Tương Tư Lâm, sương mù mờ mịt, vẫn hư ảo như thiên đường chốn nhân gian như trước.
Bên trong đình đài ven hồ Tương Tư, hai người đang ngồi uống rượu Tương Tư, người ngồi trên chủ vị không ngờ lại là Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai.
Mà người ngồi dưới tay Đoàn Vô Nhai là một người phong độ, anh tuấn tiêu sái như công tử văn nhã, nhưng lúc này lại mặc một thân áo giáp của thống lĩnh, trong tiêu sái mang theo vài phần uy nghiêm. Người đó là thống lĩnh Cấm Vệ quân, Vu Kỵ.
– Thế nào?
Đoàn Vô Nhai nhấp một ngụm rượu Tương Tư, thản nhiên hỏi.
– Thưa điện hạ, nhân thủ lần trước thần đã xếp hết vào rồi! Tướng lãnh quan trọng của Cấm Vệ quân đều là người của chúng ta, giờ đã được chỉnh đốn thanh trừng. Sau ngày hôm nay Cấm Vệ quân chính là quân đoàn của điện hạ.
– Ừ.
Đoàn Vô Nhai khẽ gật đầu, không thấy bất cứ vui buồn nào.
Lúc này, một bóng người mặc áo đen nhanh chóng đi tới bên này, đi vào trong đình đài rồi thì khẽ khom người với Nhị hoàng tử:
– Điện hạ!
– Nam Sơn, ngồi đi!
Đoàn Vô Nhai phất phất tay, khuôn mặt luôn mỉm cười đầy ôn hòa.
Nam Sơn khẽ gật đầu rồi ngồi dưới tay Đoàn Vô Nhai, ngồi đối diện Vu Kỵ, mở miệng nói:
– Điện hạ, Liễu Thương Lan đã trở về thành Đoạn Nhận, nhưng lại để quân tinh nhuệ cho Lâm Phong, dường như muốn bọn họ theo Lâm Phong.
– Chuyện tốt.
Đoàn Vô Nhai trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói:
– Có lẽ một ngày nào đó, quân đoàn này có thể phát huy tác dụng.
– Vu Kỵ, chuyện Cấm Vệ quân ngươi đi trước đi.
Đoàn Vô Nhai nói với Vu Kỵ một tiếng.
Vu Kỵ khẽ gật đầu, cúi người cáo từ rồi lập tức rời khỏi đình đài.
Nhìn thấy Vu Kỵ biến mất, Nam Sơn chúc mừng:
– Chúc mừng điện hạ lấy được Cấm Vệ quân đoàn!
Đoàn Vô Nhai khẽ lắc đầu, nói:
– Thành quả hôm nay không phải là Cấm Vệ quân.
– Đám Đoàn Thiên Lang và Mông Hãn mắt không có điện hạ, sau ngày hôm nay Mông Hãn đã chết, Đoàn Thiên Lang mất con, những kẻ khác cũng nên tỉnh lại rồi.
Nam Sơn tiếp lời. Ngày thường Đoàn Vô Nhai luôn thân thiện hòa nhã, ít lộ răng nanh thành ra người khác đã quên đi sự lợi hại của y. Nam Sơn đi theo Đoàn Vô Nhai nhiều năm, gã hiểu rất rõ phàm là kẻ khinh thường Đoàn Vô Nhai, kết cục đều rất thê thảm.
Ngay cả vị Thái tử điện hạ đứng đầu Bát đại công tử, vốn nổi tiếng bá đạo vô song, tàn nhẫn vô đạo kia cũng không dám coi thường vị Hoàng đệ này.
– Cũng không phải.
Đoàn Vô Nhai vẫn lắc đầu.
Nam Sơn ngưng thần sắc lại, rồi lập tức nói:
– Lâm Phong!
– Đúng, chính là Lâm Phong!
Đoàn Vô Nhai gật đầu:
– Sau ngày hôm nay, tất cả mọi người đều biết Lâm Phong là người của Đoàn Vô Nhai ta.
– Cấm Vệ quân dù canh giữ Hoàng thành, là lực lượng trọng yếu nhất, nhưng so với quân đoàn kia thì kém quá xa! Quân đoàn kia mới là mục tiêu của ta! Về phần tên Đoàn Thiên Lang ngạo mạn tự đại, tự cho là đúng kia chỉ là một tên ngu xuẩn, ngay cả Hân Diệp cũng dám động vào! Y không biết, khi y quyết định ra tay với Hân Diệp, vận mệnh của y đã định. Y tưởng là hai huynh đệ ta tranh đấu là đến lượt người ngoài như y làm càn thế sao.
