Khúc Mịch khẳng định Nhạc Tâm không phải vì gặp sự cố điện giật qua đời, mà là bị người ta giết hại. Đừng nói là Phác Vĩnh Hạo, ngay cả trên dưới đội hình sự cũng nghi ngờ không hiểu. Từ chi tiết nào mà anh khẳng định Nhạc Tâm bị giết chứ?
Nghe anh hỏi Phác Vĩnh Hạo chuyện giá khăn lông, mọi người càng không hiểu.
“Hung thủ cố tình lấy khăn lông đi khiến nạn nhân ra khỏi phòng tắm. Hắn chắc chắn đã trốn ở đâu đó trong phòng tắm trước, nhân lúc nạn nhân ra ngoài để chuẩn bị. Đến khi nạn nhân quay lại, hắn liền tìm cơ hội giết nạn nhân.” Lục Li nói xong tự thấy phân tích của mình không hợp lý, “Nhưng Nhạc Tâm thật sự chết do bị điện giật, giả sử có người nhân lúc chị ta ra ngoài giở trò với máy sấy, nhưng từ phòng tắm ra phòng ngủ chỉ có mấy mét, hơn nữa mở tủ ra là có khăn tắm, cùng lắm chỉ mất hai phút. Trong hai phút ngắn ngủi này để mở được vỏ máy sấy, động tay linh kiện bên trong, sau đó lắp ráp lại phải cần tay nghề cực kỳ chuyên nghiệp mới được.”
“Nạn nhân không hề tử vong do máy sấy bị rò điện.” Khúc Mịch nói.
Sao cơ? Suy đoán của anh khiến mọi người đều sửng sốt. Báo cáo của khoa pháp chứng và pháp y đều ở trên bàn trong phòng họp của đội hình sự, nạn nhân Nhạc Tâm bị điện giật cộng thêm đuối nước nên mới qua đời.
Khúc Mịch đeo găng tay đi đến trước mặt bồn tắm, cẩn thận quan sát. Bồn tắm này có tích hợp với tính năng mát xa, tự động cách điện, một khi có hiện tượng rò điện sẽ tự động cắt điện, độ an toàn vô cùng cao.
Anh kiểm tra thiết kế của bồn tắm, phát hiện có hai sợi bị cắt, mà hai sợi dây này chính là thiết bị đề phòng điện giật. Có nghĩa là cách điện của bồn tắm đã bị vô hiệu hóa.
Lục Li giật mình: “Thì ra bồn tắm đã bị động vào.”
Khúc Mịch kiểm tra xung quanh khu vực lắp ráp, thấy có một chỗ bị quấn quanh: “Ra là vậy.”
Những gì anh nói trước đó chỉ là nghi ngờ và suy đoán, bây giờ cuối cùng cũng tìm ra chứng cứ chứng minh suy đoán của anh hoàn toàn chính xác. Hung thủ là kẻ giảo hoạt, hắn ngụy tạo hiện trường khiến mọi người chỉ chú ý tới máy sấy tóc.
“Máy sấy tóc rò điện tuy sẽ khiến người ta bị giật điện nhưng không dễ tử vong, nhất là khi chân trần đứng trên gạch có tác dụng làm dây dẫn, điện vào cơ thể từ cánh tay nhưng sẽ lập tức xuống chân ra ngoài. Máy sấy tóc chỉ có công suất 500W, hiệu thế 220V, với điện thế này rất khó khiến một người trưởng thành tử vong, có điều cũng không thể loại trừ khả năng đặc biệt. Điểm nghi ngờ này cùng việc giá khăn không có gì khiến tôi to gan suy đoán hung thủ đã trốn trong phòng tắm trước, điều chỉnh kết cấu của bồn tắm, khi Nhạc Tâm bị hắn ra ngoài lấy khăn, hắn đã cắt dây điện, mà hắn không thể trốn đi nên lợi dụng rèm che để trốn. Nạn nhân quay lại mở nước vào bồn tắm, vừa đụng vào nước liền bị điện giật. Dòng điện ở cường độ cao khiến Nhạc Tâm đang khom lưng ngã quỵ vào bồn tắm, trong lúc giãy giụa bị sặc nước, thế nên báo cáo của khoa pháp chứng và pháp y không sai, Nhạc Tâm thật sự chết do điện giật cộng đuối nước.”
