Dứt lời, Nhược Lam Sơn tránh lui sang một bên, trên khóe miệng của hắn hiện lên một tia tiếu ý, cũng không trách cứ sự vô lễ của Lâm Phong.
Trên thực tế, sau khi nghe Lâm Phong nói xong, hắn rất tán thưởng Lâm Phong, gan dạ sáng suốt, quyết đoán, thiên phú. Mà trọng yếu hơn là, Lâm Phong, hắn có được ý chí cứng cỏi xưa nay chưa từng thấy, bất kể đối thủ mạnh bao nhiêu, bất kể ngươi có bao nhiêu hậu thuẫn, không giết được ngươi, ta sau có thể trở thành người giỏi nhất, võ đạo như thế nào có thể đạt được thành tựu.
Lâm Phong đối mặt hoàng tử nước Thiên Phong cùng với đám người Thiên Phong Thất Sứ dũng mãnh, trái tim không một chút run sợ, không sợ, không sợ, chỉ có sát ý lạnh lùng, người như thế, theo lẽ thường tất nhiên võ đạo sẽ có thành tựu cực cao, không ngừng hướng tới cực hạn của võ đạo.
Cho nên Nhược Lam Sơn không ngăn cản nữa, tùy ý để cho Lâm Phong và người của nước Thiên Phong đấu với nhau, để cho bọn họ tự giải quyết ân oán.
Nếu Nhược Lam Sơn đã không quản, người của Tinh Mộng các đương nhiên cũng sẽ không can dự, chuyện này không có quan hệ gì với họ, tất cả đều lui sang một bên.
Mà Đoàn Vô Nhai thản nhiên cười, bước sang một bên, không quản.
Duy chỉ có người của nước Thiên Phong vẫn đứng ở đối diện Lâm Phong như trước, sắc mặt rét lạnh, ánh mắt lộ ra hàn ý, tập trung vào Lâm Phong.
Những lời vừa rồi của Lâm Phong, dường như không thèm để mắt tới bọn họ, giống như bọn họ chỉ là hòn đá kê chân trên con đường trở thành cường giả của Lâm Phong, Lâm Phong sẽ dẫm lên thân thể của bọn họ để trèo lên cao.
– Ta thật bất ngờ, ngươi cũng dám đánh tới ư.
Phong Trần nhìn chằm chằm Lâm Phong, chậm rãi nói.
Lâm Phong không trả lời hắn, tiếp tục bước lên trước một bước, phát ra khí thế đáng sợ, gào thét, lạnh lùng, muốn xoắn nát cả không gian.
Ngoại trừ Phong Trần và Đệ Nhị Sứ của Thiên Phong Thất Sứ, mấy người khác, thân thể đều hơi run rẩy. Rất lạnh!
Hàn khí trên người Lâm Phong khiến cho bọn họ cảm giác như là rơi vào trong hầm băng, thật đáng sợ, chỉ cần Lâm Phong có cơ hội, có thực lực, tuyệt đối sẽ giết chết bọn họ, không chút lưu tình, Lâm Phong tới đây chính là quyết ý muốn giết họ.
– Ta cũng thật bất ngờ, không ngờ ngươi vẫn chưa tháo chạy về Thiên Phong.
Lâm Phong thản nhiên nói, một cỗ khí thế sát phạt, phóng ra, trong đó chứa đựng sự sắc bén của kiếm, lại có cái rét lạnh đóng băng tâm hồn, muốn giết hết tất cả, hủy diệt hết tất cả.
Phong Trần sắc mặt hơi cứng đờ, kinh hãi nhìn Lâm Phong, ý chí sát phạt, thực lực và thiên phú của Lâm Phong, quả thật làm cho hắn phải kinh ngạc thán phục, rất lợi hại, nước Thiên Phong không ai có thể sánh kịp.
Đáng tiếc, Lâm Phong là người của nước Tuyết Nguyệt, hơn nữa đã trở thành kẻ thù của hắn, sự thật này không thể xoay chuyển, sẽ có một người phải chết mới chấm dứt được hận thù này.
– Ngươi rất cao ngạo, rất tự tin, nhưng cũng không phải chỉ một mình Lâm Phong ngươi là thiên tài.
Tay áo Phong Trần phiêu động, một cỗ khí lạnh phóng thích ra, đối kháng với sát phạt ý chí của Lâm Phong, phát ra âm thanh phần phật.