Giờ phút này trong ánh mắt Đoàn Vô Nhai đã không còn vẻ ôn hòa nữa, mà là lãnh ý khiếp người. Chuyện Đoàn Hân Diệp rơi vào tay Ma Việt thì y không lo, người Ma Việt sẽ không động Đoàn Hân Diệp, Ma Yết cũng không. Nhưng y lại không ngờ được trên đường về, Đoàn Thiên Lang lại muốn đẩy Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp vào chỗ chết.
Nam Sơn cảm thấy rùng mình, gã biết không giết Đoàn Thiên Lang là do thời cơ chưa chín muồi. Người kia không muốn Đoàn Thiên Lang chết.
Đoàn Thiên Lang vốn không rõ cái gì là chim hết cất cung, nếu Đoàn Hân Diệp chết, ngày nào đó đại cục đã định thì cho dù là Thái tử Đoàn Vô Đạo hay Đoàn Vô Nhai thắng, Đoàn Thiên Lang chắc chắn phải chết. Trên tay y có dính máu của công chúa, có lẽ y tưởng rằng hiện giờ Đoàn Vô Đạo ngầm chịu là y có thể làm gì thì làm, nếu y giết công chúa thì hiện giờ Đoàn Vô Đạo sẽ không nói gì, nhưng chung quy sẽ phải cõng cái tội danh này.
Đây là thuật quyền mưu của thâm cung sau lớp màn che dày đặc kia, nhìn không thấy, sờ không được, cả bàn cờ đều là những nước đi hiểm.
– Nam Sơn, ngươi thử nói xem, ta phải làm sao để có được quân đoàn kia?
Lời của Đoàn Vô Nhai khiến Nam Sơn ngưng mắt lại, lắc đầu nói:
– Nam Sơn không biết.
Nam Sơn biết quân đoàn mà Đoàn Vô Nhai nhắc tới kia là gì, đó là quân đoàn thần bí nhất của nước Tuyết Nguyệt, Tuyết Long vệ.
Kẻ có được Tuyết Long vệ sẽ lấy được Tuyết Nguyệt thiên hạ!
– Ngươi không biết cũng là chuyện bình thường.
Đoàn Vô Nhai khẽ cười:
– Lão già bế quan khổ tu, sớm đã không quan tâm tới chuyện Tuyết Nguyệt, để mặc cho ta và Hoàng huynh tranh quyền đoạt thế, bát đại Chưởng Quyền công khanh phụ chính. Nhưng chỉ riêng Tuyết Long vệ là lão vẫn nắm chặt trong tay. Quân đoàn kia mới là quân đoàn vương giả chân chính!
Nam Sơn im lặng không nói gì, gã không biết biết gì mấy về Tuyết Long vệ, chỉ biết quân đoàn đó mạnh, cực kỳ mạnh.
Nhưng đúng lúc này, Đoàn Vô Nhai lại ngẩng đầu nhìn về phương xa.
– Điện hạ, thần lui xuống trước.
Nam Sơn đứng dậy, nhưng Đoàn Vô Nhai lại khẽ lắc đầu, nói:
– Không cần, ngươi cứ ở lại đây.
Từ đằng xa, Lâm Phong chậm rãi bước tới, im hơi lặng tiếng nhưng lại mang theo vài phần mờ ảo như đã dung nhập vào trời đất, mang theo một loại cảnh giới kỳ diệu, điều này khiến Đoàn Vô Nhai hơi kinh hãi.
– Lâm Phong đã đến cảnh giới nào rồi?
Đoàn Vô Nhai thầm nghĩ, nay y đã không thể nhìn ra Lâm Phong sau cạn thế nào, lần đi đến thành Đoạn Nhận kia, Lâm Phong dường như đã lột xác.
– Điện hạ.
Chỉ lát sau, Lâm Phong đã bước vào trong đình đài, khẽ gật đầu với Đoàn Vô Nhai.
– Lâm Phong, nhanh ngồi.
Đoàn Vô Nhai mỉm cười đầy ấm áp như gió xuân kéo đến, làm cho người ta cảm thấy rất ôn hòa.
Lâm Phong gật đầu, ngồi đối diện Nam Sơn. Hôm nay hắn bước vào Tương Tư Lâm mà không bị cản trở gì, đây đương nhiên là do Đoàn Vô Nhai.
– Điện hạ bảo Lâm Phong đến Tương Tư lâm là có chuyện muốn nhờ sao?
