– Lâm Phong!
Thanh Mộng Tâm nói nhỏ một tiếng, nhìn Lam Kiều, nhẹ nhàng cười nói:
– Hắn chính là Lâm Phong?
Bởi vì Lam Kiều cùng ở một chỗ với Lâm Phong tại thành Thiên Long, thực ra sư tôn của Lam Kiều cũng đã chú ý Lâm Phong. Thanh Mộng Tâm chính là sư tỷ của Lam Kiều, tất nhiên cũng phải tra xét lai lịch Lâm Phong, đối với thanh niên danh chấn Tuyết Nguyệt này cũng sinh ra vài phần hứng thú.
Hơn nữa, Lâm Phong ở Thiên Long Sơn đã tạo ra động tĩnh không nhỏ, đánh bại Huyền Vũ cảnh tầng sáu Viên Đồng, tàn bạo Tần Xuyên, va chạm một chưởng với Thôi Vô Mệnh. Những điều này tất nhiên không thoát khỏi tai mắt của Thanh Mộng Tâm.
– Dạ, hắn chính là Lâm Phong!
Lam Kiều gật đầu, ánh mắt lấp lánh.
– Cửu Dương thảo, trao đổi một gốc Thiên Linh Chi hoặc Hắc Thủy Thành, vô sự đừng quấy rầy!
Thanh Mộng Tâm lẩm bẩm nói nhỏ, cười nói:
– Tiểu tình nhân của muội hình như lấy được đan phương Lạc Thần đan của Hoắc gia rồi. Hoắc Thi Vận đối xử không tệ với hắn a, lại giao chí bảo của gia tộc cho hắn.
– Sư tỷ, tỷ nói cái gì thế?!
Lam Kiều liếc nhìn Thanh Mộng Tâm một cái, thấy Thanh Mộng Tâm cười mà không nói, quay đầu nói với kiệu phu:
– Dừng lại!
Thanh Mộng Tâm vửa nói ra, kiều mềm liền dừng lại.
Nhẹ nhàng bước tới, đôi chân ngọc theo bậc thang chậm rãi xuống đất, nhất thời mang đi tâm tình của bao người, tất cả đều đưa mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân ngọc cùng với khe sâu tuyết trắng kia của Thanh Mộng Tâm, dường như tròng mắt cũng muốn lòi ra ngoài.
Người luyện võ có ý chí bền bỉ, thanh tâm quả dục, nhưng cũng không thể vô dục vô cầu, như vậy thì không còn là con người rồi, người sống trong trời đất thì phải có dục vọng.
– Ồ!?
Lúc này mọi người đều hơi kinh ngạc, chỉ thấy Thanh Mộng Tâm giơ chân ngọc, chậm rãi tiến về nơi Lâm Phong đang bày hàng bên vỉa hè.
Chẳng lẽ Thanh Mộng Tâm có hứng thú với Cửu Dương thảo này?
Nhưng cũng không đúng, tuy nói Cửu Dương thảo vô cùng trân quý, nhưng Thanh Mộng Tâm thân là người có thiên phú mạnh nhất Tinh Mộng các. Dù Cửu Dương thảo có trân quý hơn nữa thì nàng chưa chắc thiếu mới đúng. Trừ phi, Thanh Mộng Tâm cần đại lượng Cửu Dương thảo.
Nhưng Cửu Dương thảo là dược thảo cực dương, Thanh Mộng Tâm là nữ tử âm nhu, tu luyện công pháp cũng không phải là thuộc tính dương, sẽ không cần đại lương Cửu Dương thảo.
Thanh Mộng Tâm đi tới trước người Lâm Phong, nàng khẽ khom người, khóe miệng mang theo nụ cười mị hoặc yếu ớt, gọi một tiếng:
– Lâm Phong!
Lâm Phong đương nhiên cũng cảm thấy Thanh Mộng Tâm tới đây, mùi thơm của thiếu nữ phả vào mặt, làm cho người ta cảm thấy tự nhiên tươi mát.
Mở mắt, vì Thanh Mộng Tâm hơi khom người, thứ đầu tiên hiện lên trong mắt hắn chính là chỗ sâu ở cổ áo kia, khe sâu tuyết trắng động lòng người, cùng với cái thứ tròn đầy như ẩn như hiện kia.
Vừa nhìn như vậy lại để cho Lâm Phong không nở rời đi, trong lòng cũng thầm khen một tiếng, quá ngon!
