Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 124: Con át chủ bài



Hai tiếng rưỡi sau, Yến Song chỉ có một ý nghĩ: Thích Phỉ Vân! Giỏi! Rất gì và này nọ!

Dù trải qua hai cuộc phẫu thuật liên tiếp, chỉ nghỉ ngơi hai tiếng, uy phong không giảm, cày với y ít nhất 6000 chữ nội dung hài hòa!

Lượng hôm nay coi như đủ rồi.

Yến Song dịu dàng hiếm thấy sau khi xong việc, nâng mặt Thích Phỉ Vân lên, chụt một cái lên môi hắn, “Chồng à, anh vất vả rồi, tối nay bảo căng tin hầm canh cho anh uống nhé.”

Ghế ngồi ô tô phẳng phiu kiên cường chịu đựng sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành, Thích Phỉ Vân dùng một tay ôm vòng eo nhỏ, “Căng tin?”

Yến Song vòng hai tay qua cổ hắn, chớp chớp mắt, “Không muốn ăn ở căng tin à? Vậy em bảo anh Thịnh làm cho nhé? Tay nghề anh ấy được lắm.”

Hàng lông mi của Thích Phỉ Vân rũ xuống, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt Yến Song, không nói gì.

“Tôi đi trực, em tự gọi xe về.”

Yến Song nghĩ thầm lãng phí, y không thèm lãng phí chỗ tiền đó đâu, ngồi xe buýt không  phải ngon hơn sao.

“Tôi bảo Tiểu Trương gọi xe cho em.”

Được! Thích Phỉ Vân này! Ra gì đó!

Đối với đối tượng có thái độ phối hợp nhiệm vụ, thái độ của Yến Song cũng tốt hơn rất nhiều, y dịu dàng nhìn hắn, nói: “Thầy Thích, chúng ta còn chưa đầy một tháng nữa.”

1

Thích Phỉ Vân đối diện ánh mắt y.

“Có lẽ là hai mươi ngày, hoặc là mười lăm ngày,” ánh mắt Yến Song ẩn tình, “Em cũng gần chán rồi.”

Thích Phỉ Vân lẳng lặng nhìn y, thần sắc dửng dưng, lại đưa tay nhéo nhéo mặt y, vỗ nhẹ mông y, “Xuống đi.”

Yến Song làm một cái mặt quỷ với hắn, nhảy xuống xe, vừa đi vừa phất tay, “Dễ hợp dễ tan!” Nói xong, quay đầu lại tạo một hình trái tim trên đỉnh đầu, tươi cười nói: “Yêu lắm ó~”

Thích Phỉ Vân ngồi trong xe không nhúc nhích.

Nhiệt độ và mùi hương trong xe đang dần tiêu tan, tất cả lại từ từ trở về bản chất lạnh lẽo vốn có.

Thích Phỉ Vân cúi người, nhặt những quân cờ vương vãi trên xe lên. 

Một quân cờ trắng rơi trên thảm ghế phụ, Thích Phỉ Vân nhặt nó lên, ánh mắt lặng yên ngưng lại.

Trên thảm có một cái lỗ nhỏ khác thường, là dấu vết do tàn thuốc rớt xuống từ đầu ngón tay kia.

“Hôm nay bác sĩ Thích đúng là mệt muốn chết rồi,” trợ lý đưa Yến Song ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Vốn là anh ấy ngồi bên trong chờ em, sau đó anh thấy anh ấy thật sự mệt quá rồi, ngủ quên lúc nào chẳng hay.”

“Thầy Thích ngủ cũng chẳng yên, qua cửa kính anh thấy cứ luôn tỉnh giấc, thỉnh thoảng lại mở mắt ra,” Trợ lý cười nói, “Cực kỳ giống ông ngoại anh ngủ gà ngủ gật lúc xem TV, như thể sợ bỏ lỡ tiết mục xuất sắc nào vậy á.”

Yến Song nghe, cũng cười theo.

Khi trợ lý lại định nói tiếp, Yến Song ngắt lời.

