Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 119: Trai hư



Sau khi ngủ được một giấc sâu, Yến Song cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, bình truyền dịch vẫn chưa hết, hẳn là đã đổi bình mới rồi. Dưới bàn tay y được lót một túi chườm ấm, độ ấm rất vừa phải, hơi lạnh đi chút rồi, nhưng vẫn có thể làm ấm bàn tay bị truyền nước biển lạnh lẽo.

“Cạch ——” cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Tiếng bước chân rất nhẹ nhàng chậm rãi tới gần, có người vén chăn lên, rút túi chườm ấm dưới tay y ra rồi thay cái mới vào.

Yến Song trở tay nắm lấy bàn tay sắp rời đi của người đó.

“Đánh thức em à?”

Yến Song lắc đầu.

Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực, nhưng Yến Song lại tin chắc hắn có thể nhìn thấy động tác của y, thậm chí là cả vẻ mặt.

“Tôi muốn đi toilet.”

Phòng bệnh có toilet riêng, Yến Song xuống giường, hơn nửa thân người đều được người kia đỡ lấy, người đó đỡ rất vững vàng, một tay ôm vai y, một tay cầm bình dịch truyền, dìu y bước nhẹ nhàng chậm rãi vào toilet.

Đèn trong toilet là loại cảm ứng, người vừa đi vào, ánh đèn dịu nhẹ lập tức sáng lên.

Từ bóng tối bước vào ánh sáng, vẻ mặt hai người đều không thay đổi.

Y biết là hắn.

“Tôi giúp em nhé?” Ngụy Dịch Trần khẽ nói.

Yến Song ngẩng mặt liếc hắn một cái.

Đã lâu rồi không gặp, hình như quản gia gầy hơn một chút rồi, nhưng cũng không tiều tụy, trông rất giỏi giang chín chắn, vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt nhìn Yến Song lộ ra vẻ ngoan ngoãn không có mưu đồ.

“Được thôi.”

Bình truyền nước được treo trên giá, Yến Song nhẹ nhàng giơ một tay lên, toàn thân đều được bao bọc từ sau lưng, giống như bị một loại dây leo mềm mại mà nguy hiểm nào đó quấn lấy.

Y lười biếng thả lỏng, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên Ngụy Dịch Trần, ngẩng mặt lên, duỗi tay khảy nhẹ chiếc cằm sắc sảo trong tầm mắt, “Anh mọc râu rồi.”

Râu mọc lún phún ngắn ngủn, đâm vào lòng bàn tay mềm mại, cảm giác ngưa ngứa.

“Những người khác đâu rồi?”

“Ngài Tần về thăm cậu Tần Khanh bị bệnh.”

“Bệnh viện có một ca giải phẫu khẩn cấp, bác sĩ Thích đi hỗ trợ rồi.”

Ngón tay nhẹ nhàng kéo cạp quần.

“Cậu Kỷ thì tôi không rõ lắm.”

Lớp vải mềm mại được kéo xuống, Ngụy Dịch Trần nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn vào đôi mắt lung linh rực rỡ kia, “Vật cưng mới của em đang ngồi ngoài hành lang tự hỏi xem mình có thích con trai hay không.”

“Anh ấy không phải vật cưng của tôi.”

Hơi thở ấm áp phả lên mi mắt, lập tức hóa thành sương ẩm trong phòng bệnh ấm áp, nhẹ nhàng bao phủ mắt y.

Yến Song nhắm mắt lại, lòng bàn tay ấn lên đám râu ngắn ngủn, lực lúc nặng lúc nhẹ, sau đó chậm rãi trượt xuống dưới, ngón tay kẹp lấy trái cổ giống như quả trám của hắn.

Ánh đèn vàng mờ nhạt tạo ra những tia sáng nhỏ êm dịu, bóng sáng ngoài cửa phòng vệ sinh bị kéo dài vô tận, làm nền cho hai bóng người chồng lên nhau.

Ngón tay rút một đoạn giấy vệ sinh bên cạnh, trong khi tay còn lại vẫn cố chấp không buông ra, sống mũi thẳng tắp áp nhẹ lên gò má mềm mại, kề quá gần, nên giọng nói cũng như bị ép lại, nghèn nghẹt trầm khàn.

1

“Tôi giúp em nhé?”

11

Cùng một câu hỏi

—— Cùng một câu trả lời.

“Được thôi.”

Ngữ khí thoải mái lại uể oải.

Quả nhiên y vẫn chưa thay đổi chút nào, vẫn là một người không để ai vào mắt.

Ngay cả khi có người đang phân vân rối bời trắng đêm vì y bên ngoài hành lang tăm tối, y vẫn chẳng màng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 68

Ngụy Dịch Trần khẽ cúi đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt mỹ lệ nhưng không quá sắc sảo đó.

