Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 136: Vở kịch



Bên ngoài khuôn viên trường vào mùa đông, hai hàng cây bên đường đã rụng trơ chỉ còn lại cành khô, đổ bóng xuống mặt đất những hình thù ma quái dưới đèn đường lờ mờ, che giấu bóng hai người đang đối đầu nhau trong đó, khó phân biệt rõ.

Động tĩnh kỳ lạ khi Yến Song đụng phải cánh cửa đã khiến Thịnh Quang Minh nhận ra điều bất thường —— trong ký túc xá còn có người khác.

Là người mà Yến Song không muốn hắn nhìn thấy.

Hắn nên làm như không phát hiện ra, sau đó về nhà như không có việc gì. Chờ khi Yến Song muốn nói cho hắn biết, hắn sẽ hào phóng tỏ vẻ thật ra hắn đã biết trước rồi, chỉ là tôn trọng y nên mới giả vờ không biết thôi.

Đúng là hắn cũng làm như vậy thật, nhưng là trước khi nhìn thấy chiếc xe đỗ ở ven đường như hoà cùng một thể với bóng đêm kia.

Chiếc xe sang màu đen đó cực kỳ hiếm thấy ở thành phố này.

Thịnh Quang Minh chỉ từng thấy hai chiếc.

Chủ nhân đều là người có liên quan tới Yến Song.

Thịnh Quang Minh ngồi trong xe nhìn chằm chằm chiếc xe đen bóng kia, lòng bàn tay đặt trên tay lái, mấy lần muốn đánh xe rời đi, nhưng cứ như có nguồn năng lượng vô danh nào đó dính cả người hắn vào chỗ ngồi.

Hắn muốn biết rốt cuộc là ai.

“Hóa ra là cậu.”

Giọng điệu nằm trong dự đoán mang theo chút lạnh lẽo.

Kỷ Dao thả tay nắm cửa xe, xoay người nhìn về phía người cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm, không có ý định trả lời mà chỉ đứng đó, lẳng lặng nhìn Thịnh Quang Minh.

Hắn mặc áo vest được cắt may thủ công,  cho dù trên ngực có vài nếp nhăn, nhưng trông vẫn rất xuất sắc hơn người, đèn đường bên kia cũng không quá sáng, hắn đứng dưới đèn đường, nhìn còn chói mắt hơn ánh sáng nhân tạo đó không biết bao nhiêu lần.

Thịnh Quang Minh rất hiếm khi tự ti.

Hắn mất cha mẹ từ khi còn nhỏ, phải tự dốc sức mình cho tới hôm nay, hắn tự cảm thấy mình không thua ai, cũng không kém hơn bất cứ kẻ nào.

Nếu không có niềm tin vững chắc đó, hắn sẽ không thể nào đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi ở trên võ đài.

Nếu hiện tại hắn và Kỷ Dao ở trên võ đài, hắn tự tin mình có thể hạ gục Kỷ Dao chỉ bằng một quyền.

Nhưng đây chẳng phải võ đài.

Chuyện tình cảm, không thể dựa vào nắm đấm.

Kỷ Dao đánh giá Thịnh Quang Minh từ trên xuống dưới một lượt, lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, lại kéo cửa xe lần nữa.

“Đợi đã.”

Kỷ Dao đã kéo cửa xe, nửa dựa vào cánh cửa, ánh mắt như phải tự hạ thấp địa vị mà lại nhìn Thịnh Quang Minh.

“Rốt cuộc cậu có ý gì với Yến Song?” Thịnh Quang Minh lạnh mặt, giọng điệu cũng rất hung hãn.

Kỷ Dao lại như cảm thấy hắn rất nực cười, lạnh nhạt nhướng mắt, bình thản hỏi: “Anh là ai?”

Không có cái khiêu khích nào lớn hơn thế này.

Người này đã khắc sự ngạo mạn vào cốt tủy, biến thành một bộ phận trong cơ thể hắn, tự nhiên trở thành vũ khí của hắn mọi lúc mọi nơi, mỗi lời nói và hành động của hắn dường như đều coi thường những người xung quanh. Sự cao ngạo, coi khinh đến mức Thịnh Quang Minh chán ghét.

