Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 93: Trứng



Ga giường tối màu làm nổi bật lên làn da trắng của người đàn ông, cánh tay nhô lên đường cong uyển chuyển đang ôm lấy chiếc eo nhỏ của một người con trai khác. 

Ánh ban mai len lỏi qua khe hở của tấm rèm cửa, chiếu lên đôi mắt Yến Song, đánh thức y khỏi giấc ngủ say.

Ý thức chậm rãi tỉnh táo, ký ức một đêm điên cuồng tối qua cũng trở lại đại não.

Tuy rằng đã che cảm giác đau, nhưng Yến Song cũng không cầm lòng được mà muốn giãn cơ thả lỏng một chút.

Tối qua đúng là có hơi quá, hai người từ phòng bếp tới phòng khách rồi tiếp tục chiến đấu trên giường ngủ.

Cứ thế liên tục gần như cả đêm.

Cả hai đều hao hết thể lực, liền không buồn tắm mà cứ thế ngủ luôn.

Cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi.

Khoan khoái vươn vai một cái, Yến Song quay mặt qua nhìn Thích Phỉ Vân nằm bên cạnh.

Thích Phỉ Vân còn đang ngủ, nửa khuôn mặt vùi trong gối đầu, tóc tai hỗn hoạn phủ trên trán, dáng vẻ nhắm mắt ngủ say rất giống mỹ nam tử tiêu chuẩn trong tranh, thoạt nhìn là loại hình tương đối trầm ổn an tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra cái vẻ hung tàn hận không thể đồng quy vu tận với Yến Song đêm qua.

Già mà còn zin.

Chắc là nghẹn hỏng rồi.

Yến Song tra xét hậu trường, tốc độ điểm cốt truyện “không thể miêu tả” với Thích Phỉ Vân cũng nhanh hơn một chút so với thế giới gốc.

Y nỗ lực quá trời, cảm động vì chính mình nhiều chút.

Để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với sự phối hợp của Thích Phỉ Vân, Yến Song tặng cái người đang ngủ say một cú đạp thiệt mạnh.

1

Mỹ nam giật cả mình, lông mi khẽ động, tỉnh ngay lập tức, tròng mắt xám khói mang theo sự mông lung khi vừa tỉnh ngủ, là một cảnh tượng đẹp đẽ chưa từng có ai được nhìn.

1

Yến Song ra vẻ rất hứng thú, “Sao đôi mắt của chú lại màu xám vậy, chú là con lai à?

Giọng Yến Song hơi khàn khàn, mang theo sự lười biếng đặc thù của sáng sớm.

Trong thoáng chốc, Thích Phỉ Vân hoài nghi có phải mình đang còn trong mơ hay không.

Sao hắn lại tỉnh lại trên giường cùng ai đó?

Yến Song rũ mắt, nhìn Thích Phỉ Vân hơi híp mắt, vươn ngón tay chạm vào mặt y.

Nhiệt độ khác nhau của hai người bắt đầu truyền lại nơi da thịt tiếp xúc.

Ngón tay của Thích Phỉ vân rất dài, khớp xương không lớn không nhỏ, vừa không có vẻ nhỏ gầy quá mức, cũng không quá thô to mà mất mỹ cảm, là thiết kế mà Chúa sáng thế tỉ mỉ tạo ra.

Những ngón tay lướt rất nhẹ, miêu tả đường nét khuôn mặt Yến Song.

Tròng mắt xám khói vẫn như chưa hoàn toàn tỉnh táo, mưa bụi lất phất, dịu dàng vô cùng.

Yến Song cúi đầu, dọc theo đầu ngón tay hôn nhẹ lên một khớp xương nhô lên của hắn, ngón tay vu.ốt ve khuôn mặt y dừng lại, Yến Song nhướng mi, nhìn Thích Phỉ Vân, lộ ra vẻ mặt tươi cười nhàn nhạt.

Vẻ ngoài của y là dáng vẻ thuần khiết nhất, tuyệt tục mà không diễm sắc, một khuôn mặt như vậy hẳn nên là một đóa hoa cao lãnh. Mà y thì ngược lại, thích nhất là vui đùa chốn trần gian.

Thật khiến người vừa tiếc….. lại mê muội.

Đầu lưỡi lộ ra từ hàm răng trắng sứ, nhẹ nhàng liế.m lên lòng bàn tay Thích Phỉ Vân, đôi mắt dịu ngoan có thể so với đôi mắt nai con trong rừng vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn.

