– Ngươi tên là Vân Phi Dương?
Lão già vừa nói ra, ánh mắt Xà Quỳnh trực tiếp khóa chặt Vân Phi Dương, thần sắc rét lạnh.
Gã biết, mọi chuyện ở trong huyễn trận Cửu Cung Khốn Long đại trận kia, người ở bên ngoài đều nhìn rõ ràng, cũng nói đúng là, va chạm giữa gã và Vân Phi Dương, người ở bên ngoài đều nhìn thấy rõ ràng rành mạch, cũng bị gã bị đánh lui, sỉ nhục này, tất nhiên phải đòi lại trước tiên.
Về phần giết Lâm Phong, Xà Quỳnh lại cảm thấy không cần gấp gáp, Huyền Vũ cảnh tầng hai, giết chết không khó. Lâm Phong chỉ có hắc liên hủy diệt kia mới để gã kiêng kỵ một chút mà thôi.
– Đúng!
Vân Phi Dương nhàn nhạt nói, ánh mắt đã khôi phục lười nhác, giống như là không để ý tới Xà Quỳnh.
Thấy vẻ bất cần của Vân Phi Dương, sắc mặt Xà Quỳnh càng thêm khó coi, nói:
– Trận chiến đầu tiên, hai người chúng ta đi!
Vân Phi Dương cười nhìn Lâm Phong một cái, lập tức nói:
– Xem ra ta phải thử tay trước rồi!
Nhảy lên một cái, Vân Phi Dương lăng không mà đứng, ngạo nghễ trên Tương Giang, tay áo bay múa, lười nhác lại hóa thành sắc bén.
– Đến đây đi!
– Chiến!
Xà Quỳnh cũng lao lên không trung, cả ngươi phóng ra khí tức bá đạo cuồng bạo, toàn thân tràn ngập vô cùng lực lượng.
Sắc mặt Lâm Phong lạnh lùng, nếu Xà Quỳnh đã muốn chiến với Vân Phi Dương, vậy thì để bọn họ đánh trước đi.
– Chúng ta lại so lực lượng một lần nữa sao.
Xà Quỳnh lạnh lùng nói, vậy mà gã lại thua Vân Phi Dương trên phương diện lực lượng, không thể tha thứ.
– Tùy ngươi!
Mái tóc dài của Vân Phi Dương tung bay, trường bào phấp phới.
Rất nhiều người cũng nhìn nhầm rồi, Vân Phi Dương tự xưng là đến từ Thôi Đình, đủ để tranh đoạt với những kẻ được xưng là thiên tài rồi. Giờ phút này, hắn mới chính thức có phong phạm của thiên tài cường giả, cuồng phóng không kiềm chế được.
Trên người Xà Quỳnh, một luồng khí tức kinh khủng tràn ra, chân nguyên cuồn cuộn chấn động. Trên người gã, mơ hồ xuất hiện một con giao long quấn quanh, đỉnh đầu hung tợn kinh khủng nhìn về phía Vân Phi Dương, giống như tùy thời đều có thể xé nát Vân Phi Dương.
– Giao Long Quyền kinh!
Vân Phi Dương trở nên lạnh lẽo, thần sắc lộ ra vài phần ngưng trọng, nghe nói Giao Long Quyền kinh là vũ kỹ Địa cấp trung phẩm, xuất quyền như giao long ra biển, mạnh vô cùng, có năng lực xé rách kinh khủng.
Lúc này, Xà Quỳnh vận chuyển chân nguyên, giao long phụ thân, hiển nhiên tu luyện Giao Long Quyền kinh đã có hỏa hầu nhất định.
Lách tách, lách tách…
Trên người Vân Phi Dương truyền ra từng tiếng xương cốt hoạt động, trường bào trên người hắn càng thêm phập phồng, ùng ùng rung động, dường như cả người cũng mang theo một loại lực lượng đến từ man hoang thượng cổ, thuần túy mà kinh khủng.
– Đây là thủ đoạn gì vậy?
Mọi người thấy khí tức khủng bố do hai người phát ra, hô hấp cũng có chút dồn dập, hai người đều rất mạnh.
– Thôi Đình cũng có thể tạo ra cường giả như vậy sao?
Xà Quỳnh lạnh lùng khí phách nói:
– Ngươi cũng am hiểu lực lượng, vậy thì dùng một quyền phần thắng bại đi!