Lâm Phong mở miệng hỏi.
– Lâm Phong, hôm nay ta mời ngươi đến chỉ là để cám ơn chuyện ngươi mang Hân Diệp an toàn trở về.
Đoàn Vô Nhai nâng chén rượu với Lâm Phong rồi lập tức uống cạn.
Lâm Phong lấy một chén rượu chưa sử dụng ra, cũng rót một chén cho mình, khẽ nói:
– Điện hạ, công chúa mất tích trước mặt ta, đưa nàng về chính là trách nhiệm của Lâm Phong.
Nói xong, Lâm Phong cũng uống một ngụm rượu Tương Tư, một cảm giác kỳ diệu lại lần nữa sinh ra.
– Cảm giác thế nào?
Đoàn Vô Nhai cười hỏi.
– Tuy ta không biết uống rượu, nhưng cũng biết rượu Tương Tư này khó mà gặp được.
Lâm Phong cười nói.
– Ta muốn hỏi ngươi là lúc uống rượu này trong lòng có nhớ tới Hân Diệp không?
Đoàn Vô Nhai như cười như không nhìn Lâm Phong, nói:
– Lâm Phong, ta thấy muội muội ta nhìn ngươi dường như không giống người khác đó.
Sắc mặt Lâm Phong cứng đờ, khẽ gượng cười. Rượu Tương Tư, nhập tương tư, trong đầu óc u ám sẽ hiện lên bóng hình mà mình tương tư.
Trong đầu Lâm Phong, ngoài bóng hình thánh khiết với màu áo trắng kia thì còn có một giọt lệ, giọt nước mắt của công chúa, cùng với một câu: “Lâm Phong, ta thật sự không biết!” vẫn luôn vang vọng.
Có thể thấy được, ngày ấy ở Tử Phủ, Lâm Phong thật sự đã rung động, khiến đầu hắn đã in hằn lên bóng dáng Đoàn Hân Diệp.
Mà trong một góc lại hiện lên một bóng hình mềm mại đỏ như lửa.
Điều này khiến Lâm Phong khá buồn bực, đàn ông quả nhiên là quá bác ái!
– Được rồi, chuyện của các người ta không quan tâm thêm nữa! Lâm Phong, mấy ngày nữa sẽ chính thức sắc phong, khi nào thì ngươi trở lại thành Dương Châu nhận đất phong?
Thấy Lâm Phong im lặng không nói gì, Đoàn Vô Nhai không có thúc giục mà đổi đề tài.
– Có lẽ là cuối năm, không lâu nữa chính là ngày niên quan của Tuyết Nguyệt, khi đó ta sẽ về thành Dương Châu một chuyến.
Lâm Phong đáp. Niên quan năm trước, hắn và phụ thân Lâm Phong bị trục xuất khỏi gia tộc, nay cũng đã tròn một năm, hắn lại về thăm các vị thúc thúc bá bá kia thôi.
Có lẽ hắn còn đến kịp niên hội của Lâm gia.
– Vậy thì được, mấy ngày nữa sắc phong rồi, ta sẽ phái người đến Thiên Nhất học viện tìm ngươi.
Đoàn Vô Nhai nói.
– Tốt.
Lâm Phong khẽ gật đầu rồi lại nói:
– Điện hạ, Lâm Phong muốn ngài tìm giúp một người.
– Nói đi.
Đoàn Vô Nhai gật đầu.
– Lâm Hải, phụ thân ta.
Lâm Phong chậm rãi nói. Lâm Hải nói đến Hoàng thành, nhưng hắn tạo ra động tĩnh lớn như vậy ở Hoàng thành này nhưng vẫn không thấy phụ thân đâu, chẳng hề có chút tin tức, nên Lâm Phong hy vọng Đoàn Vô Nhai giúp hắn tìm kiếm.
– Phụ thân ngươi, Lâm Hải!
Đoàn Vô Nhai trầm ngâm rồi gật đầu nói:
– Được rồi, chuyện này cứ giao cho ta.
– Lâm Phong tạ ơn điện hạ.
Lâm Phong khẽ gật đầu, chắp tay nói:
– Nếu không có chuyện gì khác, Lâm Phong xin cáo từ.
– Ừ, ngươi đi đi.
Đoàn Vô Nhai gật đầu, không giữ Lâm Phong lại.
Lâm Phong nhẹ nhàng rời đi, bên ngoài Tương Tư Lâm, một bóng người mặc áo trắng đang lẳng lặng chờ đợi, thấy Lâm Phong đi ra liền cùng hắn rời đi.