Mỗi một chi tiết của năm đó Vương Hải Ba thuật lại đều vô cùng rõ ràng.
Năm xưa ông ta tốt nghiệp trường đại học truyền thông, nhận lời mời đến nhật báo Đại Thương làm phóng viên. Vì tốt nghiệp đúng ngành còn dám chịu khổ, ông ta khui được mấy tin tức lớn, nhờ đó có vị trí vững vàng ở Đại Thương. Nếu cứ theo đà phát triển này, ông ta có thể nhanh chóng lên được vị trí phó biên, chủ biên.
Tiếc là vì ông ta quá to gan, tin tức nào cũng dám khui, thế nên quỹ đạo cuộc đời như sao băng, chói sáng giây lát rồi dập tắt.
Năm đó giới thương trường có tin chấn động, vợ của Lãnh Văn Hải, đồng thời cũng là thanh mai trúc mã chết vì bệnh, ông ta và nhiều phóng viên chạy đến xin phỏng vấn, nhưng nhà họ Lãnh không muốn bị truyền thông quấy rầy, chỉ xếp lịch cho một tờ báo chính thông đưa tin, hơn nữa còn tổ chức đang lễ rất nhanh và đơn giản.
Ông ta không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy nên tìm mọi cách nghe ngóng địa chỉ mộ của Lý Dục Phân, nửa đêm tới trốn gần đó trước.
Hôm sau, nhà họ Lãnh phong tỏa bên ngoài, chỉ có ông ta may mắn ở sẵn bên trong. Ông ta lén chụp được toàn bộ quá trình Lý Dục Phân được an táng, hơn nữa chuyện khiến ông ta kinh ngạc còn ở phía sau.
Thời điểm an tang, Lãnh Thác là con trai duy nhất lại không chịu quỳ xuống dập đầu cho mẹ mình.
Lãnh Văn Hải phải mời những người khác ra ngoài trước, tát con trai mình hai cái. Lãnh Thác kia rất kỳ lạ, không hề khóc, ngược lại còn cười. Bây giờ Vương Hải Ba nhớ lại vẫn còn thấy dựng tóc gáy.
“Ông nói Lãnh Thác la hét bảo mẹ mình chưa chết?” Lục Li thắc mắc.
“Đúng vậy.” Vương Hải Ba gật đầu, “Lãnh Thác bị bố mình ấn quỳ xuống, nhưng cậu ta cứ nói mẹ vẫn đang ở nhà. Bố cậu ta bất cẩn buông tay, cậu ta lập tức đứng dậy bỏ chạy. Tôi lén đuổi theo, thấy cậu ta lái một chiếc xe thể thao bỏ đi nên cũng lên xe chạy theo. Cậu thanh niên kia lái xe rất nhanh, tôi mấy lần suýt mất dấu, mãi cho đến khi tới biệt thự của nhà họ Lãnh ở bờ biển. Tôi thấy cậu ta điên cuồng vọt vào nhà, cửa cũng không thèm đóng nên vào theo. Khi đó đầu tôi còn đang nghĩ nếu gặp người giúp việc thì nên giải thích thế nào, nhưng biệt thự im ắng chẳng có ai. Lầu một là phòng khách siêu lớn và nhà bếp, tôi nhẹ nhang lên lầu hai, ở phòng ngủ trong cung thấy một cảnh rất kinh dị. Có một người phụ nữ mặc váy trắng đang ngồi dựa vào sô pha, tóc xõa dài, trên mặt được trang điểm cẩn thận, khóe miệng còn đang mỉm cười. Lãnh Thác ngồi xổm xuống tựa vào lòng bà ta, trên khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc. Tôi vừa nhìn người phụ nữ kia liền nhận ra đó chính là Lý Dục Phân, vợ của Lãnh Văn Hải. Thì ra bà ta chưa chết, nhưng tại sao Lãnh Văn Hải lại nói với bên ngoài bà ta chết rồi, hơn nữa còn tổ chức tang lễ? Người bị đưa đi chôn rốt cuộc là ai? Hay là trong quan tài căn bản không có ai cả? Sau đó Lãnh Thác đột nhiên quay đầu nhìn ra cửa, tôi sợ quá lập tức chạy trốn, không kịp chụp ảnh lại. Lái xe về tòa soạn, tôi vội viết một bản thảo, nội dung là nghi ngờ Lý Dục Phân chưa chết, nhưng hôm đó tôi không liên lạc được với chủ biên nhờ xét duyệt, bản thân lại không muốn đêm dài lắm mộng, vì thế tôi đã giả chữ ký của chủ biên, tự quyết định đi in ấn. Hôm sau, tin tức oanh tạc. Lãnh Văn Hải tức giận tố cáo tòa soạn. Tòa soạn đứng ra nhận lỗi, tôi cũng mất việc. Sau này Lãnh Văn Hải ép tòa soạn phải đóng cửa, còn âm thầm cảnh cáo các tòa soạn khác không được tuyển dụng tôi. Khi đó tôi còn trẻ, nghĩ mình chỉ ăn ngay nói thật, không sợ cường quyền áp bức. Cho nên tôi tiếp tục điều tra nhưng không có phát hiện gì. Biệt thự nhà họ Lãnh trang bị hệ thống chống trộm tiên tiến nhất, tôi không dám tự tiện lẻn vào nữa.”