Lúc Xà Quỳnh nói chuyện, đồng thời giao long trên người gã cũng di chuyển, dường như muốn xông ra khỏi thân thể gã, cực kỳ đáng sợ.
– Tùy ngươi!
Vân Phi Dương vẫn một câu như trước, Xà Quỳnh muốn chiến thế nào thì chiến thế đó, giờ phút này, khí tức trên người hắn đã điên cuồng kéo lên.
– Grào!!!
Một tiếng gầm của giao long lượn lờ trong không trung, Xà Quỳnh sải bước lao tới, khí tức cuồng bạo kinh khủng cùng giao long lộ ra bên ngoài cơ thể, dường như muốn đánh về Vân Phi Dương.
– Nộ!
Vân Phi Dương bước tới phía trước, khí tức điên cuồng gào thét không gì sánh kịp, trên tay hắn, một luồng hủy diệt chi khí khủng bố lượn lờ.
Hai người đều lao tới, thiên địa phát ra từng tiếng nổ ùng ùng, khinh khủng, chấn động lòng người.
– Lực lượng thật khủng khiếp!
Nhìn về phía hai người, tất cả đều hoa mắt một trận, thật là mạnh, hai người này đều cùng cảnh giới, Huyền Vũ cảnh tầng bốn, kinh khủng hơn chính là, chiến lực của bọn họ đều tuyệt đối vượt xa người có Huyền Vũ cảnh tầng bốn bình thường.
– Nếu là Lâm Phong chống lại Xà Quỳnh mà nói, e rằng không bằng a!
Mọi người thầm nghĩ, thực lực Xà Quỳnh quá cường hãn, nếu chống lại người có Huyền Vũ cảnh tầng ba, có lẽ trực tiếp miểu sát.
– Grào…
Lại một tiếng giao long gào thét, tiếng gầm chấn động màng tai mọi người, dường như cũng làm không gian rung động. Trên Tương Giang đều tràn ngập khí tức bạo ngược, khí tức đáng sợ này bao trùm cả người Xà Quỳnh cùng Vân Phi Dương.
Ai thắng, ai thua?
Chỉ sau chốc lát, khí tức cuồng bạo tiêu tán, hai bóng người đồng thời lui về sau, chỉ thấy áo Xà Quỳnh đã bị xé rách, khí tức phù phiếm, mà Vân Phi Dương thì tóc dài hơi loạn, sắc mặt tái nhợt.
Hơn nữa, khóe miệng hai người còn tràn ra tơ máu, chỉ có ánh mắt vẫn gắt gao ngó chừng đối phương.
– Giao Long Quyền kinh, võ kỹ Địa cấp trung phẩm, quả nhiên cường hãn.
Vân Phi Dương âm thầm nói.
Xà Quỳnh thì nhìn chằm chằm Vân Phi Dương, trong lòng tự nói:
– Ám kình, bên trong một quyền hủy diệt của hắn ta lại ẩn chứa một luồng ám kình kinh khủng, nếu ta khinh địch thì một kích kia đã có thể làm ta trọng thương.
Hai người cũng ý thức được sự kinh khủng của đối phương, rất mạnh.
– Đủ rồi, hai người các ngươi đều là thiên tài hiếm có, xuống nghỉ ngơi đi.
Lão già chậm rãi nói, cũng đúng lúc này, Lâm Phong nhảy lên, lạnh lùng nói:
– Đợi một chút!
– Hử?!
Mọi người kinh ngạc, Lâm Phong thấy được sự kinh khủng của Xà Quỳnh rồi, chẳng lẽ hắn còn dám đánh một trận với Xà Quỳnh sao?
– Ngươi muốn chiến!?
Xà Quỳnh trở nên rét lạnh, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Phong, Lâm Phong đang muốn chết.
– Đúng!
Lâm Phong băng lãnh, hôm nay không giết Xà Quỳnh, hắn thề không bỏ qua.
– Hừ!
Lão già hừ lạnh một tiếng:
– Ngươi muốn chết cũng không cần vội như vậy chứ! Xà Quỳnh mới đánh một trận, ngươi giậu đổ bìm leo được sao, để hắn nghỉ ngơi rồi tái chiến với ngươi. Hoặc là, ngươi chiến trước một người khác rồi đánh với hắn.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn lão già, hình như lão này đang duy trì cho Xà Quỳnh.
– Đã vậy, ta chiến trước một trận đi!
