Chớp mắt Lưu Tuấn và Mạnh Triết đã ở đảo Saipan hơn nửa tháng. Hôm nay họ đột nhiên gọi điện về, giọng trong điện thoại còn lộ rõ sự hưng phấn.
“Chúng tôi bắt được Lâm Lập Quần rồi, hắn ta khai ra rất nhiều chuyện của Vương Jack. Chuyến đi này đúng là nguy hiểm, tôi và Lưu Tuấn suýt thì bỏ mạng ở đây, may mà gặp được cảnh sát địa phương tốt bụng.”
“Cảnh sát địa phương?” Khúc Mịch hỏi.
“Đúng vậy, cô ấy tên Thụy Tư, là mỹ nhân đấy, dáng người thì nóng bỏng, thân thủ thì vô cùng lợi hại. Lâm Lập Quần thêu mười mấy vệ sĩ theo sát, chúng tôi khổ lắm. Tình hình cụ thể chúng tôi về sẽ báo cáo, ghi âm lời khai của Lâm Lập Quần đã gửi về email của anh rồi.”
Cố Thành phía này đã tải ghi âm trong hộp thư xuống, mở cho mọi người nghe.
Nghe xong lời khai của Lâm Lập Quần, Khúc Mịch quyết định lập tức bắt giữ Vương Jack. Có lời chứng, cảnh sát có thể thuận lợi truy bắt, nếu còn tìm được vật chứng trong nhà Vương Jack thì càng có thể định tội hắn.
Nhưng khi đến nơi họ lại phát hiện Vương Jack đã chết trong phòng làm việc. Cửa khóa từ bên trong, cửa sổ cũng khóa, mắt thường không nhìn ra nạn nhân có vết thương gì, rất giống tự sát.
Theo khẩu cung của Lâm Lập Quần, Khúc Mịch tìm được một hộp gỗ trong phòng làm việc của Vương Jack, nhẹ nhàng xoay hộp gỗ theo chiều kim đồng hồ, vách tường phía bắt lập tức được nâng lên lộ ra cánh cửa chống đạn, ở giữa là khóa mở bằng vân tay.
Khúc Mịch bảo người đưa thi thể của Vương Jack tới, ấn ngón tay hắn vào, cánh cửa chống đạn lập tức mở để lộ không gian bên trong.
Ngay sau cửa là hai binh sĩ bằng đồng mặc giáp cầm rìu, khuôn mặt sống động như thật. Nhìn vào bên trong, chính giữa có hai cái chuông lớn, hai bên có là dàn kệ cổ làm bằng gỗ trầm hương, bên trên trưng bày rất nhiều vật trang trí từ vật phẩm chạm khắc bằng ngọc cho đến những món trang sức tinh xảo, trên tường treo rất nhiều tranh và thư pháp nổi tiếng, nhìn bằng mắt cõng có thể nhận ra tất cả đều là hàng thật.
Trong kho tàng này có rất nhiều di vật văn hóa quý giá cấp quốc giá, chỉ tính hai cái chuông ở giữa đã đủ khiến Vương Jack ngồi tù mục xương. Tiếc là Vương Jack đã chết manh mối liên quan đến mạng lưới phạm tội của hắn cũng bị cắt đứt. Những gì Lâm Lập Quần biết chỉ như phần nổi của tảng băng trôi, không hề chi tiết.
“Đội trưởng Khúc, không phát hiện hóa thạch.” Mọi người tìm kiếm trong ngoài mật thất vẫn không tìm được đồ họ muốn tìm. Chẳng lẽ Lâm Lập Quần chỉ thuận miệng nói thế, hóa thạch vốn không nằm trong tay Vương Jack?
“Đội trưởng Khúc, có lẽ trong mật thất vẫn còn cơ quan.” Vương Tịnh nói, “Có phải sau vách tường vẫn còn phòng bí mật khác không?”
Nói xong, cô ta đưa tay gõ lên tường. Nhóm Lục Li cũng làm theo, quả nhiên phát hiện âm thanh gần góc đông bắc trống rỗng. Quan sát kỹ, họ phát hiện trên vách tường có một chỗ nhô lên, dùng tay ấn mạnh vào thì xuất hiện một khe lõm, bên trong cất giấu một cái hợp.
Được cất giấu kỹ càng như vậy chắc chắn là món đồ vô cùng quý giá, mọi người vừa mong chờ vừa hồi hộp.
Quả nhiên khi mở hộp ra, bên trong là một hộp sọ. Mọi người hưng phấn, Lục Li khen ngợi Vương Tịnh, nhưng Khúc Mịch lại nhíu mày cảm thấy có gì đó không đúng. Anh lập tức gọi điện báo cáo với cục trưởng Hoàng để xin chi viện. Hộp sọ đã tìm được, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.
Một lúc sau, trên phố lớn ngõ nhỏ toàn tiếng xe cảnh sát. Hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh được cảnh sát hộ tống về cục cảnh sát, khóa ở két sắt, có cảnh sát trông coi 24/24. Cục trưởng Hoàng báo cáo lên trên, lãnh đạo chỉ thị mọi người ở tại chỗ đợi lệnh, bắt buộc phải đảm bảo sự an toàn cho hóa thạch, đợi họ mời chuyên gia của viện bảo tàng quốc gia tới.
