Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 146: C146: Hẹn hò trị liệu



Khúc Mịch sắc mặt tối sầm lên lầu, vừa tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn. Mở cửa, hình ảnh Thương Dĩ Nhu bận rộn dưới bếp đập vào mắt, anh lại nhìn gối ôm tình nhân ở sô pha, trên đó có ảnh hai người tựa đầu vào nhau, trên bàn là hai cái laptop một đen một đỏ đặt cạnh nhau, tâm trạng anh mới tốt lên một chút.

Dương Thâm không ngốc, chắc chắn có thể nhìn ra manh mối. Nếu chỉ là quan hệ bệnh nhân và bác sĩ hoặc đồng nghiệp thân thiết thì sẽ không có mấy thứ này.

Cả thế giới đều biết tình cảm của anh dành cho Thương Dĩ Nhu, Thương Dĩ Nhu cũng đang dần chấp nhận anh, chỉ có bản thân cô gái này không biết.

Khúc Mịch vui vẻ đi qua, hỏi: “Có cần giúp gì không?”

“Hả, về nhanh vậy? Chẳng có tiếng động gì, làm tôi giật cả mình.” Thương Dĩ Nhu vỗ ngực, “Tôi cứ tưởng một lúc nữa anh mới về.”

Mỗi lần anh và Dương Thâm gặp nhau đều có mùi thuốc súng. Một người như ánh nắng, một người như sông băng, ngay từ đầu đã ở hai chiến tuyến, giống như mãi mãi không thể chung sống hòa bình.

Thấy Khúc Mịch khăng khăng muốn tiễn Dương Thâm, Thương Dĩ Nhu biết anh muốn gây chuyện, dù gì bọn họ cũng sẽ không đánh nhau nên thôi cứ kệ đi. Hai người đàn ông trưởng thành mà vẫn giống trẻ con, nghĩ thôi cũng thấy buồn cười.

“Anh ta đến thăm em, tôi phải làm hết bổn phận của chủ nhà đưa tiễn chứ.” Khúc Mịch vừa lấy chén đũa vừa nói.

Câu này sao nghe kỳ lạ vậy? Dương Thâm là khách, anh cũng là khách mà!

“Ăn cơm đi.” Thương Dĩ Nhu lười so đo mấy vấn đề này.

Hai người ngồi đối diện nhau, trước mặt là hai chén cơm, một món rau xào, một đ ĩa thịt kho tàu, một đ ĩa dưa muối và một chén canh trứng.

Thương Dĩ Nhu đã quen với việc ăn xong sẽ để anh rửa chén, nhưng người ta giúp cô rửa chén, Thương Dĩ Nhu ngại bỏ đi nên đứng ở cửa phòng bếp trò chuyện với anh.

“Lần gần đây nhất em đi xem phim là khi nào?” Khúc Mịch đột nhiên hỏi.

Xem phim? Thương Dĩ Nhu cau mày. Từ biến cố năm mười tuổi, cô đã không còn dám đến nơi như rạp chiếu phim nữa. Lần gần đây nhất đi xem phim? Hình như là mười lăm năm trước, sinh nhật cuối cùng mà cô ăn mừng.

Bố mẹ mua bánh kem vị xoài cho cô, ông bà nội và ông bà ngoại đều tới nhà. Buổi tối bố mẹ dẫn cô đi xem phim hoạt hình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 165: C165: Nàng tên lữ thiên thiên

Cô vẫn nhớ đó là bộ phim công chúa Bạch Tuyết, cô còn mặc chiếc váy màu trắng y như công chúa trong truyện cổ tích vậy.

Nhưng cổ tích vẫn là cổ tích, mẹ kế của Bạch Tuyết tuy ác độc nhưng thủ đoạn không hề máu me. So sánh với ác ma giết người không chớp mắt, thủ đoạn của bà ta vừa nhẹ nhàng vừa ấu trĩ.

Thấy sắc mặt Thương Dĩ Nhu thay đổi, Khúc Mịch vội nói: “Tôi có mua hai vé xem phim, lát nữa chúng ta đi xem phim đi.”

Hả? Xem phim? Thương Dĩ Nhu giật mình.