Đây chính là người Yến Song thích ư?

Thịnh Quang Minh chưa bao giờ tức giận tới vậy.

Đôi tay thả bên hông chậm rãi nắm thành nắm đấm, hắn chậm rãi bước từng bước về phía chiếc xe sang trọng xa xỉ kia.

Kỷ Dao vẫn bình tĩnh đứng đó, một tay giữ cửa xe, ánh mắt như nhìn Thịnh Quang Minh, lại không có vẻ đang nhìn hắn, đối mặt với áp lực ập vào mặt, hắn vẫn mang vẻ không hề gợn sóng như cũ.

Nắm tay siết chặt, Thịnh Quang Minh dùng ý chí kiềm chế ý muốn ra tay, “Nếu không phải vì Yến Song, hiện tại cậu đã ngã xuống đất rồi.”

Hắn liều mạng nói với bản thân đây là người mà Yến Song thích, hắn không thể tổn thương người Yến Song thích……. Suy nghĩ gần như tự ngược đó đã cứng rắn ngăn cản ý định đấm nát gương mặt trước mắt này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 80: Bị phát hiện

Kỷ Dao nghe vậy, nhìn lướt qua nắm tay siết chặt bên hông hắn, ngay sau đó cong môi, dùng ngữ khí lạnh lùng ngạo mạn thường ngày nói: “Anh có thể thử xem.”

“Cậu tưởng tôi không dám à?” Thịnh Quang Minh rít mấy chữ này qua kẽ răng, nhìn dáng vẻ đã thịnh nộ đến cực điểm.

“Rầm ——”

Kỷ Dao tùy tay đóng cửa xe lại, hắn cởi áo khoác, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, cổ áo rõ ràng có vết tích từng bị túm, tách ra làm đôi trước ngực. Hắn cúi đầu, thong thả ung dung cởi khuy măng sét làm bằng đá quý, nhàn nhạt nói: “Tôi không nghi ngờ dũng khí của anh,” hắng ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ ngạo mạn tàn nhẫn, “Điều tôi nghi ngờ chính là anh có năng lực gánh chịu hậu quả hay không.”

Khuy măng sét bằng đá quý màu xanh trượt khỏi đầu ngón tay hắn, tạo ra âm thanh “lạch cạch” giòn giã trên mặt đất.

2

Chậm rãi xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng trẻo nhưng cũng không kém phần rắn chắc, Kỷ Dao khởi động bả vai một chút, lạnh nhạt nói: “Lên đi.”

Đứa con nhà giàu, từ đầu đến chân đều vô cùng cao quý.

Tần Vũ Bạch chỉ cần một câu là có thể khiến hắn cút khỏi trung tâm thương mại.

Quý công tử trước mặt này lại có năng lực lớn đến đâu nữa, Thịnh Quang Minh không khó để tưởng tượng, nếu giờ hắn tạo nên bất cứ vết thương nào trên cơ thể này, hắn sẽ gặp bao nhiêu rắc rối.

Đến một lúc nào đó, con người cần phải lựa chọn sự nhẫn nại, chịu nhục, đó là sự lựa chọn lý trí.

Nắm đấm xé gió đấm một quyền lên gương mặt kiêu ngạo kia, khiến hắn phải lùi lại hai bước, Thịnh Quang Minh cười lạnh một tiếng, “Xin lỗi, vừa đúng lúc tôi không có lý trí.”

Bên má bị thương lập tức cảm thấy nóng rát như bàn kim châm, khoang miệng nồng nặc mùi máu tanh, Kỷ Dao quay mặt đi, khẽ cười, “Vậy thì trùng hợp thật.”

Đối với một quý công tử mảnh khảnh trắng trẻo như vậy, Thịnh Quang Minh theo bản năng mà cho rằng đối phương là một chiếc gối thêu hoa sống trong nhung lụa, nên ra tay để lại đường sống. Mà đòn phản công mãnh liệt của Kỷ Dao khiến Thịnh Quang Minh suýt nữa cho rằng mình đã quay trở lại võ đài ngầm, ra tay tàn nhẫn hiểm độc, không bàn cách thức, chỉ lo vung quyền.