Khúc Mịch vẫn còn ở nhà Vương Jack, Thương Dĩ Nhu đang ở phòng làm việc kiểm tra thi thể, đồng nghiệp khoa pháp chứng cũng tới thu thập bằng chứng. Cửa sổ không có dấu vết bị cạy, cũng không có dấu vân tay hay dấu chân của kẻ thứ ba. Trên bàn có một tách cà phê hình như chưa đụng tới, Vương Jack nằm tựa vào bàn, sắc mặt tái xanh.
“Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ là lên cơn đau tim.” Thấy Khúc Mịch tới, Thương Dĩ Nhu ngước mắt nhìn, sau đó cúi đầu tiếp tục kiểm tra, “Tạm thời chưa có phát hiện vết thương nào, em cần trở về kiểm tra kỹ hơn.”
Có vẻ như cô không tán thành nguyên nhân tử vong do bệnh tim. Thật ra Khúc Mịch cũng nghi ngờ, anh không tìm thấy thuốc trợ tim ở trên người Vương Jack và cả phòng làm việc, nếu ông ta bị bệnh tim thì thuốc không thể rời xa bản thân mới đúng.
Lúc này vợ của Vương Jack đã về. Bà ta đang uống trà chiều với các phu nhân nhà giàu, nghe tin chồng mình chết ở nhà, lập tức chạy về. Nhìn thi thể, bà ta khóc lớn: “Sáng nay còn khỏe mạnh, sao nói đi là đi chứ? Tuy ông ấy bị bệnh tim nhưng không đến mức nghiêm trọng, bác sĩ còn khuyên ông ấy vận động phù hợp. Chắc chắn là có kẻ đã giết Jack! Đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải bắt được hung thủ!”
“Tại sao bà lại nghi ngờ như vậy? Gần đây chồng bà có thù oán với ai không?” Khúc Mịch hỏi.
Bà ta do dự một lúc, thấy căn phòng bí mật đã mở, biết có một số việc dù muốn giấu cũng không giấu được.
“Có một thanh niên hơn hai mươi tuổi được người giới thiệu nói mình có đồ tốt. Jack thích sưu tầm đồ cổ hoặc đồ lạ nên đã đi gặp cậu ta, không ngờ cậu ta lại lấy ra hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh. Jack rất thích nó nên đã trả giá rất cao. Ông ấy biết các anh đang tìm kiếm hộp sọ nên không có ý định bán, hơn nữa ông ấy cũng không muốn bán. Tới hôm qua Jack đột nhiên nhận được điện thoại của một số lạ, đối phương nói muốn mua hóa thạch, tùy chúng tôi ra giá. Jack không đồng ý, từ chối ngay tại chỗ. Ngờ đâu hôm nay lại xảy ra chuyện này, chắc chắn là kẻ gọi điện kia đã làm!”
Suy đoán này không phải không có cơ sở. Kinh doanh phải nói nhân nghĩa, người buôn bán thường không hại đến tính mạng con người, huống hồ căn phòng bí mật không bị phá, bên trong không mất món đồ có giá trị nào, hóa thạch vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng tiền đề là Vương Jack tự sát!
Thi thể của Vương Jack được đưa về tòa nhà pháp y pháp chứng của cục cảnh sát, Thương Dĩ Nhu tiến hành kiểm tra chi tiết, ngay cả da đầu cũng cẩn thận kiểm tra.
Không có vết thương chí mạng, thậm chí là không có vết thương. Chẳng lẽ Vương Jack thực sự lên cơn đau tim? Thương Dĩ Nhu không tin, bắt đầu kiểm tra lại.
Ngay khi cô sắp từ bỏ, một thứ giống nốt ruồi phía sau tay phải của thi thể khiến cô chú ý.
Màu đen, kích thước bằng hạt vừng, dùng tay ấn vào thì lan ra xung quanh, để lộ một lỗ kim. Có vấn đề! Thương Dĩ Nhu vội cắt mô da gần đó xuống, gửi bộ phận pháp chứng xét nghiệm.
Rất nhanh khoa pháp chứng đã có kết quả, chứng thực nạn nhân từng bị người ta đâm bằng loại kim tiêm tốt nhất hiện nay, bên trong có thành phần không rõ có thể dẫn đến vấn đề về tim.
Xem ra Vương Jack thật sự bị giết. Nhưng hung thủ vào phòng làm việc của nạn nhân bằng cách nào, tại sao lại giết người?
Bên này còn nhiều nghi vấn chưa được giải quyết, bên kia trực thăng chở chuyên gia của viện bảo tàng quốc gia đã đến, qua giám định, các chuyên gia nhất trí hóa thạch này là giả!
