Mẹ Dương lên cơn đau tim đang nằm viện, Khang Chỉ Kỳ thì suy sụp, cô ta bảo Dương Thâm gọi điện cho Khúc Mịch nhờ giúp đỡ.
“Thương Dĩ Nhu, ngày xưa là tôi không đúng, cô đừng để bụng, đứa bé…”
“Chị yên tâm.” Thấy Dương Thâm lộ vẻ nghi ngờ, Thương Dĩ Nhu vội cắt ngang, “Chúng tôi sẽ hỗ trợ hết sức mình.”
Thương Dĩ Nhu không giỏi áp lực người khác, cũng không chịu nổi bầu không khí nặng nề trong phòng bệnh. Cô theo Khúc Mịch đến cục cảnh sát thành phố Bắc Hải, Khúc Mịch đã ra mặt, bọn họ đương nhiên dễ dàng có được tất cả tài liệu liên quan đến vụ án này.
Khúc Mịch xem video giám sát mấy lần, sắc mặt càng ngày càng u ám. Tên tội phạm mặc đồng phục y tá kia tuy đeo khẩu trang nhưng từ cách đi đứng và dáng người đặc biệt Khúc Mịch dám chắc có thể nhận ra cô ta, nhưng ở cửa ra vào và các tuyến đường gần bệnh viện đều không phát hiện hung thủ, không lẽ cô ta còn trốn trong bệnh viện? Không thể nào! Giữ một đứa bé mới chào đời ba ngày ở trong bệnh viện quá lâu sẽ khiến người ta nghi ngờ, nhưng trong video giám sát lại không quay được cảnh kẻ đáng nghi đưa bé xuất viện, chẳng lẽ hai người họ mọc cánh bay đi?
“Quay lại bệnh viện thử xem.”
Hai người quay lại bệnh viện, lần này họ không đi gặp vợ chồng Dương Thâm mà đi kiểm tra các cổng của bệnh viện. Một chiếc xe cứu thương phóng qua, có vài người ngồi bên trong, bảo vệ già lắc đầu cảm thán.
“Lại một người phải nhập viện, cũng không biết có thể sống sót về nhà không. Xem ra lại là một kẻ không sợ tiêu tiền, gọi xe cứu cấp cứu cũng phải chi trả nhiều chi phí lắm!”
Đây là bệnh viện tuyến hai duy nhất của thành phố Bắc Hải, trang thiết bị và trình độ y tế rất cao, nếu không thể điều trị ở đây thì chắc chắn là bệnh nan y khó chữa.
Khúc Mịch dừng lại, đi qua bắt chuyện với bảo vệ: “Chuyển viện không phải đều đi xe cứu thương sao? Sao còn phân biệt có tiền hay không có tiền nữa?”
“Chắc cậu không biết rồi, mà cũng đúng, nhìn cách ăn mặc là biết câu không thiếu tiền.” Bảo vệ già nghe có người bắt chuyện liền vui vẻ trả lời, “Ai chuyển viện cũng muốn được nhập viện điều trị càng sớm càng tốt, giá khởi điểm là 200 tệ, thêm 1km thêm 10 tệ, từ đây đến bệnh viện tuyến đầu gần nhất cũng phải tốn 500 tệ, người bình thường sao dám đi xe cấp cứu chứ?”
“Thế người không có tiền phải làm sao đây? Tự đi xe của mình chẳng phải sẽ chậm trễ việc điều trị sao?” Đây cũng là lần đầu tiên Thương Dĩ Nhu biết chuyện này.
“Người có tiền tự có cách của người có tiền, người nghèo có cách của người nghèo!” Bảo vệ bật cười, “Người nằm viện ở đây ra ngoài chỉ có ba kiểu: Một là hết bệnh rồi được về nhà, hai là bệnh nặng phải chuyển viện, ba là chết rồi hoặc về nhà chờ chết. Kiểu thứ ba không có xe nào muốn chở, nếu không chịu bỏ tiền thì phải tự đưa về, thế nên có người mua xe cấp cứu cũ của bệnh viện để kinh doanh tư nhân, trên xe có logo bệnh viện nên có thể được chuyển viện lên tuyến trên mà giá chỉ có một nửa.”
“Xe cấp cứu giả đến bệnh viện tuyến trên không bị lộ sao?”