“Hòa nhập là bước đầu tiên để khắc phục.” Khúc Mịch nói, “Nếu em cảm thấy tiến độ này quá nhanh, em vẫn thấy gặp khó khăn, thế thì tôi tôn trọng ý kiến của em.”

Thương Dĩ Nhu nhìn có vẻ dễ tính nhưng thực ra lại rất quyết liệt, nếu cô đã quyết tâm làm một việc gì đó thì chắc chắn sẽ không lùi bước. Quả nhiên đúng như dự kiến của Khúc Mịch, cô chỉ hơi chần chờ, sau đó gật đầu.

Hai người xuống nhà, đi bộ đến trung tâm thương mại, bác gái ở dưới tầng một thấy họ thì cười hỏi: “Cô cậu lại đi dạo hả?”

“Hôm nay bọn cháu đi xem phim.” Khúc Mịch trả lời, còn nhiệt tình nói thêm một câu, “Bài Little Apple mà bác nhảy nhiều sức sống thật đấy.”

“Hai người thấy hả? Ha ha, chỉ là tập thể dục thôi, già rồi, đâu giống thanh niên chứ. Có điều vợ chồng trẻ cô cậu đúng là khiến người ta hâm mộ.”

Thương Dĩ Nhu sống ở đây lâu nhưng cô ru rú trong nhà, bình thường trừ đi làm ra thì không đi đâu cả, cũng không thân với hàng xóm, nhưng mấy cô dì ở trong khu chung cư đều biết cô. Hôm qua bác gái này thấy bọn họ ra công viên đi dạo, hôm nay vẫn có đôi có cặp nên tưởng họ là vợ chồng son.

Thương Dĩ Nhu còn chưa kịp giải thích, bác gái đã vẫy tay với một bác trai: “Ông ơi, tôi ở đây, đi nhanh thôi, hôm nay trễ rồi.”

“Bác trai bác gái bạc đầu giai lão còn phu xướng phụ tùy mới khiến người ta hâm mộ đấy.”

Nghe Khúc Mịch nói, bác gái cười không khép miệng, khen anh là người đàn ông ta, Thương Dĩ Nhu đúng là may mắn.

Bác gái lải nhải một hồi, hoàn toàn không cho ai cơ hội xen vào, sau đó kéo ông nhà mình đi như một cơn gió.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thôi, dù sao cũng không phải bà con thân thích, họ muốn nghĩ thế nào cũng được.

Trong khu chung cư này có nhiều dân cư ở lâu năm. Mấy bác gái về hưu rảnh rỗi, cả ngày không đi tập nhảy ở quảng trường thì là đi hóng chuyện.

Lúc Thương Dĩ Nhu mới dọn tới, bà cụ ở đối diện nhiệt tình giới thiệu bạn trai, sau đó cũng có người tới quan tâm chuyện lớn cả đời của cô, phải đến khi cô nói mình có bạn trai rồi bọn họ mới dừng lại. Có thể do cô chỉ có một mình, cũng không thấy có người đàn ông nào xuất hiện nên bọn họ thường xuyên ở sau lưng bàn tán.

Có bác gái rất nhiệt tình, lần nào gặp cô cũng hỏi thăm. Có những lúc gặp mấy bác gái này, Thương Dĩ Nhu sợ tới mức phải đi đường vòng.

Vậy cũng tốt, sau này cuộc sống cô có thể được bình yên rồi!

Tâm trạng Khúc Mịch cực kỳ tốt, hai người tới trung tâm thương mại, đi thẳng lên rạp chiếu phim ở tầng 5.

19 giờ 45, vừa đúng thời gian trên vé, Khúc Mịch nhìn tên phim là Có giỏi thì yêu em, không tệ, rất hợp cho những đôi tình nhân.

Hai người vào trong tìm chỗ ngồi. Vị trí mà Cố Thành chọn nằm trong góc vừa riêng tư vừa có tầm nhìn tốt.

Đèn trong rạp vẫn chưa tắt, có vài cặp đôi cũng lần lượt vào. Thấy họ đều cầm bắp rang và coca, Khúc Mịch không khỏi cau mày. Đến đây rốt cuộc là để coi phim hay để ăn thứ thực phẩm rác rưởi vậy?