Hóa thạch giả được Vương Jack trân trọng như vậy, xem ra ông ta không biết sự thật. Thế thì hóa thạch thật ở đâu? Lúc đến viện bảo tàng thành phố nó là thật, sau đó đã bị đánh tráo từ lúc nào? Hầu Minh nói Hoắc Thải Ni từng mua mô phỏng hóa thạch, có phải hóa thạch tên trộm trộm ở nhà họ Hoắc là giả, còn hóa thạch thật đã bị Hoắc Thải Ni giấu đi rồi không?
“Mau đến nhà họ Hoắc.” Nghĩ tới đây, Khúc Mịch ra lệnh.
Mọi người chạy đến nhà Hoắc Thải Ni, mở cửa là cậu bé kia.
“Mark đúng không?” Vương Tịnh từng trông cậu bé một lúc, còn là con gái nên dễ nói chuyện với trẻ con.
Cậu bé nhận ra cô ta, khẽ cười, tránh qua một bên để họ vào.
“Mark, cháu mấy tuổi rồi?” Vương Tịnh thuận miệng hỏi.
Cậu bé đưa bốn ngón tay.
“Mark, ai tới vậy?” Hoắc Thải Hà hỏi. Cô ta từ dưới bếp chạy lên, sững sờ khi thấy nhóm Khúc Mịch, “Đội trưởng Khúc, có phải vụ án của em gái tôi có manh mối gì không?”
“Tạm thời chưa có tiến triển.” Khúc Mịch không giải thích nhiều, bảo mọi người chia nhau ra tìm.
Tìm kiếm nửa ngày vẫn không có thu hoạch, Khúc Mịch không hề thất vọng, anh còn rảnh rỗi ngồi nói chuyện với Hoắc Thải Hà.
“Lần trước nghe cô kể chuyện của mình với chồng, hai người ly hôn sau khi em gái cô về nước đúng không?”
Hoắc Thải Hà gật đầu.
“Vậy thì cô sinh Mark sau khi ly hôn, bố thằng bé là ai?”
Hoắc Thải Hà giật mình: “Đây là chuyện cá nhân của tôi, tôi không muốn trả lời.”
“Được thôi.” Khúc Mịch không ép buộc, anh thấy điều tra không có kết quả nên dẫn người về.
Kẻ bán hóa thạch cho Vương Jack nhanh chóng bị bắt. Theo lời khai của hắn, hắn và Gà Rừng là anh em thân thiết, trong một lần uống rượu, nghe nói Gà Rừng muốn làm chuyện lớn, hợp tác với Trương Lợi, Gà Rừng còn nói Trương Lợi có ý xấu, lỡ sau này bản thân có xảy ra chuyện gì thì nhờ hắn đi tìm Trương Lợi tính sổ.
Không bao lâu, hắn xem được tin Gà Rừng chết trong viện bảo tàng, hơn nữa hóa thạch giá trị liên thành cũng bị mất. Hắn nhớ tới chuyện Gà Rừng từng nói nên đi tìm Trương Lợi, muốn tống chút tiền.
Trương Lợi xảo quyệt sao có thể để hắn tống tiền chứ, Trương Lợi nói với hắn hóa thạch đang ở nhà Hoắc Thải Ni, chỉ cần hắn trộm rồi bán ra ngoài, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, Trương Lợi chỉ cần lấy 30%.
Hắn đến nhà Hoắc Thải Ni trộm hóa thạch, không ngờ lại thành công. Nhưng hắn nào chịu chia phần cho Trương Lợi chứ? Ngay lúc này lại nghe tin Trương Lợi chết, hắn vui mừng khôn xiết. Qua nhiều lần được giới thiệu, cuối cùng hắn liên lạc với Vương Jack, bán hóa thạch cho Vương Jack, nhận được khoản tiền đủ sống cả đời. Không ngờ cảnh sát lại tìm đến tận nhà hắn nhanh như thế.
Nếu lời khai của hắn là thật vậy hóa thạch trong nhà Hoắc Thải Ni là giả. Rốt cuộc là Trương Lợi bán hóa thạch giả cho cô ta hay cô ta giấu cái thật đi, cái giả trưng bày ngoài phòng khách vô tình bị trộm đi? Bây giờ Trương Lợi và Hoắc Thải Ni đều đã chết, hai người tiếp xúc với hóa thạch thật đều không còn sống.
Khúc Mịch lại đi tìm Hoắc Thải Hà: “Rất có khả năng em gái cô chết vì hóa thạch, người bán hóa thạch cho em gái cô cũng đã bị giết. Trước đó không lâu Vương Jack cũng bị giết, hóa thạch được phát hiện trong nhà hắn là giả. Với tình hình hiện tại, có người đang nhòm ngó hóa thạch, hơn nữa rất có thể là một tổ chức. Bất kỳ ai có dính líu tới hóa thạch đều gặp nguy hiểm, cô và Mark có lẽ sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo. Vì sự an toàn của mẹ con cô, cô phải cố gắng hợp tác với chúng tôi giải quyết vụ này. Cô thử nhớ lại xem, Hoắc Thải Ni có nói gì với cô không?”
Hoắc Thải Hà lắc đầu: “Đội trưởng Khúc, bây giờ tôi rất hoang mang. Nếu nhớ ra điều gì, tôi sẽ gọi cho anh.”