Ánh mắt và động tác hoàn toàn trái ngược nhau.

Cũng không biết là y cố ý, hay là trời sinh đã vậy.

“Thầy Thích, tôi đói……”

Sương mù trong đôi đồng tử xám khói tan đi trong nháy mắt.

Thích Phỉ Vân hoàn toàn tỉnh táo.

“Cậu gọi tôi là gì?”

Yến Song ghé lên cánh tay hắn, thản nhiên nói: “Thì thầy Thích đó.”

Thích Phỉ Vân yên lặng nhìn y.

Yến Song tỏ vẻ nghi hoặc, “Làm sao, không được à?”

“Trông chú rất giống một giảng viên đại học của tôi.”

Ánh mắt Thích Phỉ Vân hơi lóe.

“……Thực ra có thể coi thầy ấy là gia sư của tôi.”

“Bởi vì trước khi thi đại học tôi học kém lịch sử quá, nên dứt khoát tìm một giáo sư đại học khoa lịch sử về nhà hỗ trợ học bổ túc.”

“Khi đó tôi mới 17 tuổi, ước chừng thầy ấy lớn hơn tôi hơn 1 giáp lận.”

“Dáng người thầy rất cao, người cũng rất nho nhã, đúng rồi,” Yến Song nghiêng đầu xuống hôn ngón tay Thích Phỉ Vân, “…… Ngón tay thầy ấy cũng rất dài.”

“Quả thực là tôi vừa gặp đã thích.”

“Nhưng mà người này cổ hủ cực kỳ, tôi là con trai lại là vị thành niên, lúc thầy ấy giảng bài toàn hận không thể cách tôi cả nửa mét.”

Yến Song vừa liế.m ngón tay Thích Phỉ Vân vừa tiếp tục nói, “Có một hôm trời nắng nóng, tôi mặc một cái quần đùi mùa hè, lúc giảng bài, thầy ấy cứ lén lút nhìn tôi chằm chằm, tôi bị nhìn đến nóng hết cả người, vì thế liền……”

Tham Khảo Thêm:  Chương 32

Yến Song cúi người xuống, môi ghé sát môi Thích Phỉ Vân, phun ra một chút khí nóng.

“…… Không nhịn nổi mà dụ dỗ thầy ấy.”

Đôi môi căng mọng trải qua một đêm càng có vẻ đẹp hơn.

Thích Phỉ Vân nhàn nhạt nói: “Bịa hay đấy.”

Yến Song “phụt” cười, “Bị chú phát hiện rồi?”

“Là cốt truyện một cuốn truyện tranh người lớn mà tôi từng đọc, cực kỳ phù hợp với ảo tưởng của tôi,” Yến Song ghé lên người Thích Phỉ Vân, nụ cười lại trong sáng ngây thơ trở lại, “Thầy Thích, thoạt nhìn chú giống người thầy trong truyện kia lắm luôn.”

Thì ra là thế.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, nhút nhát sợ sệt hỏi “Em có thể gọi ngài là thầy không”, vẻ mặt đầy sùng bái tôn kính, trong lòng lại nghĩ là “Người này có hơi giống nhân vật truyện tranh người lớn mà mình từng đọc.”

Tuy rằng Thích Phỉ Vân đã biết đối phương không phải “trai ngoan” gì, nhưng vẫn thường xuyên bị một bộ mặt mới của y thay đổi giới hạn.

Thích Phỉ Vân vươn tay che mặt Yến Song, dùng sức đẩy ra, “Xuống đi.”

Yến Song ngã xuống giường, nằm thành hình chữ X trên giường mà chơi xấu, “Không được, tôi đau eo đau lưng đau chân chuột rút, tôi khó chịu tôi không dậy nổi, chú ôm tôi đi tắm đi, đêm qua chú cũng chẳng tắm cho t……” Đột nhiên y ngẩng mặt nên, nhìn Thích Phỉ Vân xuống giường mà khiếp sợ nói, “…… Tôi sẽ không mang thai đó chứ?”

Động tác xuống giường của Thích Phỉ Vân hơi khựng lại.

Khi Yến Song luôn miệng lặp lại “Nói không chừng đã có thai rồi”, Thích Phỉ Vân quay người bế người lên, Yến Song nhanh nhẹn ôm lấy cổ hắn, nhe răng cười, “”Muốn dọa tôi à, không có đâu.”