“Sau đó ông có thấy Lý Dục Phân xuất hiện không?” Thấy Vương Hải Ba dừng lại uống nước, Lục Li vội hỏi.
“Không có! Bà ta giống như chết thật vậy. Mỗi ngày tôi đều cải trang thành lao công đi nhặt rác xung quanh biệt thự, còn đi lục thùng rác nữa. Mọi người nhìn vào tưởng tôi đang tìm đồ có giá trị, thực ra tôi chỉ muốn từ rác thải sinh hoạt tìm dấu vết Lý Dục Phân còn sống, tiếc là không có thu hoạch gì. Một năm sau, Lãnh Văn Hải tái hôn với người có khuôn mặt giống với vợ trước, mọi người đều nói ông ta chưa quên tình cũ. Tôi phát hiện tình cảm của Lãnh Văn Hải và người vợ thứ hai rất tốt, còn nhà ngoại của Lãnh Thác từ khi Lý Dục Phân qua đời không còn xuất hiện nữa. Lãnh Văn Hải cho con trai học trường nội trú dành cho quý tộc, chỉ có cuối tuần mới có xe chuyên dụng đưa rước về nhà, bảo vệ rất kỹ. Cuối cùng cũng có một ngày tôi phát hiện điểm khác thường. Hôm đó là cuối tháng, người làm trong biệt thự được nghỉ. Tôi dùng kính viễn vọng quan sát lầu hai của biệt thự, phát hiện Lãnh Văn Hải đang cãi nhau với vợ mình. Vợ ông ta hình như rất kích động, vừa nói vừa quơ tay, sau đó chạy ra khỏi phòng, nhưng đợi thêm một lúc, tôi không thấy bà ta chạy ra khỏi cổng. Mười phút sau, một chiếc xe cứu thương tới, sau đó nhân viên y tế khiêng một người nằm trên cáng đi ra, người đó bị vải trắng che phủ, không nhìn rõ mặt. Sau này truyền ra tin vợ hai của Lãnh Văn Hải vì bạo bệnh mà chết, tôi thấy vô cùng kỳ lạ. Một người đang khỏe mạnh sao chớp mắt đã bị bệnh, còn chết nữa? Tôi đoán trong đây chắc chắn có ẩn tình! Lúc đó tôi còn trẻ không hiểu chuyện đời, vừa báo cảnh sát nói vợ của Lãnh Văn Hải chết không rõ nguyên nhân, vừa tìm đến các tòa soạn bán ảnh mà mình chụp được. Cục cảnh sát không chịu lập án, nói không đủ chứng cứ, còn bên phía tòa soạn chẳng ai dám mua hình, sợ sức ảnh hưởng của Lãnh Văn Hải trên thương trường. Rồi cuối cùng cũng có tòa soạn chịu đối lập với nhà họ Lãnh, đứng ra đăng hình, nhưng sau đó cũng không giải quyết được gì, nghe đồn ông ta còn mua dứt cả tòa soạn kia. Tôi thì bị cảnh sát bắt, còn phải ngồi tù một năm. Sau khi ra tù, tôi sợ Lãnh Văn Hải trả thù nên cùng người nhà rời khỏi Nam Giang. Vì tôi từng có tiền án nên không có cơ quan nào chịu tuyển dụng. Bao nhiêu năm qua, tôi chỉ có thể làm công nhân ở công trường để kiếm sống. Cũng may vợ tôi không chê tôi, con gái thì thông minh hiểu chuyện. Tuy tôi rất muốn quên việc đó nhưng nó như cơn ác mộng bám lấy tôi tận mười chín năm. Mỗi lần nhớ lại, tôi đều không cam lòng. Cứ đến đêm khuya, tôi thường hay nghĩ nếu tôi không quá hiếu kỳ, nếu tôi có thể sớm từ bỏ, kết quả có phải liệu đã khác không?”
