Cần gì phải làm khó người sắp chết? Khúc Mịch bảo cấp dưới dẫn hắn đi, sửa sang tài liệu, ngày mai sẽ giao cho cơ quan kiểm sát.
“Đội trưởng Khúc, tôi biết anh có nghiên cứu về tâm lý học. Anh nhìn Chí Thành đi, có phải anh ấy có vấn đề tâm lý không?” Đến bây giờ Diệp Hồng vẫn không tin lời Lục La nói.
“Kim Chí Thành đúng là có vấn đề tâm lý, nhưng hắn không phải Kim Chí Thành.” Khúc Mịch đưa khẩu cung cho cô ta, “Cô xem đi, trước khi đi đặt ở trên bàn là được.”
Sau đó anh bỏ ra ngoài.
Không ai biết Diệp Hồng rời đi lúc nào, có điều mọi người ai cũng thổn thức. Đứa bé trong bụng cô ta tới thật không đúng lúc, còn chưa chào đời đã không còn bố. Không biết cô ta sẽ lựa chọn thế nào, thai nhi từng mang đến hạnh phúc cho họ không biết còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời được không.
Tòa án nhanh chóng mở phiên tòa xử lý Lục La, không ngoài suy đoán, hắn bị phán tử hình. Lục La từ bỏ chống án, có vẻ hắn chỉ muốn chết thật nhanh.
Người dân thảo luận sôi nổi một hồi nhưng chủ đề bàn tán cũng dần bị tin tức khác thay thế.
Ngay khi mọi người quên đi vụ án nhà họ Kim, Khúc Mịch hẹn gặp Diệp Hồng.
Bọn họ gặp nhau ở một quán cà phê, Thương Dĩ Nhu cũng đi cùng.
“Cô Diệp, quấy rầu cô tĩnh dưỡng rồi.” Thương Dĩ Nhu quan tâm.
“Không sao, tôi đã đi làm lại.” Diệp Hồng gầy đi rất nhiều, khẽ cười, “Sinh non chẳng phải vấn đề lớn gì, công ty không thể không có ai điều hành. Không biết anh chị hẹn tôi là có chuyện gì?”
Theo tin tức Khúc Mịch có được, sau khi Lục La nhận án phạt, Diệp Hồng đã tới bệnh viện phá thai, ở nhà nghỉ ngơi ba ngày rồi đi làm lại. Hạng mục của chi nhánh mới triển khai, mọi việc cũng vừa đi vào quỹ đạo, cô ta không thể ở nhà quá lâu.
Thương Dĩ Nhu không biết tại sao Khúc Mịch lại hẹn gặp Diệp Hồng, trước khi đi, anh chỉ nói có chuyện quan trọng.
“Có vẻ cô Diệp rất bận, vậy thì tôi nói thẳng.” Trước giờ Khúc Mịch nói chuyện chưa từng vòng vo, “Tại sao cô lại hận Kim Hâm?”
Diệp Hồng giật mình: “Đội trưởng Khúc, sao anh lại hỏi vậy? Anh nghi ngờ tôi là đồng lõa của Lục La, cùng tham gia giết người sao?”
“Không, trước giờ tôi chưa từng nói hai người là đồng lõa.” Khúc Mịch lắc đầu, “Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, không biết đằng sau nữa vẫn còn thợ săn. Tôi nói đúng không, cô Diệp?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Nếu anh hẹn tôi ra đây để nói bóng nói gió thì tôi nghĩ mình có quyền không nghe. Nếu anh có chứng cứ chứng minh tôi có liên quan đến vụ án, anh có thể bắt tôi bất cứ lúc nào.”