Rất nhiều người đôi mắt hơi nhíu lại, tuy nhiên lập tức lại giãn ra, đây là lần đầu tiên Phong Trần phóng thích ra uy thế của mình, rất hùng mạnh, là Huyền Vũ cảnh tầng sáu.
Nhưng bọn hắn cũng không quá bất ngờ, Phong Trần, lần này là người dẫn đầu của nước Thiên Phong, thực lực làm sao có thể không mạnh, chẳng qua là bị hắn che dấu mà thôi.
– Điện hạ, trận chiến này, giao cho ta đi.
Đệ Nhị Sứ bước chân về trước, đứng ở bên Phong Trần, tu vi của hắn cũng giống Phong Trần, đều là cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng sáu, cao hơn Lâm Phong rất nhiều, hắn không tin lấy sự cường đại của Huyền Vũ cảnh tầng sáu, mà không đối phó được với Lâm Phong.
Phong Trần nhìn Đệ Nhị Sứ, sau đó khẽ gật đầu, thân thể lui lại, nhường vị trí cho Đệ Nhị Sứ.
Hắn muốn nhìn xem, Lâm Phong sẽ đối phó như thế nào với cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng sáu của Đệ Nhị Sứ.
Vũ hồn của Đệ Nhị Sứ thuộc loại cực kỳ cuồng bạo.
Lâm Phong đối mặt với Đệ Nhị Sứ, ánh mắt vẫn rét lạnh như cũ, dần dần tối đen lại, trong đôi mắt hắc ám, lạnh lẽo, vô tình. Lúc này Lâm Phong dường như đã trở thành một người khác.
– Đây là một loại thần thông, hoặc Vũ hồn!
Lâm Phong nhìn chằm chằm Đệ Nhị Sứ, đồng tử vô tình như vực sâu không thấy đáy.
– Chiến đi, ta sớm đã muốn giết ngươi rồi.
Đệ Nhị Sứ thản nhiên nói một câu, ngày ấy ở dạ yến trong Hoàng thành, Lâm Phong khiêu chiến với từng người trong Thiên Phong Thất Sứ bọn họ, sỉ nhục tất cả, thậm chí còn giết mấy người, khi Lâm Phong khiêu chiến đến hắn, hắn đã muốn ra tay giết Lâm Phong, đáng tiếc khi ấy lại bị Nhược Lam Sơn ngăn lại.
– Hiện tại ngươi muốn giết ta, cũng không muộn.
Lâm Phong lạnh lùng nói, khi thế sát phạt gào thét, phóng tới Đệ Nhị Sứ, một đạo khí thế sát phạt này, giống như thực chất, cực kỳ đáng sợ.
Lâm Phong đương nhiên cũng nhìn ra tu vi của Đệ Nhị Sứ là gì, Huyền Vũ cảnh tầng sáu, điều này cũng ở trong dự liệu của hắn.
Nhưng Lâm Phong không sợ hãi, không sợ hãi chỉ có chiến, chiến ý dâng cao, Huyền Vũ cảnh tầng sáu cũng không dám chiến, làm sao có thể đi ra khỏi Tuyết Nguyệt, như thế nào có thể tham gia đại hội Tuyết Vực, như vậy làm sao có thể truy đuổi đỉnh phong của võ đạo.
Chiến, chỉ có chiến, trừ khí thế sát ra, trên người Lâm Phong, chỉ có chiến ý vô tận, đang điên cuồng thiêu đốt.
– Hiện tại giết ngươi, cũng không trễ.
Nhìn thấy khí thế sát phạt của Lâm Phong đang không ngừng toát ra, Đệ Nhị Sứ bước chân về phía trước, trong khoảnh khắc, một cỗ quang hoa màu tím chói mắt nở rộ, không gian phát ra tiếng nổ vang không ngừng.
Một tiếng sấm rền vang, luồng khí thế sát phạt kia lập tức tan rã, ánh mắt mọi người nhìn Đệ Nhị Sứ bây giờ đã phải chăm chú hơn.
Đệ Nhị Sứ lúc này, cả người đều đắm chìm trong lôi điện, như thể là Lôi thần giáng thế.
Vũ hồn của Đệ Nhị Sứ là Lôi Điện Vũ hồn hiếm thấy, lực công kích hùng mạnh, cuồng bạo, cực kỳ lợi hại.
– Lôi Điện Vũ hồn!
Ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ, trong đôi mắt hàn quang lóe lên, hai tay giơ lên, một kiếm lăng không chém ra, thanh âm ầm vang không ngừng vang lên, không gian dường như bị chém rách ra một đạo hắc ám.
– Đi!
Đệ Nhị Sứ một ngón tay chỉ ra, lôi điện vô cùng vô tận điên cuồng hướng sát kiếm của Lâm Phong lao tới, quấn chặt lấy kiếm quang màu xám đáng sợ.
– Xuy, xuy…
– Răng rắc.
Kiếm khí xé rách tất cả, lôi điện cuồng bạo không ngớt, một kiếm hủy diệt sát phạt vẫn chém xuống, đặt đứt từng đạo lôi điện đang quấn quanh nó, hơi thở hủy diệt lao thẳng tới Đệ Nhị Sứ.
Hai tay Đệ Nhị Sứ hợp thành hình chữ thập, khẽ cúi đầu, đôi mắt nhắm lại, dường như cực kỳ thành tâm, như thể là tín đồ của lôi điện vậy.
Mà khi hai tay hắn hợp thành chữ, một luồng hào quang tử bạch sắc nhọn phóng cao vạn trượng.
– Lôi quang!
Một câu nói từ miệng thoát ra, đôi mắt đang khép hờ của Đệ Nhị Sứ bất chợt mở ra, một đạo lôi điện màu tím nở rộ, hai tay đẩy ra, lập tức luồng ánh sáng màu tử bạch lao thẳng đến cỗ sát phạt chi kiếm kia.
Hủy diệt, bên trong lôi quang, tràn ngập khí thế hủy diệt.
– Xì…
Không có tiếng nổ vang động, chỉ có một cỗ khí thế tịch diệt, trong hư không, hào quang vạn trượng, ánh sáng hủy diệt tạo thành từng gợn sóng, khuếch tán ra bốn phía, khiến cho lòng người run rẩy, phải điên cuồng lui lại.
Duy chỉ có Lâm Phong và Đệ Nhị Sứ không lui, đứng ở dưới ánh sáng hủy diệt, Lâm Phong không có biểu hiện gì, ánh mắt vẫn rét lạnh như cũ.
Chân bước lên, khí thế sát phạt chấn động nhân tâm, lại một kiếm chém ra.
– Tử cực chi lôi!
Đệ Nhị Sứ khẽ quát một tiếng, từng đạo lôi điện vô cùng thô to như thể là từng cái xúc tu nhằm phía kiếm quang Lâm Phong vừa chém ra, quấn chặt lấy hủy diệt chi kiếm, sau đó bắt đầu cắn nuốt.
Kiếm Lâm Phong, hủy diệt, sát phạt.
Lôi điện Đệ Nhị Sứ, cũng là hủy diệt, hủy diệt tất cả, ăn mòn tất cả, đều vô cùng cường đại.
– Xem ra chỉ dựa vào sát phạt chi kiếm là không đủ để tiêu diệt hắn!
Lâm Phong nhủ thầm trong lòng, tâm thần khẽ động, hào quang lóe lên, ở trên tay trái của Lâm Phong, xuất hiện một lá cờ, cờ xí trong nháy mắt bành trướng, khí thế hùng mạnh của lửa từ đó phát ra.
Phiên, hồn phiên!
Mọi người đôi mắt ngưng tụ, Lâm Phong lại có loại bảo vật hồn phiên này.
Ngay cả Đoàn Vô Nhai đều sửng sốt, Lâm Phong trước kia chưa từng sử dụng qua hồn phiên, đây là lần đầu tiên.
Không nghĩ tới Lâm Phong thậm chí ngay cả hồn phiên đều có được, thật sự là ngoài dự liệu của Đoàn Vô Nhai, hơn nữa nhìn hình vẽ thái dương và ngọn lửa đáng sợ trên cây hồn phiên này, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Lâm Phong sử dụng hồn phiên này, nó đã từng đốt chết người, cắn nuốt ngọn lửa của người khác, khiến cho trên lá cờ có một đám ngọn lửa sinh mệnh rực rỡ lưu chuyển.
Phiên xuất hiện, nhưng kiếm vẫn không biến mất, tay phải của Lâm Phong cầm kiếm, vẫn đáng sợ như vậy.
Nhất tâm nhị dụng!
Ngày trước tay trái cầm liên, tay phải cầm kiếm, hiên giờ tay trái cầm phiên, tay phải cầm kiếm!