Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 67: Hợp đồng



Người đâu tới mà xem này, ở đây có người chơi hack! Nội tâm Yến Song gào to.

Thiết lập nguyên tác của Thích Phỉ Vân chính là một sự gian lận to đùng.

Bác sĩ giải phẫu ngoại khoa lại còn biết thôi miên tẩy não, giọng nói lại còn cực kỳ mê người, Yến Song thực sự nghi ngờ hai chân Thích Phỉ Vân vừa dính nước liền biến thành đuôi cá.

Chẳng phải là mỹ nam ngư đây sao.

Khéo quá, y cũng gian lận.

Ha ha.

Vậy mà Thích Phỉ Vân còn sót lại nhiều lương tâm như vậy, thật sự khiến Yến Song bất ngờ.

Hắn vẫn còn muốn buông tha Yến Song thêm một lần.

Yến Song duỗi tay vu.ốt ve khuôn mặt hắn, ác ma đến từ thiên đường, nói vậy đúng không?

“Thích Phỉ Vân,” Yến Song gọi tên hắn, lông mi rung rung, từ từ tới gần, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên môi hắn, “Anh tốt như vậy, sao em có thể quên anh chứ?”

Đơn thuần chỉ là chạm môi, không mang theo chút tìn.h dục nào.

Tầm mắt Thích Phỉ Vân đuổi theo hai bờ môi hơi hé mở kia, hàng mi dài khép lại mở, ánh sáng chiếu lên gò má trắng trẻo những đường nét chồng chéo, nhìn lại có vẻ sầu muộn.

Ánh mắt Thích Phỉ Vân hơi ngưng lại, bàn tay chôn trong túi áo blouse trắng vừa rút ra, môi Yến Song đã nhanh nhẹn rời đi.

Y đứng thẳng người lại, nhưng nụ cười vẫn rất tùy hứng, đây cũng là lần đầu tiên y nở một nụ cười chân chính sạch sẽ như vậy trước mặt Thích Phỉ Vân, chứ không phải cái vẻ giả vờ ngây thơ trước kia.

Con người luôn mâu thuẫn, mà cũng thích nhất là mâu thuẫn. 

Phó.ng đãng giả thanh khiết mới là vô giá.

Nếu phải đi, thì đương nhiên phải để lại mồi câu hấp dẫn nhất.

Yến Song trầ.n trụi nửa người trên, lại thanh nhàn như đang mặc hoa phục, hai tay nhàn nhã đút túi, dựa lưng vào bàn làm việc, “Cà vạt thì em giữ lại trước, không phiền anh họp hành nữa.”

Thích Phỉ Vân nhìn y chằm chằm, ánh mắt thận trọng, hắn đang nghĩ dáng vẻ lãng tử tiêu sái hiện tại lại có vài phần giả bộ.

Người này cứ như một mê cung trùng trùng điệp điệp.

Mỗi khi hắn cho rằng mình đã tìm được lối ra, thì lại có một lối rẽ mới xuất hiện, cảnh vật càng thêm mê người.

Nhanh nhẹn mặc lại áo thun, Yến Song đặt tay lên tay nắm cửa, quay đầu lại cong môi cười với Thích Phỉ Vân, “Em cũng đã tặng anh một món quà, nếu có một ngày em thật sự quên mất anh thì cứ mang nó tới tìm em, nhất định em sẽ nhớ lại.”

“Em bảo đảm.”

Khoảng khắc Yến Song bước ra ngoài, thậm chí Thích Phỉ Vân nghi ngờ y biết gì đó.

Hắn chưa từng để bất cứ kẻ nào biết về chuyện đó.

Yến Song…… không thể nào biết được.

Nhưng có chuyện gì là không thể với Yến Song?

Yến Song ra khỏi văn phòng của Thích Phỉ Vân, khi đi ngang qua bàn trợ lý thì thuận tay cầm lấy chiếc hộp quen thuộc đang nằm trên bàn.