Hắn rất nhớ y.

9

Nhưng y không hiểu.

Yến Song trở lại giường nằm xuống, tay vừa mới áp lên túi chườm ấm Ngụy Dich Trần chuẩn bị cho y thì cửa phòng bệnh mở ra.

“Tỉnh rồi à?”

Thích Phỉ Vân vừa nhìn qua đã thấy bóng hai người tương tác với nhau trong màn đêm, hắn giơ tay bật đèn lên.

Đèn đêm trong phòng bệnh cũng dịu nhẹ không chói mắt, Yến Song không có cảm giác khó chịu gì, “Thầy Thích……”

Giọng điệu nửa tủi thân nửa nũng nịu.

Thích Phỉ Vân mặc áo blouse trắng, Yến Song có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trên người hắn khi hắn tới gần, Thích Phỉ Vân kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho y, nói: “Hạ sốt rồi.”

“Ừm, em thấy đỡ hơn nhiều rồi.”

“Có đói không?”

Yến Song gật đầu.

Thích Phỉ Vân đặt nhiệt kế qua một bên, nói với người gác đêm – Ngụy Dịch Trần, “Căng tin bệnh viện có một đầu bếp nấu bữa đêm, phiền anh xuống lấy một bát cháo nóng lên đây nhé.”

Thái độ hắn ôn hòa, không có ý trịch thượng hất hàm sai khiến, tựa như Ngụy Dịch Trần là bạn của Yến Song, hắn nhờ Ngụy Dịch Trần làm việc này một cách tự nhiên vậy.

Nhưng hắn ta thì lấy thân phận gì chứ?

Bỗng nhiên Ngụy Dịch Trần nhận ra, rằng Thích Phỉ Vân gần như ẩn thân trong nhóm người hôm nay, ẩn náu trong góc tối, lẳng lặng đứng ngoài quan sát mọi người.

Đây không phải một bác sĩ bình thường, Ngụy Dịch Trần đã biết điều đó từ lâu. Hắn nhìn Thích Phỉ Vân, người đang đeo một nụ cười lễ độ hệt như mặt nạ trên gương mặt.

Ngụy Dịch Trần không thể nhìn thấu suy nghĩ của người này, chỉ có điều…… Hắn nhìn về phía Yến Song, hỏi: “Có muốn ăn thêm gì khác không?”

“Thêm ít rau dưa gì dễ tiêu cũng được.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Ngụy Dịch Trần gật đầu.

Hắn tin Yến Song sẽ không khiến hắn thất vọng.

Ngụy Dịch Trần ra khỏi phòng bệnh, trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, Thịnh Quang Minh đang ngẩn người, vẫn giữ nguyên tư thế hắn nhìn thấy trước khi rời đi.

“Anh không về à?”

Thịnh Quang Minh nghe thấy tiếng hỏi cũng không có phản ứng gì, mãi đến khi mũi giày da của đối phương lọt vào tầm mắt, hắn mới nhìn lên, “Gì cơ?”

Ngụy Dịch Trần nâng tay lên, liếc qua đồng hồ, nói: “Đã khuya lắm rồi.”

Thịnh Quang Minh đờ đẫn liếc nhìn đồng hồ trên tường.

Đúng là đã khuya rồi, vậy mà hắn lại ngồi không ở đây lâu như vậy.

“Về nhà nghỉ ngơi đi,” Ngụy Dịch Trần nói, “Ở đây Yến Song không thiếu người chăm sóc.”

Lòng Thịnh Quang Minh như bị đâm một nhát, cảm giác khó chịu trong lòng lập tức hiện lên trên mặt hắn.

Đây là người đơn giản nhất, ít mưu mô nhất hắn từng thấy, vậy mà Yến Song cũng có hứng thú với một người như vậy, hắn “tốt bụng” giải thích: “Ý tôi là bệnh viện có rất nhiều điều dưỡng viên.”

Thịnh Quang Minh biết thừa là đối phương đang an ủi hắn.

Loại an ủi này cứ vừa không hiểu kiểu gì vừa có vẻ hợp lý, nhưng lại khiến hắn thấy rối bời, hắn theo bản năng nhận ra lời an ủi của đối phương còn chứa một chút ý xấu.

Hắn không có nhiều suy nghĩ quanh co lòng vòng tới vậy, chỉ là theo bản năng, hắn cảm thấy đối phương không phải một người ôn hòa khiêm tốn như vẻ bề ngoài.