– Phù…
Thở ra một hơi, ánh mắt Lâm Phong chậm rãi đưa lên, nhìn khuôn mặt mị hoặc, thấy Thanh Mộng Tâm cười như không cười nhìn hắn. Ánh mắt mập mờ kia làm cho kẻ có ý chí bền bỉ như Lâm Phong cũng có vài phần xao động.
Nữ tử này là một vưu vật chân chính a, so với mị hoặc từ Lam Kiều phóng ra thì mạnh hơn nhiều lắm, dường như tâm linh cũng sắp thất thủ.
Hơn nữa, lúc này hắn nhìn Thanh Mộng Tâm, cảm giác nàng là nữ tử yếu ớt ôn nhu, thậm chí làm cho hắn trong lúc bất chợt mà sinh ra suy nghĩ tà ác, nào còn nghĩ tới thực lực khủng bố của nàng. E rằng bất luận kẻ nào gặp Thanh Mộng Tâm cũng sẽ bị mê hoặc, quên đi tu vi cường đại của nàng.
– Nữ tử lợi hại!
Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, bảo vệ tâm thần, làm cho mình khôi phục bình tĩnh, nói:
– Có chuyện gì không?
Thanh Mộng Tâm yếu ớt cười, lắc đầu nói:
– Không có việc gì, chỉ muốn nhìn một chút, nam tử có thể làm sư muội của ta thần hồn điên đảo rốt cuộc là một người thanh niên thế nào.
– Sư tỷ!
Lam Kiều đứng một bên hô lên, làm cho Lâm Phong sửng sốt, Lam Kiều là sư muộ của Thanh Mộng Tâm?
Điểm này đúng là khiến cho Lâm Phong có chút kinh ngạc.
– Ngươi cần Thiên Linh Chi cùng với Huyết Hồn thảo?
Thanh Mộng Tâm nhìn Lâm Phong dò hỏi, Lâm Phong gật đầu.
– Ta không có Huyết Hồn thảo, về phần Thiên Linh Chi…
Thanh Mộng Tâm cười cười, tay phải khẽ vuốt cái giới chỉ sặc sỡ trên ngón tay trái, động tác vẫn rất xinh đẹp.
Quang mang lóe lên, trong tay Thanh Mộng Tâm xuất hiện một gốc linh chi màu sắc rực rỡ, tản ra linh khí nồng đậm, linh khí của sinh mệnh.
– Đây chính là Thiên Linh chi mà ngươi muốn, cho ngươi!
Thanh Mộng Tâm đưa Thiên Linh Chi tới trước mặt Lâm Phong, làm cho Lâm Phong sửng sốt, cho hắn?
Mọi người cũng đều ngây người, người này là rốt cuộc ai, vậy mà lại được Thanh Mộng Tâm ưu ái như thế. Cười cười cùng hắn, nói chuyện phiếm với hắn, thậm chí còn tặng Thiên Linh Chi trân quý như thế.
– Ta dùng Cửu Dương thảo trao đổi!
Lâm Phong không lập tức nhận lấy, mở miệng nói.
Nhưng Thanh Mộng Tâm lại lắc đầu, nói:
– Ta không cần Cửu Dương thảo, Thiên Linh Chi này, coi như là tặng cho ngươi!
Thanh Mộng Tâm ngồi xổm xuống, đặt Thiên Linh Chi ở bên người Lâm Phong, nhìn Lâm Phong quyến rũ cười một tiếng, dường như muốn câu đi hồn phách Lâm Phong. Sau đó nàng quay người, nâng lên đôi chân ngọc thon dài, chậm rãi trở về kiệu mềm.
– Sư tỷ đã tặng ngươi, ngươi cứ cầm đi!
Lam Kiều nhìn Lâm Phong nói, sau đó cũng đi theo Thanh Mộng Tâm. Kiệu mềm lần nữa nâng lên, sau đó chậm rãi di dộng, ánh mắt của Thanh Mộng Tâm vẫn nhìn lên người Lâm Phong, gật đầu cười nói:
– Nếu ngươi muốn Huyết Hồn thảo thì có thể đi Tinh Thần điện thử vận may!
– Cảm ơn!
Lâm Phong hướng về phía Thanh Mộng Tâm hô lên một tiếng.
Thanh Mộng Tâm không nói gì, vẫn lộ nụ cười mê hoặc yếu ớt, cho đến khi kiệu mềm rời đi xa, ánh mắt của nàng mới rút lại, không nhìn Lâm Phong nữa.