Một người không dám ra đòn chí mạng, một kẻ đánh tới tàn nhẫn không muốn sống, hai người thực sự đánh có tới có lui, chênh lệch rất nhỏ.

Trên con đường yên tĩnh tràn ngập âm thanh của từng cú đấm vào da thịt, tiếng th.ở dốc nặng nề của đàn ông. Lý trí ư? Lý trí là thứ trói buộc loài người, hiện tại bọn họ đã biến thành dã thú, đánh đến đỏ mắt vì một người vốn không có mặt ở hiện trường.

Mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn trong không khí, một con mèo hoang đi ngang qua khẽ “Meo” một tiếng, linh hoạt tránh xa hai người, vèo một cái chạy vào ngõ nhỏ tối om, xượt qua một đôi giày da.

Kỷ Văn Tung nhích nhẹ chân, nói với vệ sĩ bên cạnh: “Thời tiết này, súc sinh còn có sức sống hơn con người nhiều.”

1

Vệ sĩ không dám đáp lời, hơi cúi người xem như phụ họa.

Kỷ Văn Tung đứng trong góc tối, hai người đang đánh nhau không nhìn thấy hắn, còn hắn lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Đèn xe đối nhau và đèn đường, ánh đèn cao thấp sáng tối gì đều có cả, hắn vừa nhìn vừa cười, lẩm bẩm: “Như này trông lại như một sân khấu kịch vậy.”

Sau khi xem hơn mười phút, Kỷ Văn Tung phất phất tay, mấy vệ sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào lập tức xông lên, tách hai người vẫn đang đánh nhau ra.

Kỷ Dao vừa bị vệ sĩ chạm vào là lập tức duỗi tay, ý bảo đối phương lùi lại, rồi tự mình đứng thẳng lên.

Trong khoảnh khắc các vệ sĩ xuất hiện từ chỗ tối, Thịnh Quang Minh cũng bình tĩnh lại, né tránh cánh tay của các vệ sĩ, lạnh nhạt nói: “Tránh ra.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 8: Một đêm bảy lần

Hai người lại từ trạng thái dã thú trở về thành người áo mũ chỉnh tề.

Ngay sau đó, lại có thêm mấy vệ sĩ nữa chạy ra từ ngõ nhỏ tối tăm, con đường yên tĩnh ngoài cửa sau trường đại học bỗng nhiên náo nhiệt lên, nói náo nhiệt cũng không hẳn là náo nhiệt, vì tất cả mọi người đều cực kỳ yên lặng. Các vệ sĩ chia ra đứng thành hai hàng, Thịnh Quang Minh nhìn thấy một người đàn ông đứng tuổi có ngoại hình gần giống Kỷ Dao đang bước ra từ bóng tối.

Kỷ Văn Tung vừa đi vừa cười, trên tay nắm một đôi găng tay bằng da, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay còn lại, “Không tồi, vở kịch hôm nay rất hay.”

Từ lúc vệ sĩ xuất hiện……. không, Kỷ Dao đã sớm đoán được Kỷ Văn Tung sẽ tìm tới, hắn đã nán lại đây hơi lâu rồi. Hắn không nhìn cha mình, vươn tay, đầu ngón tay hơi run sửa sang lại chiếc áo sơ mi đã lộn xộn đến không tưởng.

Kỷ Văn Tung cũng không nhìn con trai mình, hắn lập tức đi tới phía Thịnh Quang Minh đang bị các vệ sĩ bao vây.

Thịnh Quang Minh nhìn ngoại hình và ký ức còn sót lại khi từng thấy hắn trên TV  thì đoán đây chính là cha của Kỷ Dao.

Hắn vốn nghĩ đánh Kỷ Dao sẽ gặp rắc rối, mà không ngờ rắc rối tới nhanh như vậy.

Mặt Thịnh Quang Minh vô cảm, lặng lẽ tiến vào trạng thái phòng ngự.

“Anh Thịnh đúng không?” Kỷ Văn Tung nhẹ nhàng nói.

Thịnh Quang Minh không chút e dè, cũng giữ thái độ nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra nói: “Ngài Kỷ.”

“Chào anh,” Kỷ Văn Tung mỉm cười chào hỏi hắn, “Ba năm trước ở Jamaica, ta đã từng thấy anh đấm bốc, thật sự không tệ.”