Anh trợ lý là một người có tấm lòng tốt bụng, cực kỳ đồng cảm với cậu sinh viên có xuất thân giống mình. 

Mặc dù bác sĩ đã bảo anh vứt món quà rẻ tiền kia đi, nhưng anh vẫn đặt nó ở góc bàn, hy vọng rằng một ngày nào đó bác sĩ sẽ đổi ý.

Thời khắc đó rất nhanh đã đến.

Hội thảo mới vừa kết thúc, bác sĩ bỗng nhiên hỏi anh, “Cái hộp kia đâu?”

Trợ lý “a” một tiếng, vui vẻ đi tìm cái hộp trên bàn, lại phát hiện chiếc hộp vẫn luôn đặt trên bàn làm việc đã không cánh mà bay. 

“Bác sĩ Thích……” anh trợ lý luống cuống trước sai sót của mình, “Hai hôm trước tôi đã đặt nó ở đó, không biết mất từ bao giờ rồi, trên bàn có quá nhiều đồ đạc.”

Bác sĩ Thích lặng im không nói, hoàng hôn buông xuống sau lưng hắn, ánh vàng rực rỡ.

“Để tôi tìm lại xem……”

“Thôi.”

Thích Phỉ Vân cúi mặt, “Chuẩn bị cuộc phẫu thuật tối nay.”

Trên xe buýt, ngón tay Yến Song xuyên qua móc chìa khóa, cây hoa quế màu vàng dưới ánh hoàng hôn cũng có vài phần rực rỡ, khiến đứa trẻ ngồi trong lòng người lớn ở ghế bên cứ ngó qua xem.

Thứ chủ động đưa tới quả nhiên giảm đi rất nhiều gánh nặng.

Cũng có thể là thời cơ không đúng.

Vốn dĩ còn cách thời gian quen biết Thích Phỉ Vân khoảng một năm rưỡi.

Tra công cũng là người, bọn họ không phải vừa sinh ra đã là cặn bã.

Rốt cuộc một năm rưỡi này đã xảy ra chuyện gì, mới khiến Thích Phỉ Vân từ một kẻ kiềm chế sự biế.n thái rơi xuống vực sâu, hắn từ bỏ hoàn toàn mối quan hệ bình thường với một người, chuyển sang chế tác một con rối tuân theo khống chế của hắn.

Là ai làm hắn tuyệt vọng với chính mình?

Loại thông tin không có trong nguyên tác này đúng là nhức cái đầu.

Yến Song chỉ ở lại thế giới này một năm thôi.

Thêm một ngày cũng đều trì hoãn việc y về hưu.

“Đã đến trạm đại học…….”

Yến Song nắm chặt móc chìa khóa, mỉm cười với đứa nhóc bên cạnh: “Cái này tặng em đó.”

“Nếu không thích thì vứt đi cũng được.”

Yến Song nhảy xuống xe buýt, bước chân nhẹ nhàng đi trên đường cái.

Tham Khảo Thêm:  Chương 132

Nếu đã không biết người khiến Thích Phỉ Vân tuyệt vọng là ai, vậy sao lại không thể là y?

Trở lại ký túc xá, Yến Song vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Kỷ Dao đang ngồi gõ máy tính cạnh cửa sổ, nắng chiều tà phác họa sườn mặt đẹp trai chết người của hắn, Kỷ Dao nghe thấy tiếng mở cửa thì xoay mặt qua, bình thản nói: “Về rồi à?”

Yến Song thầm nghĩ: Tiểu Kỷ đúng là một bạn nhỏ xinh xắn lanh lợi dễ thương, tưởng tượng có thể ép hắn đến khóc, là y…… hưng phấn ghê.

Không được không được, lúc làm việc không thể có cảm xúc riêng.

Yến Song đi qua đó ngồi xuống cạnh hắn, khẽ thở dài, không nói một lời mà dựa đầu lên vai hắn.