“Tôi không có bằng chứng, bởi vì cô thật sự không tham dự vào việc giết người. Kế hoạch của Lục La cũng do một mình hắn hoàn thành. Nhưng một người phụ nữ thông minh như cô sao có thể không phát hiện vấn đề của Lục La chứ? Cô hận Kim Chí Thành, hận Kim hâm, hận cả nhà họ Kim, cô ước có người giết họ thay mình, cứu cô khỏi bầu không khí khiến người ta không thở nổi. Khi cô phát hiện người nằm bên gối mình có vấn đề, cô không hỏi thẳng mà âm thầm điều tra. Cô phát hiện có hai Kim Chí Thành nên lập tức nghĩ tới Lục La từng làm thêm ở KFC. Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén, ngày xưa cô không thể không biết tình cảm Lục La dành cho mình được. Cô nhận tiền của người ta, trong lòng chắc đã có suy nghĩ lấy thân báo đáp rồi đúng không? Tiếc là Lục La không chủ động, cô chỉ cảm kích hắn, không hề có tình yêu. Một nữ sinh viên xinh đẹp có tiền đồ tươi sáng sao có thể yêu một nhân viên tầm thường không có trình độ văn hóa chứ? Lục La không chủ động, cô cũng nhẹ nhõm. Ngay sau đó cô quen biết Kim Chí Thành. Hắn mới là kẻ có tiền thật sự, còn yêu cô. Cô lại vì tiền thuốc men của mẹ mà khốn khó, lúc này Kim Chí Thành đương nhiên sẽ diễn vở kịch hoàng tử cứu vớt cô bé Lọ Lem, cô ỡm ờ nhận lời cầu hôn của hắn. Hai người đã có tiếp xúc thân mật, nhưng hắn có vấn đề sinh lý, không thể thành công biến cô thành phụ nữ, nhưng không lâu sau hắn bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, rồi Kim Chí Thành lúc tốt lúc xấu, cô càng thấy nghi ngờ. Cô biết muốn bước vào cửa nhà họ Kim không dễ, thế nên khi Kim Chí Thành đề nghị làm thụ tinh ống nghiệm, cô đồng ý mà chẳng hề do dự. Đến khi cô mang thai, Kim Hâm xác nhận giới tính và huyết thông của đứa bé mới chấp nhận cô. Cô sớm đã nhìn ra thân phận của Lục La nhưng cô chọn cách im lặng. Khi cô cảm thấy hắn có kế hoạch thay thế Kim Chí Thành, cô đã quyết định tương kế tựu kế!”
“Đội trưởng Khúc, bị đặt phỉ báng là hành vi trái pháp luật đấy!” Diệp Hồng nhấp một chút cà phê, bình tĩnh phản bác.
“Để tôi đoán xem tại sao cô lại giúp Lục La giết vợ chồng Kim Hâm.” Khúc Mịch khẽ cười, “Một cô gái yếu đuối như cô không có bối cảnh gì, bước vào nhà họ Kim chỉ dựa vào đứa bé trong bụng. Mẹ cô có thể sống cũng nhờ tiền của nhà họ Kim. Trước khi xảy ra chuyện, em trai cô còn nhờ tiền nhà để đi du học. Ở nhà họ Kim cô chắc chắn không có tiếng nói, Kim Hâm cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng cô, trọng dụng cô. Tôi nghĩ thái độ của một người đàn ông đột nhiên thay đổi về một người phụ nữ chỉ có một nguyên nhân, đó là bọn họ đã xảy ra quan hệ!”
Sắc mặt Diệp Hồng lập tức xanh mét: “Đội trưởng Khúc, suy luận của anh giống trên phim truyền hình thật đấy. Sao anh không nói Kim Hâm uống say cưỡng hiếp tôi?”
“Tôi cũng đang định nói vậy. Có lẽ cả hai đều uống say nên mới xảy ra quan hệ xác thịt. Đàn ông trung niên gặp một cô gái trẻ chắc chắn sẽ hừng hực khí thế. Đây không phải lỗi của ai cả, nhưng sai ở chỗ Kim Hâm muốn hoàn toàn chiếm lấy cô, mà cô lại không thể phản kháng, điều này khiến cô hận Kim Hâm, cũng hận người chồng vô dụng của mình.”
Thương Dĩ Nhu hãi hùng khiếp vía, cô tưởng sau khi Lục La sa lưới, vụ án này đã kết thúc, không ngờ sau lưng còn có nhân vật đáng sợ như Diệp Hồng.
“Kế hoạch của Lục La vừa hay giúp cô diệt trừ vợ chồng họ, nếu hắn bị cảnh sát bắt thì càng hoàn mỹ hơn.”
“Xin lỗi đội trưởng Khúc, tôi thật sự không có thời gian nghe anh nói bậy nói bạ. Có điều tôi phải thừa nhận là câu chuyện của anh rất xuất sắc.” Diệp Hồng đứng dậy định bỏ đi.
“Cô Diệp!” Nhưng câu tiếp theo của Khúc Mịch khiến cô ta phải dừng bước, “Thật ra cô không hề có thai. Tôi đã đến bệnh viện điều tra, phát hiện cô chỉ bị trễ kinh nguyệt, khiến kinh nguyệt chậm có rất nhiều cách, trên mạng có đầy. Cô làm bộ mang thai là để Lục La ôm hết tội.”