Thích Phỉ Vân liếc xéo y một cái.

Yến Song nhướng mày.

Thích Phỉ Vân thu hồi ánh mắt, im lặng ôm người vào phòng tắm.

Bồn tắm nhanh chóng được xả đầy nước ấm, Yến Song ghé vào thành bồn, để Thích Phỉ Vân làm sạch cho y, y thì vừa ngâm nga một ca khúc không biết tên, vừa trêu chọc chiều dài ngón tay của hắn.

Cả gian phòng tắm gần như đều bị âm thanh của một người lấp đầy.

Thích Phỉ Vân lại không cảm thấy ầm ĩ chút nào.

Hắn vẫn luôn biết giọng của mình rất “hay”.

Chỉ cần vừa mở miệng là có thể rước lấy rất nhiều phiền phức.

Dần dà, hắn trở nên trầm mặc ít nói, so với biểu đạt thì hắn thích lắng nghe hơn. Đáng tiếc rằng vì hắn ít nói quá mức, cho nên người bên cạnh đều hiểu lầm hắn là một người thích sự yên tĩnh.

Thực ra…… hắn thích náo nhiệt nhất.

Yến Song ngoan ngoãn ngồi trên ghế để Thích Phỉ Vân sấy tóc giúp y, “Đúng rồi, thầy Thích à.”

Ngón tay mơ.n trớn da đầu, có hơi ngứa.

Yến Song mỉm cười.

“Thực ra cái truyện tranh ban nãy cũng là tôi bịa đó.”

Y đỡ ghế dựa, ngửa đầu, gió nóng thổi tung mái tóc đen, y cười tươi chế nhạo, “Có cơ hội thì cùng nhau diễn cốt truyện kế tiếp nhé.”

Bị trêu chọc liên tục từ đầu tới cuối.

Vì sao lại không cảm thấy tức giận dù chỉ một chút?

Thích Phỉ Vân duỗi tay che đôi mắt Yến Song lại, ngăn y nhìn thấy ý cười trên mặt mình.

Thích Phủ Vân đưa Yến Song tới trường trước khi đi làm, Yến Song vừa cởi đai an toàn vừa tự nhiên nói: “Chiều nay tôi có tiết học cuối cùng lúc 4 giờ, trước 5 giờ chú đến đây chờ tôi, tối nay tôi muốn ăn ở Thừa Vân Ký, nhà hàng này cũng khó đặt chỗ lắm, chú tự nghĩ cách ha, tôi tin chú.”

Nói xong một hơi, Yến Song thò lại gần hôn một cái trên mặt Thích Phỉ Vân rồi xuống xe đóng sầm cửa lại, động tác liền mạch lưu loát.

Thích Phỉ Vân – người đã bị sắp xếp rõ ràng – ngồi ngẩn người trong xe hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Sau khi lấy lại tinh thần, hắn lại cười. 

Cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ thú vị

Nụ cười duy trì trên mặt một thời gian ngắn ngủi rồi từ từ tắt đi.

Rất rõ ràng, hắn còn mê Yến Song hiện tại hơn Yến Song của trước kia.

Cho nên…… có phải Yến Song cũng cố tình sắm vai một tính cách nào đó trước mặt hắn không?

Vấn đề đáng để suy ngẫm.

Thích Phỉ Vân không ép mình nghĩ ra đáp án ngay lập tức, hắn khôi phục lại dáng vẻ vững vàng tự chủ, khởi động xe.

Yến Song về ký túc xá đổi một bộ quần áo bình thường.

Kỷ Dao không tới trường học.

Nghĩ cũng đúng.

Tiểu Kỷ bị một chiêu tuyệt sát của y dọa rồi, tinh thần hiện tại chắc chắn là rất kém, Lão Kỷ không thể nào mặc hắn đi ra ngoài gặp “lam nhan họa thủy” là y được.

Tuy rằng Kỷ Văn Tung cực lực khiến bản thân có vẻ ác nghiệt không có tình người, nhưng rất rõ ràng, Kỷ Dao có ý nghĩa cực kỳ lớn với hắn.

Dưới sự kiểm soát của Kỷ Văn Tung, Yến Song cũng đoán được trong thời gian ngắn Kỷ Dao rất khó có cơ hội tiếp xúc với y.

