Sáng sớm, một đám gió lạnh phất qua phố lớn ngõ nhỏ Hoàng thành, lúc thổi qua trên thân người cũng làm cho người buồn ngủ thanh tỉnh một chút.
Tuyết Nguyệt thánh viện, có người đi ngang qua nơi này, hoặc nói là cố ý đi tới nơi này để nhìn, nhưng bọn họ lại phát hiện nơi này đã không thể gọi là Tuyết Nguyệt thánh viện được nữa.
Nhìn dấu ấn chữ lớn trên cửa chính, đám người chỉ cảm thấy một trận run sợ, bốn chữ Tuyết Nguyệt thánh viện đã hoàn toàn biến mất, giờ phút này hàng chữ khắc trên đó lại là…. Vân Hải tông!
Vân Hải tông. Nơi này từ nay về sau đổi tên thành Vân Hải tông, gạch tên Tuyết Nguyệt thánh viện, nhập vào Hoàng thành.
– Lâm Phong thật khí phách.
Rất nhiều người trong lòng cảm thán một tiếng. Sau khi Lâm Phong tiêu diệt Tuyết Nguyệt thánh viện, đem thánh viện xem như tôn chỉ mới của Hải Vân Tông, kiêu ngạo, ngông cuồng, cũng chỉ có kẻ điên như Lâm Phong mới có thể làm ra loại chuyện to gan như vậy.
Còn bên trong Tuyết Nguyệt thánh viện lúc này, mặt đất nhuộm máy đã được rửa sạch sẽ, không gian to như vậy, đình đài, lầu các, núi giả, sông ngòi, tất cả đoạn đường đều được lau sạch, toàn bộ tông môn rực rỡ hẳn lên, giống như được mưa to gột rửa.
Thậm chí những thi thể người Tuyết Nguyệt thánh viện cũng biến mất hoàn toàn, dường như nơi này trước giờ vốn không có xảy ra vụ tàn sát nào.
Vân Hải tông chính là hội tụ Xích Huyết thiết kỵ ngày xưa cùng với những nhân tài Lâm Phong ở thành Dương Châu chiêu mộ, có mấy vạn người, dốc toàn lực dọn dẹp trong một đêm khiến Tuyết Nguyệt thánh viện rực rỡ hẳn lên cũng không phải là quá khó khăn.
Ít nhất Vân Hải tông đã làm được. Một đêm này qua đi, ngoại trừ kiến trúc bên ngoài được giữ nguyên, những sân cung điện này toàn bộ đều đổi chủ.
Toàn bộ Tuyết Nguyệt thánh viện đều bị Vân Hải tông tiếp quản. Công pháp võ kỹ trong Tàng thư các, nguyên thạch bảo vậy trong Tàng bảo các, còn có các loại thánh địa, nguyên khí địa mạch… đều thuộc về Vân Hải tông rồi.
…….
Mà vào lúc này, hoàng cung, Quân Vương điện, bên ngoài nơi ở của Quân vương, toàn là người.
Những người này đều bàn luận ầm ĩ, trên mặt đều lộ ra vẻ lạnh lùng, hận ý, giống như đang nói đến tội ác động trời nào đó. Những người có thể bước vào trong hoàng cung đều là một ít quan lớn, mà ở ngoài cửa chính hoàng cung, cũng có rất nhiều người xếp hàng, những người này cũng đã đến từ sớm, mặc dù không thể tiến vào hoàng cung nhưng vẫn chờ đợi bên ngoài cửa cung.
Hơn nữa những người này đều có một chỗ giống nhau, đó là trong tay bọn họ đều cầm một thẻ tre tinh xảo.
Trên thẻ tre của mọi người đều khắc một nhóm chữ, mà cho dù viết chữ gì đi nữa, cũng đều biểu đạt một dạng ý tứ.
Ví dụ như: Lâm Phong suất quân vào hoàng thành, tiêu diệt Tuyết Nguyệt thánh viện, tàn bạo vô cùng, trong mắt không có Vua, tội đáng chém!
Hơn nữa mỗi một phần trên thẻ tre đều có Huyết Thủ ấn, ý là huyết thư.
Lúc này, bên trong cửa chính hoàng cung có rất nhiều người đi tới, đến trước đám người thì dừng lại.