“Dám làm việc này toàn là người tài ba, đương nhiên có cách móc nối với bệnh viện. Bọn họ chỉ chịu trách nhiệm chuyển viện, đảm bảo bệnh nhân được nhập viện nhanh chóng thôi.” Bảo vệ già quay đầu lấy một tờ danh thiếp trên bệ cửa sổ, “Chàng trai trẻ, cầm lấy đi, có việc gì cứ gọi cho số điện thoại bên trên, giá cả có thể thương lượng, dù có nhiều tiền thì cũng phải tích cóp để cưới vợ. Khi nào cần sử dụng đến, nhớ nói là lão Thạch Đầu giới thiệu nhé, ha ha, nói thật, mỗi lần giới thiệu được khách hàng tôi sẽ được 10 tệ, đủ để uống rượu một bữa.”
Khúc Mịch lấy trong ví ra một tờ tiền màu đỏ: “Mấy chiếc xe kiểu này thường có hơn hai chiếc đúng không? Bình thường tài xế ở đâu? Làm thế nào mới tìm được tất cả tài xế?”
100 tệ đủ bằng giới thiệu một trăm người, mấy tháng chưa chắc kiếm được. Lão Thạch Đầu đương nhiên vui mừng khôn xiết, kể cho Khúc Mịch nghe tất cả.
Xe cấp cứu ra vào bệnh viện không cần kiểm tra, hơn nữa còn có đường riêng, camera không thể quay rõ cảnh bên trong. Khúc Mịch dường như đã tìm được phương hướng, Thương Dĩ Nhu cũng vô cùng mong đợi.
Bọn họ vội đi tìm những tài xế xe cứu thương đang đậu ở con hẻm sau bệnh viện. Có ba chiếc xe cứu thương đậu thành một hàng, trong đó có một chiếc xe mở cửa, bên trên có ba người đang ngồi chơi poker.
Thấy Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu tới, họ tưởng là khách hàng nên lập tức buông bỏ bài xuống.
“Quấy rầy mấy anh rồi.” Khúc Mịch ăn mặc chỉnh tề, lại có khí chất lạnh lẽo khiến ba người họ không khỏi sợ hãi. Quanh năm họ chỉ tiếp xúc với những người ở đáy xã hội, đột nhiên có một cặp soái ca mỹ nữ xuất hiện họ đương nhiên không quen.
Một người có vẻ lanh lợi nói: “Anh chị không giống đến để thuê xe, có chuyện gì sao?”
“Khoảng 9h30 hôm kia các anh có ai chở một người phụ nữ bế một đứa bé không? Cô ta cao khoảng 1m65, hơi mập, có nốt ruồi đen to bằng hạt kê ở khóe mắt, mặc đồ đen, đeo khẩu trang y tế màu xanh.”
“Anh chị hỏi việc này làm gì? Không phải cảnh sát đấy chứ?” Người đàn ông thấp hơn sợ sệt hỏi.
Xem ra thật sự có vấn đề. Ánh mắt Khúc Mịch lập tức trở nên sắc bén.
“Chẳng lẽ thật sự là cảnh sát? Tôi không biết gì cả, cũng không làm chuyện gì xấu.”
Khúc Mịch đưa hắn hai tờ tiền màu đỏ, hắn do dự không dám nhận: “Tôi muốn biết vài việc, đây là thù lao, không có cảnh sát nào làm vậy đúng không?”
Cảnh sát phá án không bao giờ dùng đến tiền, có tiền để dùng đương nhiên là chuyện tốt.
“Tôi chưa bao giờ làm chuyện trái lương tâm, lái xe cấp cứu cũng để kiếm tiền thôi. Anh chị biết đây, người làm công như chúng tôi thường phải biếu tiền cho ông chủ, nếu còn để cảnh sát theo dõi thì chén cơm này cũng mất đấy.”
Chở người sống thì ít, chở người chết thì nhiều, nếu không phải do cuộc sống khó khăn, chẳng ai muốn làm nghề này.
Xem ra bọn họ biết việc có trẻ con mất tích ở bệnh viện, cảm thấy người phụ nữ mình chở có vấn đề nên không dám tiếp xúc với cảnh sát.