Nói tới đây, Vương Hải Ba rơi vào trầm tư.
Rất lâu sau, ông ta kích động nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi biết Lãnh Văn Hải đã đi Canada, hầu hết việc làm ăn của nhà họ Lãnh cũng chuyển ra nước ngoài. Các anh tới điều tra chuyện của mười chín năm trước chắc chắn là vì có liên quan đến Lãnh Thác. Mong các anh tra ra chân tướng, sau đó cho tôi biết kết quả.”
“Có kết quả tôi sẽ liên lạc với ông.” Lục Li để lại số điện thoại, vừa vội lái xe về Nam Giang vừa gọi điện báo cáo tình hình cho Khúc Mịch.
“Mở mạng đi, chúng ta mở họp.” Gần đây Khúc Mịch đã học xong các tính năng của QQ, biết được QQ có tính năng mở họp nhiều người.
Rất nhanh, mọi người của đội hình sự đều tham gia cuộc họp ở QQ, ngay cả Kha Mẫn ở Bali cũng có mặt.
Lục Li phát đoạn ghi âm lời kể của Vương Hải Ba, mọi người nghe xong đều phát hiện có hai điểm đáng ngờ.
Thứ nhất, Lý Dục Phân rốt cuộc đã chết hai chưa. Thứ hai, tại sao vợ sau của Lãnh Văn Hải lại chết.
Khúc Mịch to gan đưa ra giả thiết: “Lý Dục Phân chắc chắn đã chết rồi, có điều thi thể không được đưa đi chôn. Tôi suy đoán thi thể bà ta đã qua xử lý đặc biệt, ví dụ như lấy nội tạng ra!”
“Vậy thì ai đã xử lý thi thể của Lý Dục Phân? Có phải Lãnh Văn Hải quá yêu vợ mình, không đành lòng mai táng bà ta nên mới tìm cách giúp thi thể không bị phân hủy để bảo tồn không?” Hách Minh thay mặt mọi người nói ra suy nghĩ.
Khúc Mịch lại phủ quyết: “Nếu đã yêu đến mức này thì sẽ không kết hôn lần hai. Tôi đã điều tra tài liệu về bạn gái hiện tại của Lãnh Văn Hải, bà ta trên ảnh và Lý Dục Phân hoàn toàn là hai vẻ đẹp khác nhau. Còn về việc người vợ thứ hai có khuôn mặt tương tự, tôi nghĩ đó là vì ông ta thích mẫu người này, chỉ là trùng hợp.”
“Thế người làm việc đó là… Lãnh Thác?” Chính Lục Li cũng bị giả thiết của bản thân dọa sợ, phải biết rằng năm Lý Dục Phân chết Lãnh Thác chỉ mới mười lăm tuổi. Một thiếu niên mười lăm tuổi nên tràn ngập sức sống, sao có thể có hành động điên cuồng biến thái như vậy?
“Giám đốc khách sạn cũng đã nói thời điểm chuyển sự nghiệp ra nước ngoài, Lãnh Văn Hải cũng đã đưa bạn gái và hai con của mình qua Canada. Sở dĩ Lãnh Thác không muốn đi là vì muốn ở bên mẹ.” Khúc Mịch tiếp tục phân tích, “Mọi người đều tưởng hắn ám chỉ việc thi thoảng ra viếng mộ. Nhưng qua điều tra của chúng ta, Lãnh Thác không hề đi tảo mộ, hơn nữa Vương Hải Ba từng ở biệt thự bên bờ biển nhìn thấy Lý Dục Phân. Thế nên ở bên được hiểu theo nghĩa đen, nghĩ là ở ngay bên cạnh mẹ mình!”
“Đội trưởng Khúc, ý anh là…”
“Ý tôi là thi thể của Lý Dục Phân chắc chắn đang ở cùng Lãnh Thác!” Khúc Mịch khẳng định.
“Nhưng lần trước chúng ta đã khám xét nhà hắn, không phát hiện gì cả.”
“Nhất định có chỗ nào đó đã bị chúng ta bỏ sót, tôi quyết định khám xét nhà của Lãnh Thác lần nữa.”
“Đội trưởng Khúc, lần trước điều tra không có kết quả, cấp trên đã có ý kiến. Lần này nếu không có chứng cứ, lãnh đạo sẽ không phê duyệt đâu.”
“Lần này một mình tôi đi.” Nói xong Khúc Mịch thoát cuộc họp, chuyển sang nhắn tin riêng với Lưu Tuấn.