“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến em đâu?” Yến Song nhẹ giọng nói.

Trợ lý ngẩn ra, bất giác dừng lại, “Gì cơ?”

“Em nói, những chuyện này có liên quan gì đến em đâu?” Yến Song cũng dừng bước, trên mặt mang nụ cười lịch sự, “Có lẽ anh hiểu lầm rồi, em và thầy Thích không phải người yêu.”

Giọng điệu ôn hoà, nội dung lại lạnh như băng, trợ lý lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Anh nói những chuyện này, đương nhiên là cảm thấy tính cách của Thích Phỉ Vân nội tâm, không giỏi bày tỏ cảm xúc của chính mình. Anh là người bên cạnh Thích Phỉ Vân, xem như bạn bè trên công việc, đương nhiên muốn nói chút lời hay giúp hắn, không để những nỗ lực của hắn trở nên vô ích.

Nhưng anh không thể nào ngờ được Yến Song lại phản ứng thế này.

Không cảm động thì cũng thôi, thế mà lại lạnh nhạt như người xa lạ……

Tham Khảo Thêm:  Chương 4: Chương 4

Yến Song gật gật đầu, chu đáo nói: “Cứ tiễn em đến đây thôi, cảm ơn anh đã gọi xe giúp em.”

Trợ lý mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần, tới khi hắn phản ứng lại, xoay người chỉ nhìn thấy một màn đêm vô tận.

Yến Song ngồi trong xe taxi, mặt lặng như nước, nhìn bóng đêm phía ngoài cửa sổ, sau đó móc điện thoại ra gửi cho Thịnh Quang một tin nhắn. 

“Đêm nay còn có bánh kem ăn không?”

Tin nhắn trả lời gần như ngay lập tức.

“Đương nhiên.”

Ngay thẳng nhiệt tình không hề che giấu, Yến Song tựa như có thể nhìn thấy một con chó bự vẫy đuôi phía bên kia màn hình.

Xong, cơm tối có rồi.

Ngón tay gõ màn hình điện thoại, Yến Song tự hỏi liệu độ thiện cảm của Thích Phỉ Vân vượt qua thiết lập của nguyên tác có gây ra rắc rối gì ở thể giới này hay không.

Y đã từng ăn thiệt vụ này nên vẫn luôn cẩn thận.

Kiểu mà Thích Phỉ Vân thích chính là thiếu niên ngoan ngoãn trong sáng mộc mạc, y đã cố hết sức đi theo hướng ngược lại rồi, không ngờ đến cả người xung quanh Thích Phỉ Vân cũng nhận ra tình cảm của hắn.

Tài xế taxi nhìn thanh niên trong kính chiếu hậu lúc thì nhíu mày, khi thì lắc đầu, chốc lại thở ngắn than dài.

“Đều do mình quá đẹp.” Thanh niên lắc đầu lẩm bẩm.

1

Tài xế: “……” Đâu có mùi rượu đâu ta.

Tới nơi, thanh niên nhìn lướt qua phía ngoài cửa sổ xe rồi nói: “Bác tài đừng dừng, đi thêm hai vòng nữa đi”

Tài xế: “Hả? Đến nơi rồi mà, vòng đi đâu nữa?”

Yến Song: “Cứ vòng vòng quanh khu ấy ạ, cháu muốn ngắm cảnh.”

Tài xế: “……” Gặp phải kẻ ngốc lắm tiền.

Tài xế mặc kệ ai ngốc, chỉ lo bật đồng hồ lái xe, ông theo lời y bảo mà lái vòng vòng chậm như rùa bò quanh khu dân cư, đi được vài vòng ông cũng dần dần ngộ ra một điều.

Hình như có người đang chờ y dưới lầu, có vẻ y đang trốn người.

Tài xế nhàm chán loanh quanh vài vòng, lúc này cũng hơi tò mò, lặng lẽ đánh giá người bên dưới chung cư.

