Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 424: Cái Giá Phải Trả Cho Đánh Lén



Mộng Tình vốn không muốn để ý tới Xà Quỳnh, nhưng nàng cảm giác được trong đôi mắt của Xà Quỳnh có chút tà dị, trên người không khỏi phát ra một cỗ hơi thở lạnh như băng, hướng Xà Quỳnh đánh tới.

– Chỉ có chút ít lãnh ý như vậy?

Xà Quỳnh cười lạnh, lần trước bị Lâm Phong kích thích, sau đó nhận được giác ngộ. Xà Quỳnh bế quan tu luyện một thời gian, tu luyện sau khi ngộ đạo, khiến tu vi của hắn đã cao hơn một tầng.

Hiện giờ Xà Quỳnh có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, trong số những người này, cảnh giới của hắn là cao nhất, không người có thể so sánh, dù sao không có một ai trong Bát đại công tử tiến vào.

– Lâm Phong, ngươi đoạt nữ nhân của ta, ta liền bắt nạt nữ nhân của ngươi, sau này gặp ngươi, ta muốn xem ngươi sẽ có phản ứng gì.

Xà Quỳnh thần sắc lạnh lùng, sau khi hắn bế quan nâng cao tu vi, đã đi tìm Đoàn Hân Diệp, nhưng trong mắt đối phương, căn bản không có hắn mà chỉ có Lâm Phong, mặc dù tu vi của hắn mạnh hơn, Đoàn Hân Diệp vẫn không muốn nhìn thấy hắn.

Xà Quỳnh hận Lâm Phong.

Lúc này một tiếng vang truyền đến, ánh mắt Xà Quỳnh nhìn về phía sau, nơi đó xuất hiện một bóng người

Lông mày nhíu lại, trong mắt Xà Quỳnh hàn quang lóe lên.

Lăng Thiên nhìn thấy Xà Quỳnh và Mộng Tình không khỏi sửng sốt, khóe miệng mang theo một nụ cười khác thường, nói:

– Các ngươi tiếp tục, ta chưa thấy cái gì.

Nghe được lời Lăng Thiên nói, trên người Mộng Tình một cỗ hơi thở rét lạnh cực đánh tới hắn, tuy nhiên Lăng Thiên cũng không để ý, cười nói:

– Ta đi nơi khác giết vài người, không quấy rầy các ngươi.

Dứt lời, Lăng Thiên theo đường cũ trở về.

Hiện tại hắn cũng biết, người ở trong này ở trong từng gian cung điện, cung điện có hình dạng Cửu Cung, trên dưới trái phải đều có người, hắn không lo tìm không thấy những người khác để giết.

Lúc này, Mộng Tình cũng không biết rằng, người nàng muốn tìm, đang ở ngay dưới chân nàng.

Lâm Phong và ba người giằng co, xung quanh thân thể hắn, mơ hồ có tiếng rít của kiếm, lạnh lùng đáng sợ, xuyên thấu không gian.

Giang Sơn, Lạc Vân Thiên cùng với Độc Cô Dạ tách ra, vây quanh Lâm Phong, bọn họ không ai dám sơ suất, thực lực vừa hiện lộ của Lâm Phong, khiến không người nào dám xem thường.

“Ở trong ảo cảnh, có lẽ giờ phút này ta đang bị người bố trí ảo cảnh giám thị, phải giữ lại vài phần, không thể sử dụng toàn lực.” Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, hắn đã đoán đúng một chút, chính xác là có người đang quan sát bọn họ, hơn nữa không chỉ là một người, mọi người đều nhìn thấy những gì bọn họ làm ở bên trong.

Tham Khảo Thêm:  Chương 468: Rừng kiếm

– Ba người các ngươi đều phải chết.

Lâm Phong nói ra một câu, lạnh lùng băng hàn, âm thanh này nương theo một đạo sát ý, cuồn cuộn phóng về phía ba người kia.

– Đây chẳng qua là ngươi tự nghĩ ra mà thôi.

Độc Cô Dạ ở ngay phía trước Lâm Phong, thần sắc lạnh lùng, đồng thời nói với Lạc Vân Thiên cùng Giang Sơn:

– Ba người chúng ta không cần giữ lại gì, đem hết toàn lực giết hắn.

– Tốt!

Hai người khác gật đầu, đối mặt với Lâm Phong, bọn họ vốn cũng không quá chắc chắn, ở trên người Giang Sơn, núi đá bao trùm thân thể hắn, khiến hắn thoạt nhìn tựa như một người khổng lồ, như một tòa núi cao.