Kỷ Dao không nhúc nhích, lẳng lặng để y dựa vào.

Cảm giác chờ đợi, rồi sau đó thật sự có người quay về dựa dẫm vào khiến lòng hắn cảm thấy một loại bình yên đã mất từ lâu.

“Mệt lắm à?”

Giọng điệu cậu trai nhẹ nhàng.

“Hơi hơi,” Yến Song quay mặt đi, đôi tay đặt nhẹ lên cánh tay Kỷ Dao, “Tớ đói.”

“Muốn ăn gì?”

“Không biết, cậu nghĩ đi.”

Yến Song và Kỷ Dao tới một tiệm mì mới khai trương bên ngoài trường, y cau mày, nhỏ giọng nói: “Quên mất dặn người ta không cho rau thơm rồi.”

“Ăn của tôi.”

Kỷ Dao định đổi bát của hai người, Yến Song lại nhỏ giọng nói: “Vị thịt bò của cậu nồng lắm.”

“Vậy tôi đi gọi thêm bát nữa.”

“Không được, không thể lãng phí.”

Yến Song mặt ủ mày chau nhìn rau thơm trong bát, vẻ mặt rối rắm.

Kỷ Dao im lặng một chốc, rồi vẫn đổi bát hai người cho nhau, dùng một đôi đũa mới vớt rau thơm ra cho Yến Song.

Trên mặt hắn vẫn còn vết thương, khóe miệng kết miếng vảy nhỏ, tuy ngồi trong tiệm ăn nhỏ bé này vẫn không hợp nhau, nhưng cũng không còn là viên ngọc đẹp không tì vết như trước nữa.

Công tử nhà giàu lạnh lùng kiêu hãnh kia bị y biến thành như vậy.

Yến Song mỉm cười nói: “Kỷ Dao, cậu tốt thật.”

Kỷ Dao không nói gì, đẩy bát mì đã được nhặt sạch cho y, “Ăn đi.”

Hắn không nói nhiều lời, so với ngôn từ thì hắn thích hành động hơn.

Khi phớt lờ thì phớt lờ hoàn toàn, sau khi vào mắt hắn thì liền được bảo vệ từ đầu đến chân.

Yến Song và Kỷ Dao ăn tối xong, Yến Song nói muốn tản bộ tiêu cơm, Kỷ Dao cũng đồng ý, hai người đi dạo trên con đường trước cửa trường đại học, đột nhiên Yến Song khoác cánh tay Kỷ Dao, y quay mặt sang, ý bảo hắn nhìn sang bên cạnh.

Là một khách sạn.

“Kỷ Dao, cậu còn nhớ không? Lần trước đó, chính là chỗ này này, cậu kéo tớ đi ra,” ánh đèn đường nhàn nhạt trong mắt y, Yến Song cảm khái nói, “Lúc ấy tớ thấy cậu ngầu lắm.”

Kỷ Dao nhìn theo ánh mắt y.

Giống như là chuyện đã qua rất lâu rồi.

Khi đó hắn cho rằng Yến Song vì một triệu tệ là có thể bán đứng bản thân, vừa ngu xuẩn lại nực cười, nên giữ bộ mặt lạnh nhạt ẩn chứa khinh thường.

Nhưng Yến Song dùng giọng điệu hoài niệm mà nói, dường như hoàn toàn không nhớ hắn lạnh nhạt với y thế nào.

Có lẽ không phải y không nhớ, mà y chỉ nhớ tới người tốt theo bản năng.

Cho nên mới có thể thích cả tên cặn bã Tần Vũ Bạch.

“Nhiều người hiểu lầm quan hệ của bọn mình lắm.”

Yến Song cười nói, “Đúng là thái quá, rõ ràng bọn mình chỉ là bạn tốt thôi mà.”

Yến Song ôm cánh tay Kỷ Dao ngẩng đầu, “Nhỉ?”