Giống như khi ở trên võ đài, thân thể sẽ phản ứng với mọi cú đấm theo bản năng, Thịnh Quang Minh gần như đáp trả trôi chảy mà không cần suy nghĩ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Tôi biết, Yến Song ở chỗ bác sĩ Thích thì đương nhiên sẽ được chăm sóc tốt.”

Hắn vừa nói ra, mới phát hiện giọng mình chứa sự thù địch rõ ràng.

Hắn hơi kinh ngạc, không hiểu vì sao mình lại phải đánh thọc sườn Ngụy Dịch Trần như vậy, giống như ban nãy hắn tự hỏi vì sao lại tức giận với Kỷ Dao đến thế.

Thậm chí so với Tần Vũ Bạch…… Hắn còn ghét Kỷ Dao hơn.

Ghét hắn tỏ ra thượng đẳng trước mặt Yến Song như vậy, cũng ghét hắn có thể dễ dàng khiến Yến Song không thể duy trì dáng vẻ dửng dưng kia nữa.

“Cũng đúng,” Ngụy Dịch Trần mỉm cười, “Vậy tôi không tiễn nhé.”

Thịnh Quang Minh đứng lên, “Nói mới nhớ, tôi vẫn chưa biết anh Ngụy đây có quan hệ gì với Yến Song.”

“Tôi……” khóe miệng Ngụy Dịch Trần hạ xuống, “Chuyện đó không quan trọng.”

Thịnh Quang Minh: “Anh Ngụy muốn ở lại à?”

“Ừ,” Ngụy Dịch Trần vẫn cười, “Anh Thịnh cũng muốn ở lại à?”

Thịnh Quang Minh kìm nén cơn xung động muốn hơn thua với hắn, những lời đã ra đến miệng bị cưỡng chế quay xe, “Không, tôi cần phải về rồi”

“Đi thong thả.”

Thịnh Quang Minh quyết định về là một chuyện, nhưng bị tiễn khách như vậy thì vẫn thấy không vui. 

“Tôi chào Yến Song một câu rồi đi.”

Dứt lời, hắn quay người đi về phía phòng bệnh, đè tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra.

Người trong phòng bệnh ngẩng đầu lên, Thích Phỉ Vân ngồi bên giường, một tay cầm bệnh án, đang lấy cặp kính mắt từ túi áo blouse ra đeo lên, “Sao vậy?”

Thịnh Quang Minh bỗng nhiên nghẹn họng, sắc mặt hơi bối rối đỏ lên, “Tôi, tôi về trước đây……”

“Đi đường cẩn thận.” Thích Phỉ Vân bình thản nói.

Thịnh Quang Minh liếc nhìn Yến Song đang nằm nghiêng trên giường bệnh, tựa như hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người. Hắn cúi đầu, một lần nữa cảm thấy mình như một người dư thừa.

Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại.

Chỉ còn lại nỗi mất mát của một người tốt.

Thích Phỉ Vân lật một trang bệnh án, “Tôi còn tưởng em thích cậu ấy lắm.”

Yến Song mở mắt ra, cười nói: “Thầy Thích à, đừng làm rộn, em thích kiểu đàn ông xấu xa như anh cơ.”

Thích Phỉ Vân lật xem bệnh án, chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói: “Đừng nói nhảm.”

Yến Song cười hô hố, “Thầy Thích thiếu tự tin vậy cơ à?”

Thích Phỉ Vân không trả lời, buông bệnh án xuống rồi đi về phía toilet. Vừa đẩy cửa toilet ra, một mùi hương nhàn nhạt khiến hắn lập tức khựng lại, hắn quay đầu nhìn Yến Song trên giường bệnh.

1

Yến Song đầy vẻ vô tội nói: “Em là người bệnh yếu ớt mà, em cũng đành chịu.”

Thích Phỉ Vân xoay người trở lại trước giường bệnh, Yến Song thản nhiên nhìn thẳng vào hắn.

“Thầy Thích, em biết anh không ngại mà, với lại bọn em cũng không làm gì……”

Thích Phỉ Vân nắm cằm y rồi hôn xuống, nhấm nháp toàn bộ hương vị trong miệng y như thể đang kiểm tra vậy, nhanh chóng kết thúc. Yến Song lấy lại tinh thần, miệng vẫn hơi mở ra, có phần kinh ngạc nhìn Thích Phỉ Vân.

2

“Không làm gì là làm cái gì?” Thích Phỉ Vân nhàn nhạt hỏi.

Mặt Yến Song như viết đầy dấu chấm hỏi, “Thầy Thích đang ghen đấy à?”

“Đúng vậy.”

Yến Song: “????”

Má ơi.

Lời như thế mà thốt ra từ người có thiết lập chỉ ha.m muốn thể xác này, kinh khủng quá đi.