Cao ráo, giàu có, đẹp trai, rất có khí chất. Dưới ánh đèn và bóng cây, người đứng đó trông cứ như người mẫu vậy. 

“Bác tài, dừng xe đi.”

Tài xế đang mải mê quan sát nên không để ý tới âm thanh phía sau, vội vàng dẫm phanh lại, thấy cách đích đến một khoảng khá xa, còn chu đáo lùi lại.

Tần Vũ Bạch xoay người, nhìn chiếc taxi đang lùi lại đây.

Yến Song đẩy cửa xe ra, sắc mặt bình tĩnh. Y đã đi nhiều vòng thế rồi, sao vẫn còn ăn vạ không đi chứ. Tiểu Tần, quả trứng đã xong đời như anh cứ chiếm sân hết lần này đến lần khác, người đọc sẽ thấy phiền lắm đó.

Trạng thái của Tần Vũ Bạch trông có vẻ vẫn ổn.

Đây là điều mà Yến Song rất khâm phục Tần Vũ Bạch, cho dù có chịu đả kích lớn cỡ nào, chỉ cần cho hắn một chút thời gian, hắn lập thức có thể biến về phong thái nhanh nhẹn của người đứng đầu Tần thị, thậm chí ngữ khí cũng vẫn nhẹ nhàng như trước, “Song Song.”

Yến Song: “Lên trên nói nhé?”

Thái độ của y thản nhiên như thường, khiến Tần Vũ Bạch càng thêm căng thẳng, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, Tần Vũ Bạch ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên như không, “Được.”

Phòng khách đen trắng rõ ràng quả thực rất thích hợp để hoàn toàn kết thúc một mối quan hệ.

Yến Song vừa đổi dép lê vừa nói: “Nước lọc hay bia? Cà phê thì tôi lười xay.”

“Nước lọc.”

“Ok.”

Yến Song vừa nói vừa đi vào phòng bếp, lấy một chiếc ly sạch từ tủ bếp ra.

Tần Vũ Bạch đứng ở lối vào nhìn y rót nước.

Tiếng nước rót vào ly thủy tinh, tần suất dường như trùng khớp với nhịp tim hắn, bây giờ Tần Vũ Bạch mới thật sự phát hiện ra hắn cũng không điềm tĩnh như hắn vẫn tưởng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Ngồi đi, đừng đứng đực ra đấy,” Yến Song bưng ly nước lại đây, “Tôi đoán anh có rất nhiều lời muốn nói.”

Như này không giống như Tần Vũ Bạch nghĩ.

Trước khi tới đây, trong đầu hắn đã tưởng tượng ra vô số phản ứng của Yến Song khi nhìn thấy hắn —— đau đớn, khổ sở, giận dữ hoặc là cuồng loạn phát điên…… Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới Yến Song sẽ như thế này, bình tĩnh lại khách sáo, hai người ngồi trên sô pha, như thể bên A và bên B đang bàn bạc hợp đồng vậy.

“Muốn nói gì thì nói đi.”

Yến Song lắc cốc thủy tinh trên tay, gác một chân lên. Tần Vũ Bạch chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Yến Song, nhìn cực kỳ ung dung, có sắc sảo, cũng có tiết chế, che giấu trong lòng, khiến người khác không thể nhìn rõ cũng chẳng thể đoán ra.

Tần Vũ Bạch cảm thấy căng thẳng tột, như thể hắn vẫn là thiếu gia họ Tần mới bước ra đời, va vấp khắp nơi vậy.

“Song Song, em nói nhớ ra rồi, là nhớ ra cái gì?” Tần Vũ Bạch uống một ngụm nước, thận trọng hỏi thử. 

Yến Song dửng dưng nói: “Tất cả.”

Trong lòng Tần Vũ Bạch trầm xuống, hắn không nghi ngờ Yến Song có đang lừa hắn không. Nhìn dáng vẻ và nghe giọng điệu của y, Tần Vũ Bạch đã biết y không nói dối, nếu tiếp tục kiểm tra, chỉ có thể cào thêm vết rách nữa giữa họ mà thôi.

