Vì không có chủ tịch, công ty địa ốc Kim Hâm vô cùng hỗn loạn, giá cổ phiếu tụt dốc không phanh, hội đồng quản trị họp bao nhiêu lần vẫn không đưa ra phương án hữu hiệu. Nhưng bên phía chi nhánh do Diệp Hồng quản lý thì vẫn được vận hành đâu ra đấy khiến ai cũng phải lau mắt nhìn.
Chuyện Kim Chí Thành ở bệnh viện tâm thần vẫn đang được giữ bí mật ở bên ngoài, mọi người đều tưởng hắn đang ở nước ngoài tĩnh dưỡng, hơn nữa Kim Hâm từng nói con trai mình bị bệnh trầm cảm, thế nên không ai điều tra về Kim Chí Thành.
Diệp Hồng nói với mọi người sợ Kim Chí Thành bị đả kích nên đến giờ vẫn chưa báo cho hắn việc bố mẹ chồng bị giết hại, chờ tình trạng hắn ổn định hơn mới từ từ nói sự thật.
Tuy Kim Chí Thành không xuất hiện nhưng trong tay hắn có 15% cổ phần công ty, cổ phần của Kim Hâm và Sử Phượng Yến đương nhiên do hắn thừa kế, cộng lại chiếm 55%. Hắn là cổ đông lớn nhất, nhưng ngay thời điểm công ty rối ren lại không làm được gì.
Xã hội luôn như vậy, những thành viên khác của hội đồng quản trị bắt nạt Diệp Hồng không có chỗ dựa.
Cuối cùng, vợ chồng Diệp Hồng chỉ lấy được chi nhánh, còn bị ép giá bán ra 40% cổ phần trong tay.
Khúc Mịch nhìn thấy Diệp Hồng xuất hiện trên bản tin TV. Cô ta mặc đồ đen, thái độ… Rất kỳ lạ.
Khuôn mặt trông có vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại lộ rõ dục vọng, tuy chỉ lướt qua nhưng vẫn bị Khúc Mịch phát hiện.
Khúc Mịch trước nay chưa từng coi thường người phụ nữ trông có vẻ nhu nhược này. Mấy lần gặp nhau, cô ta không hề để lộ tin tức gì, cảnh sát theo dõi cũng không phát hiện vấn đề bất thường.
Ngay lúc Khúc Mịch đang định tìm cô ta, cô ta đã chủ động tới văn phòng đội hình sự.
“Đội trưởng Khúc, tôi muốn nhận di hài của bố mẹ chồng về mai táng.” Cô ta tìm Khúc Mịch nói chuyện, “Bây giờ chuyện công ty đã xong, tình hình của Chí Thành cũng bắt đầu có chuyển biến tốt. Hôm qua tôi đi thăm, anh ấy nói muốn tổ chức tang lễ cho bố mẹ chồng. Kéo dài lâu như vậy, việc này cũng nên kết thúc rồi.”
“Kim Chí Thành mới chuyển sang phòng bệnh nặng, nhanh như vậy đã hồi phục rồi?” Việc Kim Chí Thành chuyển biến tốt không nằm trong dự kiến của Khúc Mịch.
“Lúc nghe bác sĩ báo tôi cũng rất kinh ngạc, đến lúc gặp Chí Thành thì thấy anh ấy khỏe hơn thật. Tính ra chuyện bố chồng bị giết với anh ấy bất ngờ nhiều hơn là đau lòng, bọn họ vốn dĩ chẳng thân thiết gì. Tôi nói chuyện của công ty với anh ấy, anh ấy nghĩ thoáng hơn tôi tưởng. Cũng đúng, tiền có đủ, cơ thể khỏe mạnh, có vợ có con cũng hạnh phúc rồi.”
Đúng thế, với gia cảnh của Diệp Hồng, sở hữu một công ty nhỏ, tiền đủ sống nửa đời sau, còn gì phải tham vọng nữa?
Mấy hôm sau, Khúc Mịch đi gặp Kim Chí Thành. Trông hắn rất có tinh thần, chỉ có gầy đi thấy rõ, hốc mắt lõm sâu.