“Thì ra là vậy.” Lưu Tuấn gật gù, “Hung thủ giết nạn nhân xong quấn băng keo rồi cho dây điện về vị trí cũ, sau đó giở trò với máy sấy tóc, cắm dây điện vào nguồn điện, còn máy sấy thì ném vào bồn để che giấu sự thật. Có lẽ do sợ ở đây lâu sẽ bị phát hiện hoặc cho rằng kế hoạch của mình đã hoàn mỹ, hung thủ không điều chỉnh bộ phận ngắt điện lại đúng vị trí cũ.”
“Rốt cuộc là ai đã giết Nhạc Tâm? Sao hắn lại có chìa khóa nhà chúng tôi, hơn nữa còn có vẻ biết rất rõ nhà của chúng tôi thế nào chứ.” Phác Vĩnh Hạo không ngốc, hắn nhận ra chi tiết quan trọng, “Có phải tên hung thủ này là kẻ giết Nhụy Nhi không?”
“Anh Phác, nếu không phải xe của anh bị mất biển số xe, e rằng anh đã thành đối tượng bị chúng tôi nghi ngờ. Kế hoạch của hung thủ vô cùng tinh tế nhưng đến cuối cùng vẫn không qua được đôi mắt của đội trưởng Khúc. Có điều tôi nghi ngờ hàng loạt hành động này của hung thủ là nhằm vào anh. Mong anh cẩn thận nhớ lại, anh có gây thù chuốc oán với bất kỳ ai không?” Lục Li hỏi.
Đội trưởng Khúc liên tiếp phá được những vụ án lớn, nhất là vụ án của Lãnh Thác được cả nước vô cùng chú ý. Nếu không phải đến từ vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh thì hung thủ chắc chắn đã nghe qua danh tiếng của đội trưởng Khúc. Hắn dùng chút kỹ xảo này muốn lừa đội trưởng Khúc, mục đích rất có thể là vì hãm hại Phác Vĩnh Hạo.
“Tôi không có gây thù chuốc oán với ai cả.” Nghe nói hung thủ có khả năng nhắm vào mình, Phác Vĩnh Hạo sợ hãi.
Khúc Mịch gọi điện cho Lâm Thụy nhờ anh ta phái người tới thu thập chứng cứ, tiếc là sau khi kiểm tra bồn tắm, khoa pháp chứng vẫn không phát hiện dấu vết có giá trị. Xem ra hung thủ là tay già đời, đầu tiên là giết hại Phác Nhụy, sau đó đến Trương Lệ Xuân tham dự tiệc sinh nhật, bây giờ lại đến Nhạc Tâm, vậy người tiếp theo sẽ là ai đây?