Trong mắt đám người đều lộ ra ý kích động, có người đến nhận huyết thư của bọn họ rồi, Lâm Phong nhất định phải chết.
Một người đi lên phía trước, cất cao giọng nói:
– Đem đồ vật lên đây đi, chúng ta sẽ truyền vào trong Quân Vương điện.
Đám người đều gật đầu, tất cả đều đem thẻ trẻ trong tay mình trình lên, mà những người phụ trách tiếp dẫn từng người một, mỗi một người bước từng bước đem huyết thư truyền đến ngoài Quân Vương điện.
Ngoài Quân Vương điện, rất nhiều người nhìn thấy huyết thư tới đều lộ ra chút ý cười, đồng dạng trên tay bọn họ cũng xuất hiện một phong trúc hàm.
Đây mới là người chân chính ở phía sau không chế tất cả, nhưng thật ra trong đám người bọn họ có không người có hậu bối ở Tuyết Nguyệt thánh viện, lại bị Lâm Phong giết chết, cho nên bọn họ muốn Lâm Phong phải chết.
Kỳ thật rất nhiều người phía người đều là do bọn họ sai khiến đến, mục đích chỉ có một, tạo ra áp lực, muốn mạng Lâm Phong.
Trong Quân Vương điện, một người khoa trương đi ra, hướng đám người dưới cầu thang hô:
– Đem tất cả đồ của bọn đưa lên đây đi.
Dứt lời, có thật nhiều người tiến lên, đem những thẻ tre đã tiếp nhận trình lên, đi thẳng vào trong Quân Vương điện.
Đám người ngoài Quân Vương điện nhìn thấy rất nhiều thẻ tre bước vào trong đó, trong ánh mắt không ngừng hiện lên lãnh ý, trong lãnh ý còn có chút thấp thỏm.
Lâm Phong mang quân vào Tuyết Nguyệt, lần này Quân Vương có thể bỏ qua cho Lâm Phong sao?
Lâm Phong nhất định phải chết. Lần này bọn họ nhiều người như vậy, cùng nhau dâng tấu, ngàn huyết thư, không sợ không quật nHắn được Lâm Phong.
– Độc Cô khanh gia, không nghĩ tới ngươi cũng đích thân tới.
Một người trong đó hướng một lão già mặc hắn sam màu lam, dáng vẻ hiên ngang, nói.
Ánh mắt lão già kia lóe lên mũi nhọn, nói:
– Lâm Phong không chết, cả người ta không được tự nhiên.
– Ha ha, ta cũng vậy, Độc Cô khanh gia yên tâm đi, tên kia làm việc bừa bãi, không biết khiếm tốn như thế. Lần này lại vẫn dám dẫn quân vào Tuyết Nguyệt, còn diệt Tuyết Nguyệt thánh viện, không để vua trong mắt. Lần này Quân Vương tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn, nhất định sẽ phái cường nhân tiêu diệt Lâm Phong
Trung niên áo xanh cười nói, khiến Độc Cô lão nhân khẽ gật đầu, hy vọng như thế, Lâm Phong nhất định phải chết, giống như hắn đã nói, Lâm Phong không chết, hắn khó có thể an tâm!
Mọi người đều yên tĩnh cùng đợi ở bên ngoài, chờ đợi tin tức xử tử Lâm Phong. Bọn họ nhìn tòa đại điện rộng lớn trước mắt, ánh mắt lộ ra vài phần chờ mong.
Quân Vương Tuyết Nguyệt, mặc dù đến giờ cực ít khi lộ diện, nhưng mỗi lần phê tấu chương đều cực kỳ tinh diệu, khiến người ta thán phục, tin tưởng lúc này đây, Quân Vương cũng sẽ làm ra việc để cho bọn họ tin phục.
Thời gian từng chút trôi qua, chờ đợi ngắn ngủi lại giống như thật lâu. Rốt cục có một đạo thánh chỉ màu vàng từ trong điện Quân Vương bay ra, trực tiếp rơi xuống trước mặt đám người.
Độc Cô lão nhân sải bước ra, bàn tay run lên, thánh chí màu vàng hiện tại đang ở trong tay hắn.
Vội vã mở ra, con ngươi Độc Cô lão nhân hoảng sợ, đứng cứng ngắc tại đó
– Độc Cô khanh gia, Quân Vương nói như thế nào?