Ánh mắt Lâm Phong lóe lên không ngừng, ấn tượng đối với Thanh Mộng Tâm hoàn toàn thay đổi.
Trước kia, hắn nghe Lam Kiều nói về Thanh Mộng Tâm, chỉ cho là Thanh Mộng Tâm là nữ tử phóng đãng mị hoặc, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, hắn nhìn ra được, Thanh Mộng Tâm mị mà không dâm, trên người có mị lực đặc thù, là cô gái vô cùng ưu tú, khó trách nàng có thể có được thực lực cùng danh tiếng như bây giờ.
Thanh Mộng Tâm rất ưu tú, từ động tác nàng tới bên cạnh Lâm Phong, cúi người cũng thấy được, động tác trong lúc lơ đãng, có mị hoặc, nhưng đồng thời cũng là một loại tôn trọng đối với Lâm Phong.
Bởi vì Lâm Phong đang ngồi, nếu Thanh Mộng Tâm vẫn đứng, dĩ nhìn làm người ta cảm giác từ trên nhìn xuống, rất nhiều người không để ý điều này, nhưng Thanh Mộng Tâm lại để ý. Ấn tượng nàng tạo ra không có nửa điểm cao ngạo, hơn nữa, khi nàng cười, trừ mị hoặc còn còn nhu hòa cùng thân thiện.
Lâm Phong có thể nhìn ra được, Lam Kiều vô cùng tôn kính vị sử tỷ này.
Còn có, Thanh Mộng Tâm có thể tặng linh thảo trân quý như Thiên Linh Chi cho hắn, ánh mắt chưa từng dao động, rất tự nhiên.
Một nữ tử như thế, hơn nữa còn xinh đẹp tới mức là người ta sinh ra tưởng niệm, thật sự rất khó làm người ta sinh ra ác cảm.
Người xếp trong ba người mạnh nhất đế quốc Long Sơn, quả nhiên không đơn giản, dù chỉ là một cô gái!
Quang mang chớp động, Lâm Phong thu lấy Cửu Dương thảo cùng Thiên Linh Chi trên mặt đất vào, vung tay đứng lên, tinh mang trong mắt lóe lên.
– Tinh Thần điện!
Thầm nói một tiếng, vậy mà hắn chưa từng nghe qua nơi này.
Đảo mắt, thân hình Lâm Phong chợt lóe lên, lấy là một viên Linh thạch trung phẩm, đưa cho một người rồi hỏi:
– Các hạ, ta muốn biết Tinh Thần điện là nơi nào?
Người này thấy nguyên thạch liền cười cười, dù chỉ là nguyên thạch trung phẩm, nhưng chỉ trả lời một câu mà ai cũng biết, sao có thể không mừng được chứ, kiếm được nguyên thạch này đúng là quá dễ dàng.
Xem ra thanh niên này là người ngoại lai, ngay cả Tinh Thần điện cũng không biết.
Lâm Phong cũng buồn bực, hôm đó nếu không có sư tôn Lam Kiều xuất hiện mang Lam Kiều đi thì Lam Kiều không thể không nói cho hắn về Tinh Thần điện, như vậy thì khỏe rồi.
Nhận lấy nguyên thạch từ tay Lâm Phong, người nọ thống khoái nói:
– Chợ giao dịch lớn nhất thành Thiên Long này là chợ giao dịch Tinh Thần, nhưng chợ giao dịch Tinh Thần này cũng phân ra bên trong cùng bên ngoài. Chỗ chúng ta đứng là bên ngoài, thực ra, cũng chỉ là một bộ phận bên ngoài của chợ giao dịch Tinh Thần, mà chợ giao dịch bên trong thì được gọi là Tinh Thần điện. Giao dịch ở nơi đó đều được bảo vệ, bất luận kẻ nào cũng không được động thủ cướp đoạt, rất nhiều người có bảo vật trân quý đều nguyện ý vào đó giao dịch.
Lâm Phong sửng sốt, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, thì ra hắn cứ lòng vòng ở chỗ này, chỉ là dạo qua bên ngoài mà thôi.
Nhưng dù chỉ là bên ngoài cũng đã có không ít thứ tốt, vậy ở bên trong Tinh Thần điện tất nhiên sẽ có nhiều trọng bảo hơn a, khó trách Thanh Mộng Tâm đề nghị hắn đi vào Tinh Thần điện thử thời vận.