Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 241: Chúng quân nghe lệnh



Tiếng chân dồn dập từ xa đến gần, dưới cửa thành, mũi tên trong tay chúng quân sĩ cũng không bắn ra, chậm rãi hạ xuống, tất cả đều nhìn bóng người đang chạy tới.

– Nhậm thống lĩnh!

Lâm Phong hô lên một tiếng, thân hình rung lên, trực tiếp nhảy lên lưng ngựa, đưa mắt nhìn quân sĩ chung quanh một lượt.

– Các vị, đều đừng tay đi.

Lâm Phong mở miệng nói, hắn tự nhiên hiểu rõ, nếu như trong những người này, chỉ cần có một mũi tên bắn ra thì sẽ không có đường lui, tấn công Hoàng thành là quân phản nghịch, đương nhiên sẽ bị tru diệt.

Những kẻ đứng sau màn kia, căn bản không để ý tới sống chết của những quân sĩ này, thứ bọn chúng quan tâm chỉ là lợi ích của chính mình.

– Lâm Phong, nhanh, thời gian của tướng quân đã còn không nhiều lắm rồi.

Nhậm Khinh Cuồng lộ vẻ lo lắng, Lâm Phong khẽ gật đầu, những ngày qua, hắn không chút chậm trễ chạy về, cả đêm đều ở trên đường, đến bây giờ mới trở lại được Hoàng thành.

Đưa mắt nhìn lên cổng thành, Lâm Phong cất cao giọng nói:

– Lâm Phong ở đây, nhanh mở cửa thành!

Lâm Phong biết Tuyết Nguyệt vừa xây dựng hình ảnh của mình, cũng vừa chặn giết chính mình. Nhưng mà, bọn chúng chỉ dám chặn giết ở biên giới Tuyết Nguyệt, bây giờ ở bên ngoài Hoàng thành, trước mắt bao nhiêu người, nếu quân đoàn Tuyết Nguyệt giết hắn, không thể nghi ngờ là tát lên mặt một vài người nào đó.

Quả nhiên, nghe được tên Lâm Phong, quân sĩ trên cửa thành đều lộ vẻ chần chừ, cung tên trong tay cũng chậm rãi hạ xuống. Một màn này làm cho sắc mặt Mông Xung lạnh lẽo, gắt gao ngó chừng bóng hình dưới kia.

– Lâm Phong!

Trong miệng phát ra một tiếng trầm thấp, Mông Xung lạnh lùng nói:

– Lâm Phong đã bị Ma Việt bắt, hôm nay lại xuất hiện ở nơi này, tất nhiên đã phản bội mà thành chó Ma Việt. Không thể để hắn vào thành, còn đám quân phản loạn kia lại dám vây Hoàng thành, giương cung chỉa vào chúng ta, nhất định phải giết, chuẩn bị bắn tên.

– Hử!?

Lâm Phong nhướng mày, bắn tên? Phản bội?

Lý do quá vô sỉ, đừng nói là Lâm Phong, ngay cả quân sĩ trên Hoàng thành cũng sửng sốt, bao gồm cả Mông Cô Phong. Nhưng quân lệnh như núi, những quân sĩ này đều giương cung lên, nhắm thẳng về những người phía dưới.

– Các ngươi dám?

Lúc này Đoàn Hân Diệp cũng giục ngựa tới trước, làm cho mọi người đều tập trung nhìn.

Công chúa, là công chúa điện hạ.

Mông Xung kinh hãi, đôi môi khẽ mấp máy.

Trước kia, gã luôn mơ mộng tới Đoàn Hân Diệp, nhưng hôm nay, gã đã bị Lâm Phong phế bỏ tu vi, là một tên phế nhân, đã không bao giờ có khả năng đến cùng Đoàn Hân Diệp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: Lấy lại quán nét

Hơn nữa, đối với tranh đấu của những người ở trên, gã cũng mơ hồ hiểu được một ít, nghĩ tới mọi loại khả năng, trong mắt Mông Xung hiện lên một vẻ dữ tợn.

– Bắn… tên!

Vung tay xuống, ánh mắt trở nên vô cùng âm trầm.

Mông Xung vừa nói xong, nhất thời, Mông Cô Phong phía sau gã liền trở nên tái nhợt, xong rồi…

– Không được bắn tên!

Mông Cô Phong gầm lên một tiếng, cho dù phía trên có người muốn công chúa Đoàn Hân Diệp cùng Lâm Phong không thể trở về Hoàng thành. Nhưng hôm nay, Lâm Phong đã đến bên ngoài Hoàng thành, Đoàn Hân Diệp cũng đã trở lại rồi, ngươi còn muốn giết hắn cũng phải nhịn, không thể trắng trợn không kiêng nể gì mà động thủ, nếu không liền phạm vào tối kỵ.