Kỷ Dao nhìn xuống Yến Song, đây là bạn của hắn, đặt ở vị trí đó, hắn không muốn có bất cứ chuyện ngoài ý muốn hay biến cố nào.

“Ừ.”

Trong trường đông nghịt người, Yến Song sóng vai cùng Kỷ Dao, hỏi hắn: “Sắp nghỉ rồi, cậu có về nhà không?”

“Không.”

Câu trả lời trong dự kiến, Yến Song nhả ra câu tiếp theo, “Thế không thì bọn mình ra ngoài chơi với nhau đi?”

Kỷ Dao không nói tiếp.

Yến Song cứ tự nói tiếp: “Tớ cũng tích cóp được ít tiền, trừ đi phí sinh hoạt, hẳn là đủ đi xung quanh chơi một lần.”

“Cậu muốn đi đâu?”

“Tớ chưa nghĩ ra,” Yến Song ra vẻ do dự chưa quyết định được, “Thời tiết bây giờ vẫn nóng lắm, tớ nghe nói phía bắc thành phố có tuyết đó, muốn ngắm tuyết ghê, tớ lớn tới vậy rồi vẫn chưa được nhìn thấy tuyết lần nào, còn trượt tuyết nữa, Kỷ Dao, cậu biết trượt tuyết không?”

“Có.”

“Ôi, muốn lên núi quyết xem thử……”

Kỷ Dao cụp mắt nghe, trong lòng đã có tính toán, “Có thể.”

Yến Song nắm cánh tay Kỷ Dao, kích động nói: “Thật á? Vậy chúng ta đi đâu đây? Có cần đi tranh vé tàu hỏa không?”

“Không cần,” Kỷ Dao điềm tĩnh nói, “Cậu đưa chứng minh thư đây, để tôi làm.”

Lại là câu trả lời trong dự kiến.

Con nhà giàu, núi tuyết, trượt tuyết = Thụy Sĩ.

Yến Song cười thật sâu, bạn tốt dẫn y tới chơi với một bác sĩ hắn không quen biết, giỏi quá.

“Song Song!”

Một tiếng gọi tê tâm liệt phế truyền đến.

Yến Song dừng bước, quay đầu lại thì thấy một người đã lâu lắm rồi không gặp, hai mắt hơi mở to.

Tham Khảo Thêm:  Chương 60: C60 Người Yêu

Yến Quốc Phú?

Yến Quốc Phú nhìn có vẻ gầy đi rất nhiều, hai người bốn mắt nhìn nhau, ông ta lập tức vọt lên, “Song Song, ba nhớ con muốn chết!”

Kỷ Dao chắn phía trước Yến Song theo bản năng.

“Song Song, đây là bạn con à?” Yến Quốc Phú mặt đầy thèm thuồng mà nhìn Kỷ Dao, ông ta trà trộn trong sòng bạc, liếc mắt một cái là nhìn ra giá trị của một con người.

Đây là một con dê béo, Yến Quốc Phú lập tức đưa ra phán đoán.

Yến Song vừa thấy Yến Quốc Phú đến, trong lòng liền vỡ òa sung sướng.

Đã nói luôn luôn có thể tin tưởng Tần Vũ Bạch mà!

Người tích cực chạy cốt truyện nhất —— Tần trứng bự của chúng ta!

“Sao ông lại tới đây?”

Yến Song đi ra từ phía sau Kỷ Dao, trên mặt không hề vui mừng, ngược lại có vẻ lo lắng sốt ruột.

“Cái đứa nhỏ này, nhìn thấy ba mà không vui à? Đi, về nhà với ba rồi nói.”

Yến Quốc Phú không thèm giải thích định kéo người đi luôn.

Yến Song lập tức tránh đi.

“Sao mày lại vậy chứ,” Yến Quốc Phú bỗng nhiên cao giọng, “Trèo được lên cành cao rồi thì không nhận cha nữa à?”