“Đội trưởng Khúc, nghe nói anh muốn gặp tôi.” Giọng Kim Chí Thành khàn khàn, “Mấy hôm trước điều trị ở bệnh viện, dây thanh quản không ổn lắm. Đội trưởng Khúc, tôi không hề giết người, tôi không giết ai cả. Nếu anh không tin tôi cũng chịu, tôi chỉ đành nhờ chứng cứ chứng minh.”
Thấy hắn ăn nói rõ ràng, ánh mắt có tiêu cự, Khúc Mịch biết Kim Chí Thành lúc này vô cùng tỉnh táo.
“Chúng tôi phá án đương nhiên dựa vào chứng cứ. Hôm nay tôi tới là có một việc riêng muốn hỏi anh.” Khúc Mịch nói thẳng, “Anh có biết mình còn một chị gái không?”
Diệp Hồng ngồi cạnh nhíu mày.
Kim Chí Thành im lặng một lúc mới gật đầu: “Tôi có một người chị sinh đôi, chị ấy rất giống tôi. Nếu chị ấy mặc quần áo giống tôi, để cùng một kiểu tóc thì sẽ như soi gương vậy.”
Diệp Hồng nghe thế càng tỏ ra kinh ngạc.
Không đợi Khúc Mịch hỏi, Kim Chí Thành đã nói tiếp: “Lần đầu tôi gặp chị ấy là vào năm mười lăm tuổi, chị ấy đến Nam Giang tìm bố mẹ ruột, tôi bị mẹ kế đánh đập nên ra đường lang thang. Chúng tôi gặp nhau chắc do ông trời sắp đặt, cũng vì duyên phận chưa dứt. Thời điểm gặp nhau, chúng tôi đều có cảm giác vô cùng thân quen. Chúng tôi kể cho nhau nghe cuộc sống của mình, quyết định hoán đổi thân phận, không nói cho ai biết. Tôi thấy thế rất thú vị, hơn nữa những người tôi ở nhà cũng chẳng tốt đẹp gì. Tôi đến Tô Bắc ở nhà họ Lục mấy ngày. Tôi thấy gia đình họ rất ấm áp, bố mẹ nuôi của chị đều là người tốt. Tôi thậm chí muốn sống mãi cuộc sống như vậy, không bao giờ về Nam Giang nữa. Nhưng chị tôi đột nhiên chạy về kể ả đàn bà đáng giận trong nhà kia bị chị ấy trêu đùa một trận, bà ta khó chịu lấy gậy muốn đánh chị ấy. Chị ấy bỏ chạy, ở đó mới là kẻ ngốc. Tôi trở về, bị ả đàn bà kia dạy dỗ. Sau này chị ấy tới thêm mấy lần nữa, lần nào cũng chọc ả đàn bà kia rồi chạy về, người bị đánh luôn là tôi. Năm mười sáu tuổi, chị ấy đột nhiên mất liên lạc, phải hai năm sau đó mới gặp lại. Chị ấy nói mình bị bắt do trộm đồ, đến giờ mới được thả, vả lại chị ấy quyết định không bao giờ về lại ngôi nhà kia nữa, từ đó ở lại Nam Giang. Tôi muốn kể chuyện này với bố nhưng chị ấy không đồng ý. Tôi đoán chắc chị ấy hận bố vì năm xưa đã vứt bỏ mình, hơn nữa trong nhà còn có một ả đàn bà độc ác, chị ấy trở về cũng chẳng hay ho gì, thế nên tôi nghe lời chị ấy giữ im lặng. Sau đó có một ngày chị ấy ăn mặc rất đẹp tới tìm tôi, nói muốn đi Hàn Quốc. Tôi hỏi chị ấy lấy tiền đâu ra, chị ấy không nói. Từ đó chúng tôi không gặp nhau nữa. Có lần tôi nói bóng nói gió chuyện của chị, bố tôi lại nghĩ tôi bị hoang tưởng. Đội trưởng Khúc, sao anh lại đột nhiên hỏi về chị tôi? Chẳng lẽ anh nghi ngờ chị tôi giết bố và ả đàn bà kia sao?”
“Anh thường xuyên hoán đổi thân phận với Lục La, không lẽ không có ai nghi ngờ?” Khúc Mịch quan sát ánh mắt hắn.