Trên người Lạc Vân Thiên, từng đạo hoa mỹ quang mang quấn quanh, tuy rằng từng sợi sáng mờ, nhưng lại ẩn chứa khí thế hủy diệt

– Sát!

Độc Cô Dạ quát một tiếng, lập tức thân thể ba người đồng thời hướng Lâm Phong bổ nhào tới, sát ý phóng lên cao.

– Ầm ầm!

Giang Sơn giẫm lên mặt đất, khiến cho đại điện đều rung động, tuy rằng cả người hóa thành núi đá, nhưng bước chân của hắn rất lớn, không ngờ chỉ vài bước đã đến trước mặt Lâm Phong, sơn quyền khủng bố đánh tới Lâm Phong, lực lượng lớn vô cùng.

Bàn tay Lâm Phong run lên, chém ra một kiếm, tiếng bạo liệt ầm ầm vang lên, trên quyền của Giang Sơn đá vụn vỡ ra rất nhiều, nhưng ngay sau đó lại tự động liền lại, lấp đầy các chỗ hổng.

Độc Cô Dạ và Lạc Vân Thiên cũng đồng thời lao tới, Độc Cô Dạ một chưởng nhẹ tênh mang theo hơi thở âm trầm, nhằm hông Lâm Phong đánh tới, mà hà quang của Lạc Vân Thiên hàm chứa lực xuyên thấu khủng bố cùng với lực hủy diệt.

Gió, quy tắc của gió!

Thân thể của Lâm Phong hơi run, giống như một trận gió lắc lư, nháy mắt lại lui về sau vài mét, nhanh đến không thể tin nổi.

Tuy nhiên ba người Độc Cô Dạ đã sớm biết trận chiến này rất gian nan, sắc mặt không thay đổi, hơi điều chỉnh một chút, lại lần nữa lao tới công kích Lâm Phong, liên miên không dứt.

Con ngươi của Lâm Phong dần dần trở nên tối đen, vô tình, tiếng kiếm rít càng ngày càng mãnh liệt, cả không gian đều bị một cỗ kiếm khí bao phủ, cổ kiếm ý này, như muốn chiếm hết cả không gian.

– Sát!

Gầm lên một tiếng, kiếm của Lâm Phong lăng không chém ra, mang theo tiếng rít giận dữ, trong đại điện, một đạo kiếm quang cắt ngang không gian lao ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: 7: Chương Đơn Bùng Nổ

Đại điện ầm ầm chấn động.

– Như sơn!

Giang Sơn sắc mặt biến hóa, lập tức bước lên phía trước một bước, cả người lại một lần nữa vươn cao, hóa thành một tòa núi, đứng thẳng sừng sững.

– Ta để ngăn cản, các ngươi giết hắn.

Giang Sơn rít gào một tiếng, thân thể hóa thành núi trực tiếp va chạm với kiếm quang, dường như muốn liều mạng.

– Ầm ầm!

Không gian run rẩy càng ngày càng mạnh, núi đá do thân thể Giang Sơn hóa thành bị kiếm trảm lên, từng hòn đá vụn văng tung tóe ra, cả tòa núi đều phải bị chém mở.

– Vững như núi!

Giang Sơn quát một tiếng, hai chân đạp mạnh trên mặt đất, vô tận núi đá bị chém nổ tung sau đó lại tái sinh, vô cùng vô tận, kiếm của Lâm Phong cũng chém không hết.

– Sát!

Độc Cô Dạ và Lạc Vân Thiên đều gầm lên, sát ý ác liệt, sắc bén vô cùng, rất nhanh đã đến bên người Lâm Phong.

Giang Sơn đã vì bọn họ mà chặn lại công kích của Lâm Phong, bọn họ sao có thể không quý trọng cơ hội tốt để giết Lâm Phong này.

– Rống!

Quang hoa màu tím phóng lên cao, vô tận xà ảnh hiện ra, lao đến chỗ hai người kia, trong nháy mắt đã quấn chặt lấy thân thể Độc Cô Dạ và Lạc Vân Thiên.

Hơi thở sắc bén từ bên trong cơ thể Độc Cô Dạ lan tràn ra, xé rách xà ảnh màu tím, tuy nhiên Lạc Vân Thiên thực lực có phần yếu hơn, phải cố hết sức giãy dụa.

– Chết đi!

