trận giương cao uy phong Tuyết Nguyệt ta.
Đoàn Thiên Lang khí phách nói.
– Hắc Sát vệ kia thực lực như thế nào?
Lâm Phong dùng âm thanh rất nhỏ hỏi.
– Ba mươi sáu người, thấp nhất là Linh Vũ cảnh tầng ba, Linh Vũ cảnh tầng bốn có mười người, Linh Vũ cảnh tầng năm có sáu người, Linh Vũ cảnh tầng sáu có hai người, còn có một người là Linh Vũ cảnh tầng bảy.
Hắc Ma thấp giọng đáp lại, làm con ngươi Lâm Phong co rút. Hắc Sát vệ này thật mạnh, thấp nhất đã ở Linh Vũ cảnh tầng ba, người thực lực cao nhất đã là cường giả Linh Vũ cảnh tầng bảy, đủ để tiêu diệt một nhóm bất kỳ do một trăm Xích Huyết thiết kỵ tạo thành. Cưu Xích Huyết lựa chọn không đánh, rõ ràng là đã nhìn ra vài phần.
Nước Ma Việt lần đầu đã trực tiếp phái ra một đám cường hãn như thế khiêu chiến.
Lúc này, một nhóm ba mươi sáu người đã tạo thành một tiểu đội, vận sức chờ phát động. Lâm Phong liếc mắt nhìn ánh mắt người Thiên Nhất học viện lộ ra chiến ý, nói:
– Trận này, ngươi không thể đi, đi là chịu chết.
– Hử?
Thanh niên kia liếc nhìn Lâm Phong, mày lập tức nhíu lại, nói:
– Lâm Phong, ngươi và ta đều là người của hệ Tương Tinh, ta còn tưởng rằng ngươi là anh hùng nhiệt huyết, không nghĩ lại hèn nhát như vậy.
Nói xong, người này trực tiếp giục ngựa đi, hướng Hắc Sát vệ phóng tới.
Hắc Sát vệ nhìn đám người lao tới, xếp thành một hàng, tay phải nắm chặt trường thương màu đen. Lúc đám người Tuyết Nguyệt tới trước mặt, trên người bọn họ tỏa ra sát khí, đồng thời trường thương trong tay giơ lên, đột nhiên hướng phía trước đâm. Toàn bộ trường thương trong tay bọn họ bay ra.
Chiến mã hí lên, cùng với trường thương cắm ở trái tim chúng tướng sĩ Tuyết Nguyệt. Mọi người run rẩy tâm co rút lại. Trong nháy mắt, ba mươi sáu tướng sĩ, toàn bộ mất mạng.
Một thương, bại!
Vẻ mặt Lâm Phong không chút thay đổi, hắn đã khuyên đối phương, nhưng không nghe, hắn có thể làm thế nào.
Chỉ thấy ba mươi sáu tên Hắc Sát vệ đem trường thương trên người tướng sĩ Tuyết Nguyệt rút ra, lại lần nữa xếp thành một hàng, hô lên:
– Hắc Sát vệ khiêu chiến Xích Huyết thiết kỵ của nước Tuyết Nguyệt.