Thịnh Quang Minh không ngờ hắn sẽ nhắc tới nghề nghiệp của mình, nhất thời hơi sửng sốt.

“Hôm nay cảm ơn anh,” Kỷ Văn Tung gật đầu với hắn, “Đã dạy dỗ đứa con không nên thân này thay ta.”

Thịnh Quang Minh không biết là hắn cố ý nói mát vậy để châm chọc hay là thế nào, cứng rắn nói: “Ngài Kỷ, thật sự xin lỗi, hôm nay tôi quá bốc đồng.”

Kỷ Văn Tung lắc nhẹ chiếc găng trong tay với một nụ cười bí ẩn, sau đó rốt cuộc cũng quay sang nhìn con trai mình.

Kỷ Dao đang mặc áo khoác, động tác ở cánh tay hơi chậm chạp, hiển nhiên là đã bị thương, trên gương mặt tuấn tú cũng toàn là vết thương, vết máu ở khóe miệng còn chưa khô, nhìn đúng là bị “dạy dỗ” một trận tàn nhẫn.

Kỷ Văn Tung vô cùng hứng thú đánh giá con trai mình, nói: “Ta còn tưởng con tìm mọi cách chạy tới đây làm gì, hóa ra là chạy tới ăn đòn,” hắn vung tay lên, chiếc găng tay phát ra một tiếng “vù” trong không trung, tát mạnh một cái lên mặt Kỷ Dao. Thịnh Quang Minh sửng sốt trong lòng, sau đó nghe thấy hắn nói: “Con nói sớm là được mà, người cha như ta đây chẳng nhẽ không giúp gì được cho con à?”

Trận đánh giữa Kỷ Dao và Thịnh Quang Minh vốn đã khiến hắn kiệt sức, một bạt tai này suýt chút nữa khiến hắn ngã xuống đất. Nhưng hắn cũng chỉ lắc lư một chút rồi đứng thẳng dậy, vẫn cẩn thận cài khuy áo cuối cùng. Hắn đối xử với cha mình không có gì khác so với người khác, vẫn lạnh nhạt thờ ơ như vậy, lấy khăn tay lau vết máu trên khóe miệng, kéo cửa xe rồi ngồi vào như thể hoàn toàn không có ai ở đây vậy.

Kỷ Văn Tung nói với vệ sĩ: “Đi kéo nó ra ngoài.”

Các vệ sĩ bước tới kéo cửa xe không chút do dự.

Kỷ Dao ngồi trong xe, lạnh lùng nhìn cha mình.

Kỷ Văn Tung nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt vừa phẫn nộ vừa tán thưởng, nói: “Con bây giờ thật sự càng ngày càng giống ta.”

Rốt cuộc Kỷ Dao cũng có phản ứng, “Tôi không giống ông.”

“Có giống hay không, không phải do con quyết định,” Kỷ Văn Tung phất tay, “Giờ tự ra hay muốn người khác mời ra?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 68: Lộ Ra Rồi!

Kỷ Dao ngồi yên, Kỷ Văn Tung tự quyết nói: “Vở kịch hôm nay chỉ có mình ta xem thì phí quá, còn phải mời thêm người xem nữa.” Hắn vẫy vẫy tay về phía sau, vệ sĩ lập tức bước tới nghe phân phó, “Vào trong mời người ra đây.” Hắn nói xong lại nhìn về phía Kỷ Dao, Kỷ Dao ngồi trong xe, vẫn là dáng vẻ thờ ơ.

Vệ sĩ gật đầu, lập tức xoay người đi vào trường, Thịnh Quang Minh lập tức nhận ra có gì đó không đúng, hắn tiến lên một bước, nghiêm giọng: “Đứng lại ——”

Vệ sĩ bên cạnh muốn cản, Thịnh Quang Minh trực tiếp vung một cú đánh anh ta xuống đất.

Kỷ Văn Tung rất hứng thú thưởng thức cảnh vệ sĩ của mình chiến đấu với người khác, nhìn một lát thì nhận xét: “Cậu ta trả thù con thế là thủ hạ lưu tình rồi.”