“Hôm trước có người phụ nữ liên lạc muốn thuê xe, nói cần lên bệnh viện tuyến tỉnh để xem bệnh, hơn nữa đứa bé hình như còn rất nhỏ, cứ khóc liên tục. Tôi còn bảo cô ta đút sữa cho đứa bé uống, cô ta bảo không phải nó đói mà khó chịu. Xe chạy lên đường cao tốc, cô ta đột nhiên bảo tôi dừng xe, không chị đi nữa. Tôi cãi nhau với cô ta, cô ta có vẻ rất gấp, để lại tờ 100 tệ rồi xuống xe. Tôi cầm tiền cho xe quay đầu, từ kính chiếu hậu thấy cô ta bế đứa bé kia lên một chiếc ô tô. Khi đó tôi còn mắng cô ta bị điên, đã có xe nhà còn gọi xe. Đến khi về cổng sau bệnh viện, tôi mới biết chuyện có một đứa bé mất tích. Tôi sợ gặp phiền phức nên không dám nói ra, anh chị đừng có báo cảnh sát đấy.”
“Xe nhà? Anh còn nhớ biển số, hình dáng xe đó không?”
“Là một chiếc Golf màu trắng mới nhất trên thị trường, không có biển số.”
“Anh có nhìn thấy người ngồi trong xe không?” Khúc Mịch hỏi tiếp, “Giọng của người phụ nữ kia là người nơi nào?”
“Người trong xe không bước ra ngoài, hình như là hai người một nam một nữ, người phụ nữ thuê xe nói giọng Huy Trang, vợ tôi cũng là người ở đó nên tôi dám khẳng định.”
Khúc Mịch lập tức gọi điện nhờ điều tra người đến Huy Trang điều tra nghi phạm, ngoài ra đến phòng thu phí của đường cao tốc điều tra tung tích của chiếc Golf.
Nhân viên thu phí nhớ rất rõ có một chiếc xe như vậy, tiếc là không nhớ tên trên hóa đơn, cũng không người đó trông thế nào. Từ camera giám sát có thể thấy một người đàn ông điều khiển phương tiện, một người phụ nữ ôm một đứa bé ngồi sau, chỉ biết chiếc xe này từ đường Huệ Tông xuống cao tốc, tiếp theo chỉ cần để mắt tới hướng đi này là được, Khúc Mịch giao lại công việc cho cảnh sát hình sự Bắc Hải tiếp quản.
Từ lúc đến Bắc Hải Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu bận rộn đến tận 20h. Hai người tìm một nhà hàng ăn uống trước, sau đó định ở lại một đêm rồi lái xe về.
“Em muốn ăn gì? Bánh cuốn không?” Khúc Mịch vẫn còn nhớ lần đầu anh và Thương Dĩ Nhu đến Bắc Hải đã ăn bánh cuốn. Khi đó anh đối với Dương Thâm như hổ rình mồi, bây giờ Dương Thâm đã làm bố rồi.
Có vẻ Thương Dĩ Nhu đang nhớ lại chuyện của ngày xưa, thổn thức: “Em chưa từng nghĩ mình sẽ già đi, nhưng thanh xuân lại cứ trôi qua như vậy.”
“Thanh xuân chỉ là từ đồng nghĩa với ấu trĩ, thường hay mắc sai lầm, có gì để nhớ lại chứ?” Khúc Mịch hừ lạnh.
Vốn dĩ anh không xuất hiện trong thời gian Thương Dĩ Nhu học đại học đã để cái tên Dương Thâm kia được lời rồi, bây giờ nghe Thương Dĩ Nhu hoài niệm, anh thật sự rất ghen tị, nói chuyện đương nhiên toàn mùi dấm rồi.
“Anh mệt hả? Em thay đại sư huynh cảm ơn anh, khi nào tâm trạng tốt hơn họ chắc chắn sẽ đến gặp anh cảm ơn.”
“Em thay Dương Thâm cảm ơn anh?” Khúc Mịch tức giận.
Câu này có gì sai sao? Sao trông anh giống như đang giận vậy? Dương Thâm gọi cho cô, nhờ cô tìm anh hỗ trợ. Tuy hai người họ quen nhau nhưng lúc ở Nam Giang cả hai có vẻ không hợp tính nhau lắm, có lần Thương Dĩ Nhu còn sợ họ sẽ đánh nhau. Có lẽ Dương Thâm sợ bị Khúc Mịch từ chối nên mới mở lời với cô trước. Một bên là bạn bè nhiều năm từng rất quan tâm cô, một bên là bạn trai, cô đứng giữa truyền đạt lòng biết ơn cũng rất bình thường mà.