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: Nụ hôn của Thượng Vân Xuyên dần dịu lại, sau đó, anh vùi đầu vào giữa cổ Tư Tần, vòng tay ôm lấy eo cô, siết ch�

Vậy thì cơn bùng nổ của Tiểu Kỷ chỉ có thể ph.át tiết lửa giận trên người “kẻ tình nghi” là Ngụy Dịch Trần thôi.

Khi Kỷ Dao cầm chiếc cà vạt kia đi ép hỏi Ngụy Dịch Trần, với trí nhớ của Ngụy Dịch Trần, có lẽ chỉ cần một giây đã có thể khóa mục tiêu lên khuôn mặt của Thích Phỉ Vân rồi.

Có điều Ngụy Dịch Trần sẽ chấp nhận đội cái nồi này.

Hắn hẳn là rất vui lòng khi bị hiểu lầm rằng người lên giường với Yến Song chính là hắn.

Yến Song xoay bút, từng chút từng chút suy đoán những tình tiết sẽ xảy ra trong tương lai.

Chỉ cần nhân vật Thích Phỉ Vân này đi vào tầm mắt của Ngụy Dịch Trần, với trình độ nhạy bén của hắn, chắc chắn sẽ phát hiện hành trình đi Thụy Sĩ của Thích Phỉ Vân trùng khớp với chuyến đi của Yến Song và Kỷ Dao, và cả Tần Vũ Bạch, đến lúc đó Ngụy Dịch Trần cũng sẽ tự tìm tới cửa.

Đồng hồ báo thức của điện thoại vang lên.

Tới 5 giờ rồi.

Phải đi thưởng thức bữa tối thôi.

Tới địa điểm đã hẹn trước, Thích Phỉ Vân không xuất hiện.

Yến Song cũng không bất ngờ chút nào.

Thích Phỉ Vân thật sự rất bận, tính đề phòng cũng cao, năm lần bảy lượt chống lại sự dụ dỗ của y, nào có thể để y tùy ý sai sử được.

Dù sao hắn không mời thì cũng có người khác mời.

Yến Song khoác túi đi bộ, đi được chừng 3-5 phút, y dừng bước, chiếc xe đi theo sau y cũng dừng lại.

Là chiếc xe màu đen quen thuộc.

Là sự khởi đầu của y ở thế giới này.

Hai người nhìn nhau qua cửa sổ xe.

Tần Vũ Bạch có thể nhìn Yến Song rất rõ ràng, đẹp đẽ lại tươi sáng, đứng trên con đường đầu thu, là cảnh tượng ấm áp nhất trong mắt hắn.

Yến Song đã đi tới.

Y đứng ở bên cạnh xe, Tần Vũ Bạch lập tức hạ cửa kính xuống, “Song Song……”

1

Yến Song ngắt lời: “Tôi đói.”

“Anh đưa em tới quán ăn món Quảng Đông đã nói hôm qua, ông chủ vẫn luôn đợi chúng ta.”

Tần Vũ Bạch nhanh chóng xuống xe, chần chờ một chút, thay Yến Song mở cửa ghế sau ra.

Yến Song ngồi vào, sau khi ngồi vững vàng mới nói: “Tôi không muốn nói chuyện với anh.”

Mặt Tần Vũ Bạch hơi lộ vẻ cay đắng, “…… Ừ.”

Bên trong xe yên tĩnh không tiếng động, Tần Vũ Bạch chỉ có thể nhìn khuôn mặt Yến Song qua kính chiếu hậu.

Thay đổi rồi.

Mọi thứ đều thay đổi.

Gương mặt kia chưa từng lộ ra biểu cảm như vậy trước mặt hắn.

Giống như hắn…… là một người hoàn toàn không liên quan đến y.

Trái tim nhói đau.

Tự làm bậy, không thể sống.

Tần Vũ Bạch nói với chính mình.

Mỗi một nỗi đắng cay hiện tại đều là những ngọt ngào mà hắn đã tiêu hao quá mức.

Bây giờ….. đã đến lúc hắn trả nợ.

Khi ăn một món tráng miệng cuối cùng, Yến Song suýt chút nữa thì khóc.

Trời ạ.

Quá ngon!

Vĩnh viễn có thể tin tưởng vào cái miệng sành ăn của trứng cũ Tần Vũ Bạch!

“Tôi no rồi.”

Yến Song xoa xoa bụng, “Bữa tối rất ngon, hôm nay cảm ơn anh, có thể đưa tôi về chỗ bác sĩ Thích kia không?”

Gần như Tần Vũ Bạch chưa ăn miếng nào, hắn vẫn luôn nhìn Yến Song ăn, thấy Yến Song thích thì liền đưa phần của mình cho y.