Giọng người đàn ông trung niên vừa to vừa đột ngột cất lên trong trường, khiến không ít người đi qua dừng bước chân lại.

Người xung quanh nhạy bén ngửi được mùi drama, nhìn về phía người đang trốn tránh cánh tay của ông chú thì không hẹn mà cùng cảm khái: Lại là cậu ta?

“Làm gì?” Kỷ Dao nắm lấy cánh tay định túm Yến Song lần nữa của Yến Quốc Phú.

Hắn còn chưa dùng bao nhiêu sức, người đàn ông bị tóm lại gào lên như heo bị chọc tiết.

“Đánh người đánh người ——”

Người đàn ông cứ như bị rút mất xương mà trượt xuống, Kỷ Dao vô thức buông lỏng tay ra.

Yến Quốc Phú vừa nằm trên mặt đất là bắt đầu gào khóc, “Tôi đúng là khốn khổ mà, con trai khó khăn lắm mới nuôi lớn vừa gặp nhà giàu là không nhận ba nữa, tôi đi làm bên ngoài, tiền đều để nó cầm, giờ tôi đây không một xu dính túi, cơm cũng không có mà ăn, đúng là số khổ mà, con với chả cái ——”

Theo tiếng người đàn ông khóc lóc kể lể, những ánh mắt dị thường nhìn về phía Yến Song đứng bên cạnh.

Không ít người đã lặng lẽ cầm điện thoại lên, quay lại một màn hoang đường này.

Kỷ Dao nhíu chặt mày, vươn tay téo Yến Song đã ngây ra như phỗng, quyết đoán nói: “Đi.”

Yến Quốc Phú nằm trên mặt đất vừa thấy hai người định đi, lập tức nhào lên bám chặt cẳng chân Kỷ Dao.

Đồng tử Kỷ Dao chợt co lại, theo bản năng muốn đá người ra.

Chân hắn chỉ vừa động, Yến Quốc Phú lập tức gào to hơn nữa, “Đá đi, đá chết tao đi, đá chết cho chúng mày vừa lòng!”

“Thứ vô ơn, đến cha cũng từ mặt!”

Yến Quốc Phú phỉ nhổ, phun toẹt lên giày Kỷ Dao.

Không khí chung quanh dường như đóng băng ở giây phút đó.

Toàn thân Kỷ Dao cứng đờ, ánh mắt yên lặng dừng ở vết bẩn trên giày.

Hắn sống mười tám năm, chưa bao giờ gặp thứ gì dơ bẩn lưu manh lại ghê tởm như vậy.

Hắn cho rằng ở ký túc xá, ăn tiệm ăn lề đường đã tính là khói lửa nhân gian, còn vết bẩn này lại như đang cười nhạo hắn: Xí! Mày thì hiểu đếch gì về nỗi khổ trần gian!

“Ông buông cậu ấy ra, tôi về với ông.”

Giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ có một chút mỏi mệt nhỏ đến gần như không thể phát hiện.

Yến Quốc Phú lập tức thả tay bò dậy, mặt mày hớn hở nói: “Con trai ngoan, phải vậy chứ.”

Duỗi tay kéo người, Yến Song né tránh.

“Kỷ Dao, thực xin lỗi…… làm bẩn giày cậu rồi……”

Yến Song cúi người, kéo tay áo, càng ngày càng tới gần giày, hai cánh tay bỗng bị giữ lại.

Yến Song ngẩng đầu, Kỷ Dao nhìn thẳng y, ánh mắt thâm thúy, đau lòng, đồng cảm, tội nghiệp…… quá nhiều cảm xúc.

“Song Song, đi nhanh lên, bạn con không so đo với chúng ta đâu, giày thôi mà, đằng nào đi chả bẩn.”

Yến Song đã đi xa.

Kỷ Dao đứng tại chỗ, vẫn cứ nhìn theo hướng Yến Song rời đi.