Lâm Phong nhàn nhạt nói, sắc mặt lão già trầm xuống, nhìn Xà Quỳnh và Vân Phi Dương nói:
– Hai người các ngươi xuống trước đi.
Xà Quỳnh băng lãnh liếc Lâm Phong một cái, sau đó thân hình lóe lên, lao xuống phía dưới, Vân Phi Dương cũng hạ xuống đất.
Trên Tương Giang, chỉ còn lại Lâm Phong cùng lão già ở phía xa.
Lâm Phong muốn chiến, chiến cùng ai?
– Ngươi muốn khiêu chiến người nào, nói đi!
Lão già lãnh đạm nói, tất cả mọi người đều có chút mong đợi, Lâm Phong sẽ chọn ai làm đối thủ thứ nhất.
Hiện tại Xà Quỳnh không thể đánh với hắn, Vân Phi Dương thì dường như đứng bên hắn, hắn cũng sẽ không đánh. Lâm Phong lựa chọn chỉ còn Bát đại công tử với sư huynh muội Lăng Thiên.
Thực lực Lăng Thiên tuyệt đối không phải dễ trêu, ở bên trong Cửu Cung Khốn Long đại trận, hắn giết nhiều người nhất. Chẳng lẽ Lâm Phong muốn lựa chọn đánh với một nữ nhân sao?
Lâm Phong chậm rãi đảo quanh, hôm nay, trong Bát đại công tử, hắn chỉ thấy được năm người. Nguyệt Thiên Mệnh xếp thứ hai, Vu Thanh của Vạn Thú môn xếp thứ ba, Đoàn Vô Nhai thứ tư cùng với thứ sáu thứ bảy là Đại Bằng công tử cùng Lạc Tuyết công tử. Mạnh nhất là Đoàn Vô Đạo không có xuất hiện, người thứ năm cùng thứ tám, nghe nói là hai huynh đệ Vũ gia song hùng.
Lúc này, dưới mặt đất, bên phía Tuyết Nguyệt thánh viện, Sở Triển Bằng lạnh lùng nhìn hắn, chiến ý ngùn ngụt.
– Sau trận chiến này, ta còn muốn chiến với Xà Quỳnh, Sở Triển Bằng tạm thời để một bên!
Lâm Phong thầm nói, cuối cùng, ánh mắt nhìn về sư huynh muội Lăng Thiên.
Lăng Thiên khựng người, ánh mắt lộ ra một đạo quang mang, xem ra, Lâm Phong muốn chọn hắn làm người thứ nhất rồi.
Cuộc chiến giữa hắn và Lâm Phong, không thể tránh né.
– Lăn ra đi!
Lâm Phong nhàn nhạt nói, làm cho Lăng Thiên nổi giận, lăn ra đi, Lâm Phong kêu hắn lăn ra.
Mọi người cũng kinh ngạc mà nhìn Lâm Phong, mặc dù người này đối diện với thiên tài chân chính thì vẫn luôn khinh cuồng như vậy. Những người này cũng không phải là mấy tên Vạn Thú môn, từng người đều là kẻ kinh thái tuyệt diễm, là mấy vị thanh niên đứng đầu nước Tuyết Nguyệt.
Lăng Thiên trầm mặt, lao lên đối diện với Lâm Phong, thần sắc rét lạnh.
Trăng tròn vẫn sáng ngời, ánh sáng thê lương xen kẻ giữa hai người, làm cho người ta cảm thấy một loại bi thương. Một đêm này là đêm thiên tài quật khởi, cũng là đêm mà thiên tài ngã xuống.
Những vị thiên tài mạnh hơn có thể giẫm lên sinh mệnh của thiên tài khác, lăng không mà nhìn xuống Tuyết Nguyệt.
Thiên tài quật khởi cùng ngã xuống, trăm vạn người Tuyết Nguyệt cùng chứng kiến.
Lâm Phong! Hắn từng danh chấn Tuyết Nguyệt mấy lần, nhưng mà tối nay, ở trước mặt những thiên tài kia, hắn có thể tiếp tục phát ra ánh sáng của chính hắn không, hoặc là ngã xuống, trận chiến đầu tiên này, rất làm người ta mong đợi.
Một người là thiên tài có danh tiếng thịnh nhất trong hai năm qua của Tuyết Nguyệt, một người là cường giả thanh niên từ Nhạn Đãng sơn đi ra, trận chiến giữa hai người, ai có thể thắng!