Một lúc sau, đèn tắt, xung quanh bắt đầu có những tiếng sột soạt. Khúc Mịch bực bội nhìn đôi tình nhân gần đó, cậu thanh niên đang đút bắt rang cho bạn gái, quay đầu nhìn ra sau thì lại thấy một đôi tình nhân khác đang chụm đầu cùng uống coca.

À, thì ra mấy thứ này không phải để ăn mà là để bồi đắp tình cảm.

“Tôi ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay.” Khúc Mịch hạ giọng.

Đèn tắt nên Thương Dĩ Nhu hơi lo sợ, thấy Khúc Mịch đứng dậy ra ngoài, cô không khỏi thấp thỏm không yên. Cũng may năm phút sau anh đã về, còn cầm một phần bắp rang lớn và một ly coca.

Khúc Mịch đưa túi bắp rang cho Thương Dĩ Nhu, còn ly coca thì để lên thành ghế.

“Mấy thứ này sẽ giúp em phân tán sự chú ý.” Anh giải thích.

Ra là thế! Thương Dĩ Nhu ăn mấy miếng bắp rang, vừa giòn vừa ngọt, tâm trạng quả nhiên đã thả lỏng hơn nhiều.

Tham Khảo Thêm:  Chương 118: C118: Chỉ một câu thôi kim rơi thì người sẽ chết

Cô bắt đầu chú ý lên màn ảnh, vừa xem phim vừa ăn bắp rang.

Đột nhiên…

A! Chạm trúng một bàn tay! Cô run rẩy, quay đầu thấy là Khúc Mịch, lúc này mới bớt căng thẳng.

Bộ phim chiếu được một phần ba, bắp cũng đã vơi đi, thỉnh thoảng Thương Dĩ Nhu sẽ chạm phải tay Khúc Mịch, ban đầu là có hơi lo sợ, rồi xấu hổ, nhưng dần cũng thấy quen.

Ăn bắp rang nhiều đương nhiên sẽ khát nước, cô cầm ly coca hút ngụm lớn rồi đặt lại trên thành ghế. Đến khi ly nước hết sạch, cô mới phát hiện chỉ có một cái ống hút! Trời ạ, thế Khúc Mịch uống thế nào? Thôi, dù gì cả hai cũng từng uống chung một ly trà sữa.

Bộ phim nhẹ nhàng xen lẫn vài đoạn hước cũng, cũng có đoạn làm nổi bật tâm lý nhân vật. Thương Dĩ Nhu thấy bộ phim này rất hay, hợp để thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi, hơn nữa ngồi trong rạp chiếu phim cũng không đáng sợ như tưởng tượng.

Bộ phim kết thúc, hai người một trước một sau ra khỏi rạp. Bên ngoài trăng thanh gió mát, vẫn còn nhiều hàng quán, nhiều thanh niên vẫn đứng lại ngoài sảnh bàn luận về bộ phim.

“Thật ra đến một độ tuổi nào đó hôn nhân không còn quan trọng, quan trọng là việc có con.” Thương Dĩ Nhu đột nhiên nói.

“Sao cơ?” Khúc Mịch sững người, “Em muốn có con mà không kết hôn?”

“Tôi không dũng cảm như Giang Nhất Yến.”

“Giang Nhất Yến? Ai vậy? Bạn của em hả?”

“Tôi đang nói nội dung bộ phim. Anh không thấy thế sao? Giang Nhất Yến diễn hay thật, tôi thấy ai cũng khen diễn xuất của cô ấy.”

Khúc Mịch làm gì quan tâm đ ến bộ phim, trông nghiêm túc như thế, thực ra anh chỉ quan tâm đ ến tay cô trong túi bắp rang và ống hút cô vừa mới uống, nào còn tâm trạng để ý tới vấn đề khác!

“Hay hả? Tôi không biết. Tôi chỉ cảm thấy cô ta biểu hiện cảm xúc thái quá, một bộ phim dài như vậy hơn một phần ba là cảnh cô ta khóc, một phần ba là cảnh đau khổ, còn lại là nội tâm suy sụp.” Tuy anh không quan tâm đ ến nội dung nhưng vẫn nghe những cuộc đối thoại.

“Anh không xem phim mà nghiên cứu tâm lý hả?” Thương Dĩ Nhu không biết phải nói gì.

Thôi, đi xem phim vốn dĩ là để điều trị, anh cũng làm hết trách nhiệm rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.