Hình như đây là lần đầu tiên hắn sâu sắc nhận ra thế giới của Yến Song rốt cuộc cách hắn bao xa……

Yến Quốc Phú vừa đi khỏi đám người liền biến trở về người “bình thường”, chỉ không ngừng thúc giục Yến Song đi mau.

Yến Song yên lặng đi theo, Yến Quốc Phú có vẻ rất quen đường quen nẻo, nhanh chóng đưa Yến Song ra cửa phía đông.

Một chiếc xe màu đen quen thuộc đang lẳng lặng chờ đợi bên đường.

Bóng người cao gầy đứng bên cạnh xe, Yến Quốc Phú liền chạy băng qua đó, cúi đầu khom lưng, “Ngụy tiên sinh, tôi mang người tới rồi.”

Ngụy Dịch Trần tránh sang một bên, ra hiệu cho ông ta vào chiếc xe phía sau, sau đó hơi khom người với Yến Song, “Yến tiên sinh.”

Yến Song lẳng lặng đứng, không có bất cứ biểu cảm nào.

Đường cái vắng lặng đến mức chỉ còn tiếng lá rụng.

Cửa sổ ghế sau hạ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn tàn nhẫn kia, hắn mang vẻ phải nắm chắc phần thắng, cười nhạt nói, “Lên xe.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 37

Yến Song đứng đó không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới chậm rãi đến gần cửa sổ xe, y nhìn xuống gương mặt kia, vẻ mặt bi thương, “Tần Vũ Bạch, anh nhất định…… phải hèn hạ như vậy sao?”

Bọn họ nhìn nhau qua cửa xe.

Trên mặt Tần Vũ Bạch cũng có thương tích, trông cũng không hơn gì Kỷ Dao.

Hắn đẩy cửa xuống xe.

Yến Song bị cửa xe đụng mà loạng choạng lùi về phía sau.

Tần Vũ Bạch theo bản năng mà vươn tay muốn đỡ, tay mới đưa ra thì Yến Song đã đứng vững lại, hắn liền tỏ như không có việc gì mà xoay góc độ, đổi hướng giữ chặt vạt áo Yến Song, kéo người tới sát gần.

Đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm gương mặt đang cật lực kiềm chế khổ sở kia.

“Tôi lại hèn hạ?”

“Chẳng qua tôi chỉ để cha con hai người đoàn tụ thôi mà,” Tần Vũ Bạch thong thả ung dung nói, “Tôi hèn hạ chỗ nào?”

Yến Song cắn môi, tựa như không còn lời nào để nói, ánh mắt oán hận trừng hắn.

“Tôi đã nói rồi, em ở cạnh tôi ngày nào, tôi quản cha nuôi em ngày đó.”

“Bây giờ người cũng không biết ở nơi nào, còn muốn tôi nuôi tên vô dụng kia?”

Hắn càng lúc càng gần, hơi thở cũng phả trên mặt Yến Song, giọng điệu mang ý cười, “Song Song, bàn tính như ý* không phải dùng như vậy đâu.”

(*) bàn tính soroban hình gậy như ý, ẩn dụ chuyện tính toán chuyện tốt cho bản thân mình.

Yến Song vung mạnh tay ra, lại bị Tần Vũ Bạch tóm lấy cổ tay, toàn thân đều ngã vào lồ.ng ngực hắn, bị hắn đẩy mạnh vào trong xe.

“Động tay động chân, đúng là tôi không quản nổi em.”

Tần Vũ Bạch nói, tiến vào trong xe, lại kéo người ôm vào trong lòng, giữ chặt Yến Song đang giãy giụa từ sau lưng, nhẹ nhàng ngửi hương vị trên người y, “Không phục, không phục thì em đưa tên vô dụng kia cút đi, xem Kỷ Dao có chịu giải quyết cục nợ này thay em giống như tôi không!”

“Anh buông tôi ra —— chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, tôi cũng không cần anh quản ——”

Yến Song ra sức vùng vẫy, đánh đập, cần cù chạy kpi.