Kỷ Văn Tung ra hiệu, vệ sĩ bên cạnh đưa hai ngón tay lên miệng huýt sáo, mấy vệ sĩ vây quanh Thịnh Quang Minh lại tản ra, bao gồm người được Kỷ Văn Tung ra lệnh vào trường cũng dừng lại.

Thịnh Quang Minh hơi thở gấp, “Ngài Kỷ, đây là chuyện giữa tôi và Kỷ Dao, không liên quan gì tới người khác.”

Ánh mắt Kỷ Văn Tung nhìn hắn chằm chằm, sau đó rũ mắt xuống, khẽ lắc đầu, “Ta thật sự không hiểu nổi người trẻ ngày nay.”

Tiếng nhạc chuông du dương phá vỡ bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Là điện thoại của Thịnh Quang Minh reo.

Hắn cảnh giác liếc nhìn hai cha con trước mặt, thò tay vào túi, các cạnh điện thoại của hắn đã hư hỏng phần nào trong trận đánh, nhưng may là chưa hỏng hoàn toàn, trên màn hình vẫn hiển thị được người gọi là Yến Song.

Thịnh Quang Minh lại ngẩng lên nhìn hai người, Kỷ Văn Tung khẽ mỉm cười, “Xin cứ tự nhiên.”

Điện thoại nối máy, nhưng không ngờ lại chuyển sang loa ngoài, Thịnh Quang Minh có ấn mạnh đến đâu cũng không ấn lại được.

“Anh Thịnh.”

Giọng Yến Song rất nhẹ nhàng và rõ ràng, không giống như đang buồn ngủ.

“Làm sao vậy, Song Song?”

Thịnh Quang Minh cố hết sức che giấu, khiến giọng mình nghe không khác gì bình thường, đồng thời vẫn cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

Đầu bên kia lại đột nhiên im lặng.

Có lẽ y hoàn toàn không biết ở bên này, có mấy chục người đứng trên đường đều đang chờ y nói chuyện, tựa như vẫn đang rối rắm, thật lâu sau mới nói: “Xin lỗi anh, vừa nãy em đã lừa anh.”

Thịnh Quang Minh đang rất căng thẳng, vô thức trả lời “Gì cơ?”

“Vừa rồi…… Kỷ Dao ở trong ký túc xá……” Yến Song do dự một chút, nhưng vẫn nói ra, “Em xin lỗi, Anh Thịnh, em đã lừa anh.”

Một câu ngắn ngủi ngày khiến Thịnh Quang Minh giống như bước vào mùa xuân, mọi đau đớn căng thẳng trong cơ thể đều tan biến, gần như hắn muốn cười luôn, “Không sao, Song Song, không sao, anh hiểu mà.” Hắn dịu dàng nói.

“Cảm ơn anh……”

Yến Song cũng có vẻ thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn, y cười một tiếng, tiếng cười rất ngây ngô và tự nhiên, lại qua một lúc lâu nữa, y mới mở miệng nói tiếp.

“Anh Thịnh, em nghĩ kỹ rồi, em bằng lòng thử ở bên anh, anh thì sao, anh có bằng lòng không?”

“Đương nhiên rồi ——”

Thịnh Quang Minh mừng như điên, hoàn toàn quên mất mọi người và mọi chuyện xung quanh, hắn lớn tiếng lặp lại, còn Yến Song đáp lại tiếng cười ngọt ngào.

Gió lạnh thổi qua cửa xe, Kỷ Văn Tung cúi đầu, nhìn khuôn mặt vô cảm của Kỷ Dao, thấp giọng cười nói, “Hóa ra không phải con vội tới ăn đấm, mà là tới làm bà mai, không tồi, vậy mà ta hiểu lầm con, như vậy con cũng có thể yên tâm xuất ngoại, không cần rối ruột rối gan với cậu ta nữa.”

“Ba nghĩ nhiều tối,” khuôn mặt Kỷ Dao chồng chất vết thương, ánh mắt xuyên qua kính chắn gió nhìn về phía người đàn ông như có được cả thế giới, sắp nhảy cẫng lên vì vui sướng kia, lạnh nhạt nói, “…… Con chưa bao giờ bận lòng về cậu ta.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.