“Đội trưởng Khúc, tôi điều tra được một việc, không biết có hỗ trợ gì cho vụ án không.” Hai ngày sau, sau khi âm thầm điều tra Phác Vĩnh Hạo, Lưu Tuấn mang về một thông tin, “Năm nay thành phố có tổ chức hoạt động bình chọn cho nhân vật có độ nổi tiếng nhất, đáng lẽ Phác Vĩnh Hạo là người đứng đầu trong danh sách đề cử, nhưng gần đây liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, các tòa soạn, đài truyền hình hay đài phát thanh đều đặt lịch phỏng vấn anh ta, ngoài ra phóng viên cũng đang săn lùng điều tra lý lịch của Phác Vĩnh Hạo, trong đó có một chi tiết không được ghi trong hồ sơ. Thời làm giảng viên đại học Phác Vĩnh Hạo từng đến miền quê hỗ trợ giảng dạy, sau khi trở về thì được phong tặng danh hiệu phó giáo sư. Nghe nói nơi anh ta đến giúp đỡ vô cùng hẻo lánh, thời điểm đó đều mới có điện. Tất cả trẻ con trong làng đều tập trung học ở một trường, ai nhỏ quá thì ở lại học nội trú. Phác Vĩnh Hạo dùng tiền lương một năm của mình để mua sách, đồ chơi và lương thực cho gia đình học sinh khó khăn. Hành động như vậy rất đáng được biểu dương, nhưng sau khi về thành phố Phác Vĩnh Hạo không hề nhắc tới cuộc sống một năm đó của mình, việc này rất đáng nghi. Còn một điểm khả nghi khác. Quê quán của nạn nhân Trương Lệ Xuân rất gần với nơi Phác Vĩnh Hạo từng đến dạy học. Trương Lệ Xuân có người chú bà con xa là hiệu trưởng của ngôi trường đó.”
“Lập tức đi điều tra.” Khúc Mịch ngửi thấy mùi bất thường.
Anh quyết định tự mình xuất trận, mọi việc ở đội hình sự giao cho Lục Li.
Khúc Mịch dẫn Lưu Tuấn và Mạnh Triết đi cùng, mượn chiếc xe việt dã trong đội. Bề ngoài chiếc xe này rất bình thường, nhưng lại có rất nhiều tính năng, phù hợp cho việc treo đèo lội suối.
Mọi người lên xe, Mạnh Triết là người lái, dù đã mở hệ thống định vị nhưng cả ba đều có cảm giác đi nhầm đường. Xung quanh hoang vắng không một bóng người, phải băng qua một ngọn đồi nhỏ mới thấy có khói bếp, nhà của Trương Lệ Xuân ở đó.
Xe dừng ở bãi đất trống, có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa thấy xe thì chạy tới. Ban đầu chúng còn sợ lạ, thấy ba người Khúc Mịch không tỏ thái độ gì mới dám lại gần, có đứa nghịch ngờ sờ gương xe, còn muốn leo lên.
Lưu Tuấn lấy xuống một túi đồ ăn, cười gọi: “Mấy nhóc, ở đây có đồ ăn nè!”
Cậu ta vừa dứt lời, bọn nhỏ như ong vỡ tổ chạy qua, chớp mắt tất cả đồ ăn đều bị cướp sạch. Trẻ con ở dưới quê đương nhiên chưa từng thấy đồ ăn được đóng gói trong các bao bì sặc sỡ, chúng vội vàng xé bịch, nhai ngấu nghiến.
“Chú ơi, đây là cái gì vậy? Sao ăn ngon thế? Còn ngon hơn mì mẹ cháu nấu nữa!” Một cậu bé gầy yếu chảy nước mũi hỏi. Cậu bé ăn mặc đồ cũ kỹ, trên áo có mấy chỗ rách đã được khâu lại nhưng vẫn sạch sẽ chỉnh tề, xem ra điều kiện kinh tế tốt hơn những đứa nhỏ khác, dù vậy, món ngon nhất mà cậu bé từng ăn chỉ có mỳ mà thôi.
Lưu Tuấn sống ở thành phố từ nhỏ, cậu hoàn toàn không ngờ cách nơi mình sinh sống chỉ mất mấy tiếng lái xe lại có đám trẻ bị nghèo khó tra tấn như vậy. Cậu xoa đầu cậu bé, còn lấy khăn giấy ra giúp nó lau khô nước mũi: “Em trai, không thể thường xuyên ăn mì có biết chưa, thứ đó không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Vâng, cháu cũng không thường ăn.” Cậu bé gật đầu, “Mẹ nói chỉ có thể ăn vào sinh nhật thôi.”
Lưu Tuấn nghe vậy càng thấy thương xót.