“Anh xin lỗi,” hắn gian nan nói, “vì tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng ta.”

“Không sao cả,” Yến Song tùy ý nói, “đều qua rồi.”

Y nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trái tim của Tần Vũ Bạch như không ngừng trầm xuống, lời kế tiếp mắc trong cổ họng, làm thế nào cũng không nói nên lời, hắn nhắm mắt lại một lúc rồi nói: “Em không bằng lòng tha thứ cho anh.”

“Tôi tha thứ cho anh.” Yến Song nhẹ nhàng nói.

Tần Vũ Bạch ngước mắt lên, biểu cảm vừa vụt sáng lại tắt ngúm ngay khi nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn không hề thay đổi của Yến Song, “Em chỉ đang nói lẫy thôi.”

Yến Song cười, “Thật đó, tôi tha thứ cho anh. Tôi tha thứ cho tất cả sự lừa dối, cướp đoạt, tổn thương anh gây ra cho tôi. Anh chỉ cần trả giá một việc thôi, chính là cút được bao xa thì cút bấy xa.”

Nghe y nặng lời như vậy, ngược lại, Tần Vũ Bạch lại thấy một chút hy vọng nhen nhóm.

Rõ ràng là y vẫn đang giận.

“Anh sẽ chuộc tội.”

“Anh biết em rất quan tâm tới cô nhi viện kia, anh sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ về mọi mặt.”

Tần Vũ Bạch thành khẩn nói.

Yến Song cong khóe môi, uống một ngụm nước, nói: “Nếu lương tâm anh áy náy, thì đây cũng có thể coi như một cách để mua ân xá. Nhưng mà, tôi cần phải nhắc lại điều này, tôi tha thứ cho anh, sau đó anh cách xa tôi ra một chút là được rồi.”

“Vì sao chứ?” Tần Vũ Bạch nghiêng người về phía, “Vì sao em không chịu cho anh thêm một cơ hội? Rõ ràng trong lòng em vẫn có anh, đúng không?”

Ngón trỏ tay cầm ly lắc  lắc, “No,” đôi mắt Yến Song sáng ngời, “Tôi chưa bao giờ động lòng với anh dù chỉ một chút, đừng hiểu lầm.”

“Song Song, anh biết em giận anh……”

“Cạch ——” Ly thủy tinh đặt lên bàn trà cẩm thạch.

Yến Song ngả về phía sau, hai tay chống trên sô pha, mỉm cười điềm tĩnh với Tần Vũ Bạch, “Tần Vũ Bạch, anh yêu tôi ư?”

“Đương nhiên,” Tần Vũ Bạch nói không chút do dự, hắn lờ mờ thấy có lẽ bọn họ đã bắt đầu chạm tới vấn đề cốt lõi, hắn vội vàng trả lời hoàn chỉnh, “Anh yêu em.”

Vội vàng bày tỏ tình yêu nghe có vẻ không đủ trịnh trọng, Tần Vũ Bạch bổ sung bằng chứng cho mình, “Anh sẵn lòng chia sẻ Tần thị với em, chẳng lẽ còn không đủ nói lên tình yêu anh dành cho em sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 435: Cứ cho là chúng tôi thua

Yến Song lẳng lặng nhìn hắn, thật lâu sau, y cười nói: “Hợp đồng tiền hôn nhân anh chuẩn bị có điều lệ gì?”

Sấm sét giữa trời quang, như một trận động đất dữ dội trong đầu hắn, Tần Vũ Bạch ngẩn ra trong chớp mắt rồi mới phản ứng lại, yết hầu lăn lên lăn xuống, hắn bình tĩnh nói: “Song Song, em nghe anh giải thích, nếu không có hợp đồng tiền hôn nhân, mấy chú sẽ không đồng ý chuyện này. Mấy thứ như hợp đồng tiền hôn nhân này, chỉ cần chúng ta không rời xa nhau, thì nó chỉ là một tờ giấy lộn thôi!”