Yến Song cũng luôn vùi đầu ăn ngấu nghiến, như thể đang cố tình trốn tránh gì đó.

“Được.”

Tần Vũ Bạch cũng không biết chính mình nên nói gì, dường như bây giờ nói gì cũng đều sai.

Xe chạy đến dưới lầu.

Yến Song xuống xe, Tần Vũ Bạch thật sự không nhịn được mà xuống theo, “Song Song, em có thể nghe anh nói một câu không? Chỉ một câu thôi.

Bước chân Yến Song không ngừng, dùng hành động thực tế để bày tỏ thái độ của mình.

“Anh đã tới cô nhi viện Ngôi Sao……”

!!!

Yến Song ngừng cửa chung cư.

“Nơi đó thay đổi rất nhiều.”

Giọng Tần Vũ Bạch có chút thẫn thờ.

“Có người đã tu sửa trước anh mất rồi.”

Yến Song: Đáng ghét, Kỷ Văn Tung, ông đợi đấy cho tôi! Bố để ông biết thế nào gọi là cha thiếu nợ thì con trả!

“Cho nên anh cũng chỉ có thể quyên góp một chút, bày tỏ tấm lòng.”

Yến Song lập tức xem hậu trường.

Mười triệu tệ!

Yến Song quay đầu lại.

Thực ra thoạt nhìn Tần Vũ Bạch hôm nay vẫn rất bình thường, âu phục cầu kỳ, tóc tai không chút cẩu thả, đúng là hắn khốn khổ vì tình, đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn cứ giữ nguyên phong độ như cũ.

“Song Song, anh từng làm em tổn thương, anh biết đây là lỗi của anh…..”

Tần Vũ Bạch thấy rốt cuộc thì Yến Song cũng chịu quay đầu lại, hắn tiến về phía trước một bước, ánh mắt tha thiết, “Chỉ có một điều, anh thích em, đó là sự thật, không phải là thế thân của ai, chỉ là em thôi, Yến Song à, người anh thích chính là em, Yến Song.”

Yến Song nhìn hắn chằm chằm, bình thản nói: “Chúng ta chia tay rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 167: Trận chiến mở màn với Hà Cơ

“Đúng vậy, anh hiểu mà.”

Yến Song cúi đầu, trầm mặc.

Trong khoảng im lặng không biết kéo dài bao lâu đó, Tần Vũ Bạch cảm nhận được nỗi đau như đao nhọn treo trên đỉnh đầu.

Hắn đang đợi, đợi Yến Song có chịu tin tưởng hắn, có chịu…… cho hắn cơ hội bắt đầu một lần nữa hay không.

“Tôi……”

Yến Song mở miệng, tim Tần Vũ Bạch cũng theo đó mà thắt chặt.

“……muốn ăn món cay Tứ Xuyên vào ngày mai.”

Tần Vũ Bạch suýt chuýt nữa hít sâu ra tiếng.

“Được, không thành vấn đề, em muốn ăn trưa hay ăn tối?”

“Đều được, tôi đều có thời gian.”

“Vậy….. trừ món cay Tứ Xuyên, em còn muốn ăn gì nữa không? Trưa hay tối anh đều có thể đưa em đi ăn.”

Tần Vũ Bạch vội vàng nói.

“Ăn cơm Tây đi, thay đổi khẩu vị.”

“Được, được,” Tần Vũ Bạch dùng giọng nhẹ nhàng, dịu dàng xưa nay chưa từng có, nói, “Anh đưa em đi ăn ngon.”

Yến Song rốt cuộc mỉm cười với hắn.

Tốt thật, từ hôm nay trở đi, y tuyên bố Tần Vũ Bạch không còn là Tần trứng bự keo kiệt nữa, từ nay về sau y sẽ tôn kính gọi hắn là —— đầu bếp Tần.

Nhận được một tấm phiếu cơm, tâm trạng Yến Song rất tốt mà đi vào chung cư, sau đó phát hiện mình không thể lên tầng thì bắt đầu nhắn tin quấy rầy Thích Phỉ Vân.

Nhìn thái độ Tần Vũ Bạch đưa y tới đây hôm nay, tám chín phần mười là tạm thời giao y cho Thích Phỉ Vân quản lý.

Thực ra cũng rất hợp lý.

Thích Phỉ Vân là người thôi miên y, sau khi bán không tìm hắn thì tìm ai.