“Không có.” Kim Chí Thành trả lời, “Tình hình nhà tôi anh cũng biết đấy, trước khi phát tài, bố tôi mặc kệ tôi, mấy ngày tôi không gặp ông ấy là chuyện bình thường, sau này ông ấy mở công ty thì càng bận rộn. Còn chị tôi thì không nghe lời bố mẹ nuôi, từ nhỏ đã bỏ học, đánh nhau rồi trốn nhà đi, tôi đóng vai chị ấy cũng thường né tránh bố mẹ nuôi nên không bị ai phát hiện.”
“Chị anh có nói mình đi Hàn Quốc làm gì không?”
“Không có. Nhưng mà sang Hàn Quốc thì có thể làm gì? Chắc chị ấy thấy mặt mình không nữ tính nên muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi.” Kim Chí Thành khẳng định, “Không biết chị ấy sao rồi, bây giờ gặp lại có nhận ra không. Tôi đoán dù chị ấy như thế nào tôi cũng có thể nhận ra, chị em song sinh thường tâm linh tương thông mà.”
“Nghĩa là trước khi chết bố anh không hề biết việc con gái của mình còn sống?”
“Đúng vậy. Nếu tôi kể ông ấy nghe chuyện này, kết quả liệu có thay đổi không?”
“Cô Kim, cô có ý kiến gì về việc này không?” Khúc Mịch đột nhiên quay sang hỏi Diệp Hồng.
Diệp Hồng sửng sốt, không ngờ anh lại hỏi mình, cô ta ngơ ngác một lúc mới trả lời: “Lần đầu tôi nghe về chuyện này, không dám có ý kiến.
“Nếu hai người có tin tức của Lục La thì lập tức liên lạc với chúng tôi!” Khúc Mịch không bình luận về câu trả lời của cô ta, nói xong câu này rồi đứng dậy ra về.
Hôm sau, Kim Chí Thành xuất hiện ở chi nhánh Kim thị, còn nhận phỏng vấn, buổi tối lên bản tin.
Kim Chí Thành giữ chức tổng giám đốc, nhưng vì sức khỏe không tốt nên tạm lui về sau, giao cho Diệp Hồng toàn quyền xử lý, hơn nữa còn chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của mình cho cô ta.
Lưu Tuấn tìm cách tiếp cận Kim Phẩm Nguyên, không ngờ cách của cậu ta là đi làm lao công trong trường quốc tế.
Cuối cùng cậu ta cũng tìm được cơ hội, hơn nữa còn lấy được sự tin tưởng của Kim Phẩm Nguyên, nhưng đứa bé chẳng biết gì, chỉ nói sau khi bố từ nước ngoài trở về tính tình tốt lên hẳn.
Trước đó Kim Chí Thành thờ ơ với mọi người, bây giờ hắn bình thường lại rồi, đương nhiên sẽ thay đổi. Hắn chỉ có mỗi đứa con thì sao không yêu thương được?
Lưu Tuấn làm lao công nửa tháng, từ xa quan sát Kim Chí Thành lái xe đến đón con. Vừa thấy Kim Phẩm Nguyên, hắn lập tức ôm đứa bé vào lòng.
Tạm thời vẫn chưa có manh mối hữu dụng, Lưu Tuấn gọi điện xin chỉ thị của Khúc Mịch.
“Tiếp tục nửa tháng!”
“Dạ? Tiếp tục? Chỉ sợ không có kết quả thôi.” Lưu Tuấn cảm thấy tiếp tục ở đây làm quá lãng phí thời gian.
“Không nghe lời hả!” Khúc Mịch chửi ầm lên, “Làm hết một tháng rồi cầm lương về đây sung vào công quỹ!”
Lưu Tuấn muốn khóc, mấy hôm nay đội trưởng Khúc cực kỳ khó tính, ai gọi điện cũng bị dính đạn.
Thôi, làm thêm nửa tháng cũng tốt, dù gì bây giờ về đội hình sự thì phải xem sắc mặt của anh.
Nhưng chưa đến một tuần, Lưu Tuấn đã bị Lục Li gọi về, nói bây giờ đang cần người.
Hóa ra cảnh sát theo dõi Diệp Hồng phát hiện cô ta đến bệnh viện, thăm khám ở khoa phụ sản. Sau khi điều tra, xác định Diệp Hồng đang mang thai!
Không phải Kim Chí Thành không thể có con sao? Thế đứa bé trong bụng Diệp Hồng là ai? Chẳng lẽ cô ta lại đi thụ tinh ống nghiệm?