1

Giọng điệu hắn tràn đầy tự tin, không có lấy một chút chột dạ.

Yến Song nhìn hắn chăm chú, nói: “Ngày trước anh chấn hưng Tần thị, cũng dựa vào thỏa hiệp của các chú các bác để đổi thành công à?”

Sắc mặt Tần Vũ Bạch hơi đổi.

Tác phong làm việc của hắn đương nhiên là lấy mình làm trung tâm, sao có thể thỏa hiệp với mấy lão già ăn bám kia được, Tần thị thuộc về hắn, là tâm huyết do một tay hắn gầy dựng, không có bất cứ kẻ nào có thể áp đảo phía trên hắn.

Nếu hắn muốn, đúng là có thể đánh bại từng người, ép mấy chú bác đó đồng ý với quyết định của hắn giống như năm đó.

“Thời gian gấp quá,” Tần Vũ Bạch chậm rãi nói, “Anh muốn giải quyết trước, tránh cho đêm dài lắm mộng,” Hắn ngước mắt lên, vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Yến Song, “Song Song, người bên cạnh em quá nhiều, anh sợ không kịp.”

Ái chà, không hổ là gian thương, chiêu phản công này cũng mượt đấy.

Yến Song nhướng mày, thong thả ung dung nói: “Anh không nói, vậy để tôi đoán nhé.”

“Mặc dù số cổ phiếu kia đều đứng tên tôi, nhưng hằng năm tôi chỉ có thể nhận cổ tức, không được bán hay chuyển nhượng.”

“Điều kiện tiên quyết để hưởng khoản cổ tức này là tôi phải là bạn đời của anh.”

“Một khi tôi mất đi thân phận này, tất cả cổ phần đều sẽ bị anh tự động thu hồi.”

“À, đúng rồi,” Yến Song nâng ly uống ngụm nước, rồi mới chậm rãi nói tiếp, “Nếu quan hệ giữa chúng ta tan vỡ, cho dù người có lỗi là ai, người phải cút chắc chắn là tôi, hơn nữa nhất định là cởi truồng mà cút khỏi công ty anh.”

“Thế nào, sếp Tần, tôi đoán đúng chứ?”

Sự khiếp sợ trong đôi mắt kia đã là câu trả lời tốt nhất cho vấn đề này.

“Song Song…… anh……” Tần Vũ Bạch còn muốn biện hộ, Yến Song đã đặt ngón trỏ trên môi, “Suỵt.”

“Tôi nói những điều này, không phải chỉ trích anh.”

“Anh làm rất đúng, đổi lại là tôi ngồi vào vị trí của anh, tôi cũng sẽ làm như vậy.”

“Tôi chỉ muốn nói anh biết là, tôi biết tất cả mọi thứ, nhưng tôi không quan tâm, cũng giống như ban nãy tôi nói rồi đó, tôi chưa bao giờ động lòng với anh, dù chỉ một chút.”

“Cái mà anh gọi là “yêu” với tôi, cũng chỉ như vậy mà thôi.”

Yến Song buông ly nước đứng lên, y đi đến bên cạnh Tần Vũ Bạch, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, “Người anh yêu nhất…… đương nhiên là chính anh.”

Bọn họ bắt đầu từ một tờ hợp đồng, kết thúc bằng một tờ hợp đồng còn chưa bắt đầu. Yến Song cảm thấy rất hợp lý.

Y không đánh giá sai bất cứ kẻ nào, cũng chưa bao giờ nhìn lầm ai.

Thay đổi ư? Họa hổ họa bì nan họa cốt.

Bọn họ sẽ không bao giờ sập “thiết lập”, cho nên kế hoạch của y mới chưa bao giờ thất bại.

Y cũng có thiết lập, thiết lập của y chính là con át chủ bài của cục xuyên sách.

—— Từ khi nhận chức tới nay, chưa hề thất bại.

“Về đi thôi,” Yến Song cúi mặt, khẽ nói, “Quên tôi đi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.