Có lẽ là vẻ chấn động trên mặt Yến Song rõ ràng quá, Thích Phỉ Vân cười một tiếng, hắn buông tay ra, lại ngồi xuống, “Đùa em thôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1351: So sánh thành công

Yến Song: “……”

Thích Phỉ Vân vừa đánh dấu trên bệnh án vừa nói: “Không phải nói thích xấu xa một chút sao?”

1

Yến Song: Y nói là xấu xa ở trên giường cơ mà!

“Hay là,” Thích Phỉ Vân giương mắt, “Xấu xa mà em nói là ở trên giường?”

Yến Song lập tức cho hắn một ánh mắt “Người anh em, chỉ có chú hiểu anh”.

1

Không hổ là người chơi hệ gian lận, vẫn rất gì và này nọ.

Thích Phỉ Vân: “Cậu Thịnh có vẻ là một người rất ngay thẳng.”

“Cho nên em không thích anh ta mà.”

“Loại thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này có lỗi thời quá không?”

“Có lỗi thời hay không không quan trọng, có tác dụng là được.”

Yến Song nghiêm túc giao lưu kinh nghiệm “cua trai” của mình với Thích Phỉ Vân.

Thích Phỉ Vân dừng một chút rồi nói: “Cho nên em không thích cậu ta, nhưng vẫn muốn trêu ghẹo cậu ta.”

Yến Song: “Có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì.”

Thích Phỉ Vân rũ mắt, tiếp tục viết vẽ trên bệnh án, Yến Song không khỏi nghi hoặc, “Thầy Thích, bệnh án trên tay anh không phải của em đó chứ?”

Thích Phỉ Vân giương mắt, “Nếu như em cũng bị ung thư niệu đạo.”

Yến Song: “……”

“Thầy Thích, em muốn cắn anh.”

Tình trạng bệnh tật có thể coi như thân thể đã bị tổn hại, nếu cày cốt truyện với Thích Phỉ Vân trong tình huống như vậy, có thể nhận được nhiều điểm cốt truyện hơn.

“Ăn cơm trước đi.”

Thích Phỉ Vân nói với Ngụy Dịch Trần vừa đẩy cửa bước vào: “Cảm ơn anh, vất vả rồi.”

Một quản gia có thâm niên như Ngụy Dịch Trần mà đã phục vụ thì chỉ có hai chữ —— chuyên nghiệp.

So với hắn thì Tần Vũ Bạch còn kém xa.

Nhiệt độ và lượng cháo của mỗi thìa cháo đút vào miệng đều vừa phải, dầu bám trên cải xanh cũng được loại bỏ sạch sẽ rồi mới đút cho Yến Song. Hơn thế nữa, hắn còn có thể nắm bắt chính xác sức ăn của Yến Song, chủ động dừng đút trước khi y kêu dừng lại, không cần phải nói mà lau sạch miệng cho y, sau đó rót nước ấm cho y súc miệng.

1

Một quá trình nước chảy mây trôi.

Yến Song được hầu hạ thoải mái dễ chịu, nằm xuống với vẻ mặt thỏa mãn.

Thích Phỉ Vân buông bệnh án xuống, “Cảm ơn anh Ngụy đã giúp đỡ đêm nay.”

Đối tượng đuổi khéo đã biến thành hắn, Ngụy Dịch Trần bình thản nói: “Bác sĩ Thích khách sáo rồi.”

“Đã khuya rồi, anh nghỉ ngơi đi,” Thích Phỉ Vân nói, “Yến Song cũng cần phải nghỉ ngơi rồi.”

Khi hắn nói, một bên chân dài gác lên chân còn lại, mũi chân hướng về phía toilet chưa đóng cửa.

Ngụy Dịch Trần gần như hiểu ám chỉ của hắn ngay lập tức.

Giờ phút này phòng bệnh sáng rõ, cái toilet nho nhỏ kia vì không ai thắp sang lại biến thành nơi tối tăm nhất.

Hắn biết mình là một tên trộm, trộm thời gian không thuộc về mình.

Ngụy Dịch Trần cụp mắt xuống, dịu dàng nói với Yến Song: “Ngủ ngon.”

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Ngụy Dịch Trần không nán lại hành lang, cũng không rời khỏi bệnh viện, mà ngồi tại sảnh dưới tầng trệt.

Đại sảnh bệnh viện về đêm rất trống vắng, ngoại trừ y tá trực ban không ngẩng đầu lên, cũng chỉ còn một mình hắn ngồi trong hành lang.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Thích Phỉ Vân và Yến Song.

Hắn nhắm mắt lại, lấy điện thoại ra.

—— “Cậu Kỷ, hiện tại trong phòng bệnh không có ai khác, nếu như cậu muốn tới thăm cậu ấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.