Diệp Hồng cau mày: “Đội trưởng Khúc, tôi đúng là không mang thai, nhưng trước đó tôi không hề biết, mãi đến lần khám thai gần đây mới phát hiện. Tôi công bố với bên ngoài nói mình sinh non là để không gây thêm sóng gió gì, như thế không trái pháp luật đúng không?”
“Vậy tại sao cổng biệt thự nhà họ Kim lại không khóa chứ? Ở hiện trường, tôi phát hiện gần khóa cửa có một vài dấu vết, chắc là thứ gì đó dính keo, sau đó bị kéo xuống, keo mà đã dán lên thì không dễ tẩy sạch, chỉ cần trên khóa dán băng keo trong suốt là có thể cố định cửa giống như đã bị khóa. Lục La tưởng mình thông minh may mắn, nhưng hoàn toàn không biết bản thân chỉ là một quân cờ. Nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong sự khống chế của cô, nhưng không thể không thừa nhận cô là một người phụ nữ rất lợi hại. Bây giờ hung thủ đã đền tội, cô có thể có cuộc sống tự do thoải mái. Tất cả đều vô cùng hoàn mỹ!”
“Đội trưởng Khúc, nếu anh có chứng cứ thì đến bắt tôi đi, tôi sẽ đợi anh.” Nói xong câu này, Diệp Hồng bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng cô ta, Thương Dĩ Nhu hỏi: “Cứ để cô ta đi vậy sao?”
“Nếu không thì làm được gì? Cô ta nói đúng, chúng ta không có chứng cứ, hơn nữa cô ta thật sự không tham gia vào kết hoạch giết người của Lục La. Ngay cả ám chỉ cô ta còn không có, cô ta chỉ thuận nước đẩy thuyền, hơn nữa đây chỉ là suy đoán của anh.” Hôm nay Khúc Mịch hẹn Diệp Hồng chỉ để chứng thực suy đoán của mình có đúng hay không, nhìn thái độ của Diệp Hồng, anh biết mình đã đoán đúng.
“Đúng là người phụ nữ độc ác.” Thương Dĩ Nhu lắc đầu, “Người như vậy không thể chọc vào, nếu không bản thân chết thế nào cũng không biết. Lục La tự cho là vì tình yêu nhưng không hề biết rằng mình bị coi là kẻ ngốc.”
“Tổn thương người đàn ông yêu mình như vậy, cô ta sẽ hối hận.” Khúc Mịch khẳng định, “Trên đời này không tìm được kẻ ngốc thứ hai vì cô ta mà ngay cả mạng cũng không cần như vậy đâu. Có điều Lục La cũng coi như cầu nhân đắc nhân.”
Khúc Mịch có ý gì vậy? Chẳng lẽ Lục La biết mình bị Diệp Hồng lợi dụng? Sao lại lộn xộn thế?
Thấy Khúc Mịch đã rời đi, Thương Dĩ Nhu vội đuổi theo.
…
Trên TV phát một talk show, khách mời chính là Hồng Diệp. Thương Dĩ Nhu vừa ăn vừa xem TV, cảm thán: “Người phụ nữ này đúng là lợi hại, lấy hết tài sản của nhà người ta còn trở thành nhân vật được mọi người đồng tình, hơn nữa cô ta có thể đứng lên từ đau buồn, trở thành đại diện của nữ cường thời đại mới.”
Thương Dĩ Nhu bị động thừa nhận thân phận bạn trai của Khúc Mịch, tuy rằng lúc ấy rất giận, nhưng nếu khi đó trong súng có đạn, nếu Lục La nổ súng, bây giờ Khúc Mịch chỉ là thi thể. Nghĩ vậy thôi Thương Dĩ Nhu đã thấy rùng mình.
Sau khi vụ án kết thúc, Khúc Mịch quang minh chính đại xách hành lý dọn vào nhà Thương Dĩ Nhu, lý do là để tiện chăm sóc, thỉnh thoảng tăng ca hay trời mưa thì ăn vạ ở đây không chịu về. Có điều anh ngủ ở phòng dành cho khách, không hề có hành động nào quá đáng, mỗi lần nắm tay, hôn môi đều có thể phanh lại kịp thời.
Không phải anh muốn làm quân tử mà tại Thương Dĩ Nhu quá nhát gan. Hai người có thể có tiến triển như bây giờ đã mừng lắm rồi, anh không dám quá lỗ mãng, sợ dọa cô bỏ chạy!