Tần Vũ Bạch lại rất không phối hợp.

Không hề đánh lại.

“Ai nói chúng ta không còn quan hệ gì?”

Tần Vũ Bạch túm lấy cánh tay múa may của Yến Song, cười lạnh, “Đừng quên, hợp đồng chúng ta đã ký vẫn chưa hết thời gian đâu.”

Yến Song bỗng nhiên cứng đờ, “Không phải anh nói anh đã……” Đôi môi y run rẩy, đến một câu cũng không nói ra được nữa, hai mắt hoảng sợ lại bàng hoàng.

Trong lòng Tần Vũ Bạch khẽ run, thế mà mơ hồ cảm nhận được đau đớn, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng tàn nhẫn như cũ.

Dường như Yến Song biết được chân tướng từ trên nét mặt hắn, sức lực phản kháng biến mất như nước chảy đi.

Y nhìn Tần Vũ Bạch, đầu tiên là cười một tiếng thê lương, sau đó liền cúi đầu.

“Tôi biết mà……”

“Anh gạt tôi……”

“Toàn bộ…… đều là gạt tôi!”

Tiếng gào nghẹn trong lồng ngực tuyệt vọng đến cực điểm.

Ghế dựa cũng hơi rung lên, Tần Vũ Bạch cảm thấy một loại hoảng loạn khó hiểu, hắn cố gắng bình tĩnh, vươn tay ôm Yến Song, “Quậy cái gì, em ngoan ngoãn trở về với tôi……”

“Chát ——”

Một cái tát giáng thật mạnh lên mặt hắn.

Vậy mà phản ứng đầu tiên của hắn lại không phải là đau.

Loại hoảng loạn khó hiểu kia cứ như thủy triều dâng tới ngực hắn.

Không đúng, cách làm của hắn không sai.

Dùng Yến Quốc Phú khống chế Yến Song, đâu có chút vấn đề nào.

“Em……” Tần Vũ Bạch cố nén buồn bực, lại kiên nhẫn nói lần nữa, “Chúng ta về trước rồi……”

“Không.”

“Tôi không về với anh,” Yến Song đột nhiên ngẩng đầu, “Tôi không về với anh!”

Y vừa dứt lời, trực tiếp muốn đẩy cửa xuống xe, đương nhiên là lại bị Tần Vũ Bạch kéo về lần nữa.

Lần này, Tần Vũ Bạch không cho Yến Song cơ hội nói không, hắn chặn môi Yến Song, mà Yến Song lại dùng hết sức vùng vẫy, đầu lưỡi liều mạng mà chống cự, hàm răng cố sức tìm cơ hội cắn hắn.

Môi lưỡi nhanh chóng rách nát bầm dập, Tần Vũ Bạch không thèm để ý, truyền vị gỉ sắt đầy miệng sang cho Yến Song, đôi tay tóm chặt bàn tay, cả người đều đè trên người y, hắn ngẩng mặt lên, cảnh cáo nói: “Còn không biết điều, có tin tôi làm em ở đây luôn không?”

Trên môi Yến Song dính màu máu đậm, hai mắt cũng đỏ au, y yên lặng nhìn Tần Vũ Bạch, hô hấp dần dần ổn định lại.

Tần Vũ Bạch cũng nhẹ nhàng thở ra, lại nhẫn nại một lần nữa nói: “Tối hôm đó, giữa chúng ta đã có hiểu lầm, đúng là tôi có sai, tôi sai tôi dám nhận với em, còn những chuyện khác về trước rồi nói, được không? Tôi sẽ làm rõ với em.”

Yến Song lẳng lặng nằm trên ghế, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Cho dù là đau lòng hay tức giận, đều không có.

Y nói: “Tần Vũ Bạch, tôi cũng phạm sai lầm.”

“Tôi vi phạm hợp đồng.”

“Tôi lên giường với người khác rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.