“Đang họp, nửa tiếng nữa về.”

Yến Song “xùy” một tiếng với điện thoại di động, dựa vào cạnh thang máy chờ Thích Phỉ Vân trở về, y buồn chán lắc lắc chân, quay sang lại nhìn thấy một người tiến vào từ màn đêm.

Trong đêm thu ngày càng lạnh lẽo, người nọ lại chỉ mặc quần đùi thể thao ngắn và áo ba lỗ, cổ tay quấn một chiếc khăn lông, đỉnh đầu bốc lên hơi nước, hiển nhiên là vừa rồi mới vận động mạnh.

Người quản lý rất ân cần mà chào hỏi người mới chuyển đến, “Thịnh tiên sinh, anh có đơn hàng này.”

“Cảm ơn.”

Thịnh Quang Minh nhận đơn hàng, nhìn lướt qua thông tin bên trên, cất bước đi tới thang máy.

Có một cậu thanh niên đang dựa người cạnh thang máy, ngoại hình vô cùng tinh xảo thanh tú, làn da rất trắng, đôi mắt to đen láy đang nhìn hắn chăm chú.

Thịnh Quang Minh hơi mở to đôi mắt, chỉ chỉ chính mình, “Cậu đang nhìn tôi đấy à?”

Yến Song lắc đầu.

Không, y đang nhìn ngực bự.

Thân là một trong số những tra công, giá trị nhan sắc của Thịnh Quang Minh chắc chắn cũng phải có tiêu chuẩn siêu cao, tóc hắn có hơi dài, sau khi vận động, từng sợi tóc thấm đẫm mồ hôi rủ trên trán, ngũ quan mang nét điển hình của phương Bắc, dứt khoát mạnh mẽ, làn da màu lúa mạch và cơ bắp rõ ràng như điêu khắc, tuy rằng hắn là một võ sĩ quyền anh, nhưng khí chất lại có vẻ dịu dàng bất ngờ.

Thịnh Quang Minh mỉm cười, khẽ lắc đầu rồi quét thẻ thang máy, ngay khi hắn bước vào thang máy, cậu thanh niên cũng tiến vào theo.

Thịnh Quang Minh sửng sốt, nói: “Cậu có phải cư dân ở đây không? Chỗ này không cho người lạ lên tầng đâu.”

Tuy rằng thoạt nhìn cậu thanh niên có vẻ rất vô hại, nhưng Thịnh Quang Minh nghĩ nếu lỡ đâu cậu này có ý đồ xấu gì với mấy hộ gia đình ở đây, hắn vô ý thả người vào vậy chẳng phải là lỗi của hắn sao?

Đối mặt với sự chất vấn của hắn, cậu thanh niên dịu dàng mỉm cười, mím môi nhìn hắn chăm chú, sau đó vươn tay bắt đầu khua tay trên dưới trái phải.

…… Hóa ra là người câm điếc.

Thịnh Quang Minh không khỏi áy náy sâu sắc vì sự ngờ vực vừa rồi của mình.

“Cậu —— ở —— tầng —— mấy?”

Thịnh Quang Minh dùng khẩu hình cường điệu để dò hỏi Yến Song, thấy Yến Song không nói lời nào, lại chỉ chỉ phím ấn thang máy, lặp lại: “Cậu —— ở —— tầng —— mấy?”

“Đinh ——”

Cửa thang máy mở ra.

Yến Song đi ra ngoài trước.

Thịnh Quang Minh vội ra ngoài theo, hắn thấy Yến Song ấn khóa vân tay, kinh ngạc hỏi: “Cậu chính là vị bác sĩ ngoại khoa tài giỏi đó sao?”

1

Thế thì cũng quá trẻ rồi.

Nhìn cậu thanh nhiên này cùng lắm cũng chỉ mới thành niên.

Thịnh Quang Minh vừa hỏi đã lập tức nhận ra mình nghĩ sai rồi, vội nói: “Cậu là người nhà của bác sĩ Thích đúng không?”

Hắn nói xong thì lại hối hận, cậu thanh niên vẫn đang quay lưng về phía hắn mà, sao mà biết hắn đang nói gì được, hắn đang tính bước qua hỏi.

Khóa cửa được mở.

Cậu thanh niên quay mặt lại, nở một nụ cười trong sáng lại ấm áp với hắn.

“Tôi không phải người thân, tôi tới làm ấm giường.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.