Nhưng mà, Mông Xung lại không tiếc hết thảy mà vung tay xuống, nếu giết Lâm Phong, giết Đoàn Hân Diệp thì những người sau màn sẽ có kẻ hài lòng, nhưng dù sao cũng có người không hài lòng.

Lâm Phong còn được, nhưng Đoàn Hân Diệp là thân thể thiên kim, là thân công chúa. Người giết nữ nhi của quân vương, cái tội này, ai tới gánh chịu?

Chỉ cần có chút đầu óc là có thể nghĩ tới vấn đề này, nhưng Mông Xung đã bị cừu hận cùng ghen tỵ che mờ tâm trí, gã vung tay hạ xuống.

– Vù, vù…

Có mấy mũi tên phá không gào thét mà tới, Lâm Phong rét lạnh như băng, thân thể lăng không lao ra, hóa chưởng thành kiếm chém ra liên tục, nhất thời, mấy mũi tên kia liền vỡ nát.

– Thật to gan, ngay cả công chúa cũng muốn giết, đáng chết!

Lâm Phong cười lạnh, thân thể chấn động giữa hư không, vậy mà lao thẳng lên trên thành lâu. Cũng ngay lúc này, các cường giả như Nhậm Khinh Cuồng cùng Mộng Tình đều lăng không mà lên, cũng lao thẳng lên trên cổng thành.

– Chém!

Bàn tay Lâm Phong xẹt qua hư không, nhất thời, những tên mới vừa bắn tên đều bị chém chết, ngay cả phản ứng cũng không kịp.

Những người bị Mông Cô Phong quát ngừng mà không bắn tên, mấy người Lâm Phong dễ dàng đạp chân lên cổng thành.

– Là ngươi mới vừa hạ lệnh bắn tên, muốn giết công chúa?

Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Mông Xung, ánh mắt lạnh lẽo như băng, lại là kẻ này.

Thấy ánh của của Lâm Phong, thân thể Mông Xung khẽ run rẩy. Gã cho rằng, khi đối mặt với Lâm Phong lần nữa thì gã cũng sẽ hăng hái như lúc vừa rồi, đích thân hạ lệnh giết Lâm Phong. Nhưng giờ phút này, khi Lâm Phong chân chính xuất hiện trước mặt gã, chỉ một ánh mắt cũng đủ dập tắt toàn bộ ý chí của gã, thứ còn dư lại chỉ có sợ hãi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1: Tôi, Tô Dĩ Trần, là thế thân

Gã sợ Lâm Phong, thật sự sợ! Lần trước, khi ở Tương Tư Lâm, Lâm Phong không tiếc hết thảy, bất kể hậu quả mà phế bỏ tu vi của gã, trốn cũng cho gã trốn.

Đạp chân lùi về sau mấy bước, ngay cả ánh mắt của Lâm Phong, gã cũng sợ.

Mông Cô Phong tiến lên một bước, trợn mắt nhìn người thanh niên trước mặt. Đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy Lâm Phong, nhưng chuyện của Lâm Phong thì đã có rất nhiều thứ đều truyền vào trong tai lão. Tất nhiên, làm lão nhớ kỹ nhất chính là Lâm Phong đã phế bỏ đứa con Mông Xung của lão, làm cho con lão trở thành phế nhân.

– Mông Xung cũng không cố ý, không biết đó là công chúa điện hạ, tự ta sẽ để nó dập đầu nhận tội với công chúa.

Vì bảo toàn cho Mông Xung, Mông Cô Phong cũng bất chấp thù hận với Lâm Phong mà mở miệng nói. Điều lão cần làm là làm chuyện này hóa nhỏ, sau đó biến nhỏ thành không.

– Cũng không phải cố ý? Không biết?

Lâm Phong cười lạnh:

– Mới vừa rồi, công chúa cưỡi trên chiến mã, người trong cả thành này đều tận mắt nhìn thấy. Nhưng Mông Xung lại vẫn hạ lệnh bắn tên, cố ý mưu sát công chúa! Mông Xung, đáng chết!

– Mông Xung không nhìn thấy công chúa!

Mông Cô Phong giải thích nói.

Lâm Phong không có thời gian nói nhảm với lão, nhấc chân vọt qua, một luồng khí lạnh phóng lên, sát cơ lộ ra, không giết Mông Xung thì sao có thể lập uy.