Hào quang rực rỡ chợt lóe lên rồi biến mất, một đạo quang hoa hình chữ thật nở rộ trong không gian, Lạc Vân Thiên mới vừa mới thoát khỏi xà ảnh, đã cảm giác ngực đau xót, cúi đầu, hắn lập tức nhìn thấy lồng ngực của mình bị chém thành hình chữ thập, máu huyết từ đó điên cuồng trào ra, sắc mặt của hắn vặn vẹo, thống khổ.

– Nứt ra!

Lâm Phong quát khẽ một tiếng. Thân thể Lạc Vân Thiên run lên mãnh liệt, hắn dường như nghe thấy trái tim đang vỡ ra, sắc mặt cứng ngắc, sợ hãi vô cùng. Sau đó đôi mắt của hắn cũng chậm rãi nhắm lại, thân thể ngã xuống, sau đó biến mất trong ảo cảnh, giống như không phải người thật vậy.

Đã chết!

Thân thể như núi của Giang Sơn trầm ổn, nhưng lòng của hắn lại đang dao động không ngừng, lực sát thương của Lâm Phong, thật là khủng khiếp, chỉ cần bị nắm lấy một tia cơ hội trong nháy mắt rất có thể sẽ bị giết.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lạnh lùng nhìn Giang Sơn, Lâm Phong không quan tâm tới hắn, ngươi đã có lực phòng ngự hùng mạnh, vậy trước tiên bỏ qua ngươi, giết hai người khác rồi tính sau.

– Đánh lén để giết ta?

Lâm Phong nhìn chằm chằm Độc Cô Dạ, sắc mặt rét lạnh như băng, vô tận xúc tu màu tím đang không ngừng ngọ nguậy, rậm rạp, vô cùng đáng sợ.

Độc Cô Dạ nhìn thấy con ngươi tối đen mang theo sát ý rét lạnh của Lâm Phong đã có chút hối hận, nhưng vừa rồi Giang Sơn và Lâm Phong va chạm với nhau, thật là một cơ hội quá tốt, hắn không đành lòng bỏ qua. Hơn nữa vì mâu thuẫn giữa Độc Cô gia và Lâm Phong, hắn không thể không ra tay, muốn giết chết Lâm Phong. Tuy nhiên, ba vị thiên tài một kích tất sát không thành công, giờ phút này còn bị Lâm Phong giết chết một người.

– Kế tiếp đến lượt ngươi rồi.

Đôi mắt Lâm Phong vẫn băng hàn như trước, yêu xà màu tím rít gào, vô tận yêu xà màu tím và tử quang dần dần dung hợp, hóa thành một con đại yêu xà, dữ tợn đáng sợ, cặp mắt to lớn tà dị vô cùng, không giống Vũ hồn, mà giống như là yêu thú chân chính.

– Đi!

Lâm Phong khẽ quát một tiếng, yêu xà cuồng bạo lao tới Độc Cô Dạ, Độc Cô Dạ đôi mắt ngưng tụ, lập tức thân thể hóa thành một đạo cầu vồng chạy trốn.

Đường đường là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba, Độc Cô Dạ, đối mặt với Lâm Phong, không ngờ khiếp đảm, không dám chiến cùng Lâm Phong.

– Tùy phong!

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, thân hình như gió nhanh đến mức tận cùng, một kiếm chém về phía Độc Cô Dạ, Độc Cô Dạ tâm thần run lên, xoay người, một chưởng đánh về phía mũi kiếm.

– Rống!

Chỉ một khắc tạm dừng này, tử xà, đã quấn lấy thân thể Độc Cô Dạ, răng nanh mở lớn chộp đến đầu của hắn.

Độc Cô Dạ sắc mặt đại biến, chân nguyên lực khủng bố đánh tới tử xà, đồng thời lực lượng cuồng bá xé rách bộ phận của tử xà đang quấn quanh thân thể hắn.

Nhưng hắn dường như đã quên không để ý đến sự hiện hữu của Lâm Phong.

Vừa rồi ba người bọn hắn đối phó một mình Lâm Phong, nhưng giờ phút này, một mình hắn phải đối phó với Lâm Phong và một con yêu thú khủng bố.

– Chết!

Một đạo kiếm quang hủy diệt từ trong hư không chém xuống, một đạo vết máu hiện lên, thân thể Độc Cô Dạ cứng đờ, cái đầu của hắn bị cái miệng to lớn của tử xà nuốt mất, tử trạng kinh khủng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.