Có người bước lên gần hỏi.
– Đúng, có phải là xử tử Lâm Phong hay không.
Vô số người di chuyển đến bên cạnh Độc Cô lão nhân, hắn đem thánh chỉ đưa cho bọn họ, khi nhìn thấy bộn chữ to kia, con ngươi của bọn họ đều hoảng sợ, dường như không tin vào mắt mình. Nhưng cho dù bọn họ chà mắt mấy lần, bốn chữ to rồng bay phượng múa kia vẫn không thay đổi.
Ở trên thánh chỉ đề bốn chữ lớn là:
– Lâm Phong, vô tội!
Lâm Phong, vô tội?
Lâm Phong làm sao có thể vô tội. Tội thứ nhất là dẫn quân vào Tuyết Nguyệt, chỉ riêng tội danh này cũng đủ để phán Lâm Phong tội phản nghịch. Đoàn Thiên Lang thân là Vương gia hoàng thất, thân phận cao quý, Lâm Phong chẳng qua là chư hầu ban cho thành Dương Châu, nhưng mà trước mắt bao người giết Thiên Lang Vương, tội thứ hai này cũng là một tội có thể khiến Lâm Phong chết. Tuyết Nguyệt thánh viện dùng danh của Tuyết Nguyệt, do Thiên Lang Vương sáng lập, trong đó có vô số con cháu trong hoàng cung, nhưng Lâm Phong giận dữ, huyết tẩy Tuyết Nguyệt thánh viện, toàn bộ người Tuyết Nguyệt thánh viện bị giết, tội thứ ba này, Lâm Phong vô tội?
Rất nhiều người phập phồng ngực, dường như muốn nổi giận, nhưng đây chính là Quân Vương phán quyết, bọn họ lại không dám tức giận, nhìn người truyền lệnh đi ra, Độc Cô lão nhân nói:
– Làm phiền bẩm báo một tiếng ta muốn gặp Vương.
– Đúng ta cũng muốn gặp Vương.
Rất nhiều người lần lượt lên tiếng, bọn họ đều muốn gặp Vương, sao có thể phán Lâm Phong vô tội.
– Không cần gặp. Quân Vương biết các ngươi muốn nói cái gì, người để cho ta truyền lời lại cho các ngươi. Lâm Phong lần này lấy thân phận tông chủ Vân Hải tông vào Hoàng thành, quân của hắn cũng có thể tính là người Vân Hải tông, không tính là dẫn quân vào Hoàng thành, Vô Tội. Về phần Thiên Lang Vương chết, ngày xưa Thiên Lang Vương dẫn người tiêu diệt Vân Hải tông, Lâm Phong thân là đệ tử ngày xưa của Vân Hải tông, bây giờ báo thù không có gì đáng trách, đây là thù oán riêng giữa Lâm Phong và Thiên Lang Vương, không liên quan đến thân phận, Lâm Phong Vô Tội. Còn đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện chết, nếu bọn họ đã lựa chọn bước vào Tuyết Nguyệt thánh viện thì nên cùng Tuyết Nguyệt thánh viện sinh tử, mà lúc lập Tuyết Nguyệt thánh viện là lúc diệt Vân Hải tông là sự thực, bây giờ Lâm Phong diệt Tuyết Nguyệt thánh viện không đánh những nơi khác, chỉ là báo thù thôi, Lâm Phong Vô Tội.
Người này chậm rãu nói, dường như đem ba tội danh của Lâm Phong trong lòng bọn họ đều một mực bác bỏ, khiến ánh mắt của bọn họ kinh hãi, không biết nên trả lời như thế nào, Lâm Phong vô tội?
Rất nhiều người không thể tiếp nhận sự thật này, bọn họ không cam lòng.
– Đương nhiên, Lâm Phong báo thù là ân oán riêng, các ngươi có thể đi tìm Lâm Phong báo thù, đây cũng là ân oán riêng, sẽ không có người can thiệp.
Người này thản nhiên nói, bảo bọn họ đi tìm Lâm Phong báo thù, việc của giới võ đạo, lấy quy luật võ đạo đến giải quyết, nhưng sắc mặt bọn họ lại càng khó coi hơn, có thể tìm Lâm Phong báo thù, bọn họ có thể sao?