Trên cửa thành có một nhóm người lóe lên lao tới chắn trước người Mông Xung. Lâm Phong cười lạnh, âm trầm nói:

– Mông Xung muốn giết công chúa, là tử tội. Những kẻ muốn bảo vệ gã đều là đồng phạm, phải giết. Lâm Phong ta hiến dâng tính mạng đề bảo vệ công chúa, vì bảo vệ công chúa, phàm là kẻ có thể uy hiếp tới an nguy của công chúa thì ta đều phải giết. Kẻ nào cản thì ta giết kẻ đó.

Giờ phút này, giọng nói của Lâm Phong vô cùng bá đạo, kẻ nào cản thì giết kẻ đó.

Những người ở phía xa đều có thể nghe rõ ràng những lời của Lâm Phong, phàm là người uy hiếp công chúa, hắn đều muốn giết.

– Ngươi dám!

Sắc mặt Mông Cô Phong xanh mét, Mông Xung có như thế nào thì cũng là con của lão. Trên cổng thành này là địa bàn của lão, vậy mà Lâm Phong lại lấy thân phận là hộ vệ công chúa mà diễu võ dương oai. Bá đạo như vậy, lão há có thể không giận sao.

– Ta nói giết thì giết, người nào cản ta, ta giết kẻ đó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 276

Lâm Phong bá đạo nói, thân hình lại nhích tới, khí lưu màu tím hung mãnh ập tới, một tên lóe lên công kích Lâm Phong. Lâm Phong chỉ đưa tay chém xuống, giống như là một thanh trường kiếm chém ra, trong nháy mắt, tên kia liền bị chém chết, nói giết liền giết.

Một màn này làm cho trong lòng những tên quân sĩ khác đều run rẩy. Hồ tím hung mãnh trào ra, không kẻ nào còn dám lao tới chịu chết, chỉ trong nháy mắt, xúc tua màu tím mang theo lực lượng hủy diệt cuốn về phía trước, tất cả mọi người đều thối lui. Ngay cả Mông Cô Phong cũng phải lùi về sau, trong hồ nước màu tím này chứa đựng lực lượng hủy diệt, lão vừa chạm vào liền cảm giác tay mình cũng sắp bị hòa tan.

Bóng người lóe lên, sau đó, mọi người đã phát hiện Mông Xung đã nằm trong tay Lâm Phong. Nhanh như tia chớp, làm cho mọi người không kịp phản ứng.

Bàn tay bấm vào cổ họng Mông Xung, thân hình Lâm Phong lại rung lên, đi tới mép thành lâu, một tay đưa Mông Trung treo giữa không trung, chỉ cần hắn thả tay, Mông Xung sẽ bị rơi từ trên công thành xuống đất.

Giờ khắc này, sắc mặt Mông Xung trở nên trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào, chỉ có sợ hãi.

– Lâm Phong, ngươi dám!

Mông Cô Phong biến sắc, vô cùng phẫn nộ mà quát lớn, nhưng lão chỉ thấy nụ cười giễu cợt treo trên khóe miệng Lâm Phong.

– Xích Huyết nghe lệnh!

Lâm Phong quát to một tiếng, nhất thời, quân sĩ bên ngoài cửa thành đều đồng thanh hét lên:

– Có!

Thanh âm chấn động không gian, giờ phút này, Lâm Phong giống như thống lĩnh ba quân, uy phong lẫm liệt, mỗi tiếng nói, mỗi cử chỉ đều làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào. Quân đoàn bên ngoài Hoàng thành, lại một lần nữa cảm nhận được nhiệt huyết thiêu đốt.

– Chuẩn bị cung tên!

Lâm Phong lại gầm lên lần nữa, nhất thời, quân sĩ ngoài thành đều lắp cung kéo cung, động tác đều rắp.

– Mông Xung hạ lệnh giết công chúa, tội không thể thứ, giết không tha!

Lâm Phong thét dài, sau đó, cánh tay của hắn chậm rãi thả ra, thân thể Mông Xung từ từ trượt xuống thành lâu.

– Vù vù!

Từng mũi tên phá không vang lên, Mông Trung kêu lên thảm thiết, tuyệt vọng nhắm mắt, hạ thân có chất lỏng không ngừng chảy ra.

Ngay sau đó, vô tận mũi tên chính xác bắn tới, thân thể Mông Xung đều bị đâm nát, gim chặt lên tường thành.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều khiếp sợ mà im re, bá đạo, khinh cuồng tuyệt thế.

Lâm Phong! Chính là Lâm Phong với thanh danh hiển hách như mặt trời ban trưa!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.