Nghe Phác Vĩnh Hạo thuật lại việc bản thân tra tấn thể xác và tinh thần của một cô bé, trong đầu Thương Dĩ Nhu bỗng hiện lên hình ảnh Phác Vĩnh Hạo nằm trên người một cô gái nhỏ bé chưa trưởng thành vừa làm chuyện cầm thú vừa hứa hẹn, cô không nhịn được mà chạy vào phòng vệ sinh nôn khan, phải cố lấy lại bình tĩnh mới quay trở ra.
“Tại sao anh chỉ gửi tiền một tháng rồi không gửi nữa? Sao anh biết Hoan Nữu đã chết?” Khúc Mịch hỏi.
Phác Vĩnh Hạo đã quyết định khai ra tất cả, Khúc Mịch hỏi gì hắn đáp nấy, thậm chí có vài chi tiết anh không hỏi hắn cũng khai.
“Việc đó bị hiệu trưởng phát hiện, tôi vô cùng sợ hãi, khoảnh khắc đó tôi còn cảm thấy cuộc đời mình coi như xong rồi. Tôi thật sự rất hối hận nên liều mạng dập đầu cầu xin. Hiệu trưởng là người tốt bụng, ông ấy đồng ý cho tôi chuộc tội, bảo tôi mỗi tháng gửi tiền về. Tôi thu dọn hành lý xong liền đi rời khỏi đó ngay trong đêm, tôi không còn mặt mũi chào tạm biệt ai cả. Về lại trường đại học, tôi nhanh chóng trở thành phó giáo sư, nhưng tôi luôn có cảm giác có người đứng sau lưng mắng mình cầm thú. Ngay lúc tôi đang thấp thỏm bất an, tôi nhận được một bức thư của Hoan Nữu, cô ấy nói muốn lên thành phố tìm thôi. Bức thư này như quả bom khiến tôi càng hoảng loạn. Tôi biết mình là tên khốn, sau khi gửi 500 tệ về quê như lời hiệu trưởng, tôi thấy tội nghiệt của mình đã nhẹ đi, thậm chí là không còn, nhưng bây giờ nhìn bức thư đó, việc đầu tiên tôi nghĩ là phải che giấu. Nếu đồng nghiệp trong trường nhìn thấy thì thế nào? Nhạc Tâm chắc chắn sẽ bỏ tôi! Tôi không thể tiếp tục ở trường nữa, vì thế tôi lén trở về ngăn cản hành động của Hoan Nữu. Nhưng đến khi tôi quay lại vùng nông thôn ấy thì thấy trước nhà Hoan Nữu treo cờ tang, cô ấy chết rồi, vì đi tìm tôi, cô ấy mạo hiểm ra ngoài vào ban đêm, cuối cùng ngã xuống vách núi chết. Tôi sợ bị ai đó nhìn thấy nên lập tức về thành phố. Tôi thừa nhận thời điểm đó mình như trút được gánh nặng. Tôi từ chức ở trường đại học, bắt đầu làm kinh doanh, cắt đứt mọi liên quan với vùng nông thôn đó. Thời gian dần trôi đi tôi cũng quên hết quá khứ, mãi cho đến khi Đàm Tâm Ngữ xuất hiện. Cô ta cầm tờ tường trình viết tay năm xưa của tôi, ép tôi cho cô ta 3.000.000 tệ. Tôi sợ sự việc bị bại lộ nên sau khi thương lượng, tôi cho cô ta 1.500.000 tệ, lấy lại được tờ tường trình. Nhưng không ngờ cô ta đã chụp ảnh lại, lần nữa uy hiếp tôi cho cô ta đóng vai nữ chính, tôi chỉ đành đồng ý. Cứ tưởng cả đời này tôi sẽ bị cô ta bám theo hút máu, không ngờ cô ta lại bị giết. Phải nói là ông trời đang giúp tôi. Sau này các anh nghi ngờ quan hệ giữa tôi và Đàm Tâm Ngữ, tôi chỉ có thể khiến các anh cho rằng chúng tôi có quan hệ mập mờ. Tôi cứ tưởng mọi việc đã kết thúc rồi, không ngờ các anh vẫn điều tra ra việc của năm đó. Bây giờ tôi mới nhận ra không phải ông trời đang giúp tôi, mà là trừng phạt tôi. Ông trời muốn tôi ở thời điểm thành công nhất trong cuộc đời té ngã xuống vực thẳm, lần lượt mất đi người thân. Tất cả đều là tội nghiệt của tôi, lúc này sống với tôi mà nói là sự trừng phạt lớn nhất. Cuộc đời này việc thiện duy nhất tôi từng làm là nhận nuôi Nhã Nhi, bây giờ tôi chỉ còn lại một mình con bé. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ quyên góp tất cả tài sản, tìm một nơi yên tĩnh sống hết cuộc đời còn lại. Còn về Nhã Nhi, tôi sẽ chờ con bé khỏe lại, để con bé tự quyết định. Nếu con bé không muốn đi cùng, tôi sẽ sắp xếp cho nó. Về phần hung thủ giết hại Nhụy Nhi và Nhạc Tâm, hắn rốt cuộc là ai tôi không còn quan tâm nữa. Ác giả ác báo, tôi tin ông trời rất công bằng!”
Phác Vĩnh Hạo không giết người, thậm chí hành vi trái pháp luật của hắn cũng không thể truy cứu, bởi vì không có bên tố cáo, Hoan Nữu đã chết, cũng đã qua thời kỳ tố tụng, nhưng tin rằng dù có quyên góp tất cả tài sản, nửa đời sau của hắn cũng đều phải sống trong áy náy.
Lúc này, Thương Dĩ Nhu cảm thấy Phác Vĩnh Hạo thật đáng thương, có điều cô không hề đồng tình với hắn.
Phác Nhã đã tỉnh, thấy Khúc Mịch, cô bé sợ sệt trốn đằng sau Phác Vĩnh Hạo. Hiện tại, cô bé khá ỷ lại vào Phác Vĩnh Hạo, đây là dấu hiệu tốt, cho thấy cô bé đã chịu bước ra thế giới riêng của mình. Nhưng Phác Vĩnh Hạo cứ muốn đưa cô bé đi, điều này khiến Thương Dĩ Nhu không khỏi lo lắng.
“Hắn là người cha tốt.” Khúc Mịch cùng Thương Dĩ Nhu rời khỏi bệnh viện, “Nếu hắn làm việc cầm thú với Phác Nhã, Phác Nhã sẽ không có biểu hiện như bây giờ. Thời điểm Phác Vĩnh Hạo suy sụp phải nhập viện, cô bé bắt đầu có chút phản ứng, chứng tỏ trong trí nhớ của mình Phác Vĩnh Hạo là người vô cùng quan trọng, hơn nữa còn thật lòng đối tốt với cô bé. Có lẽ để Phác Nhã đi theo Phác Vĩnh Hạo sẽ tốt cho cô bé.”
Thương Dĩ Nhu nghe vậy thấy cũng đúng, khi một cô bé rơi vào cảnh tuyệt vọng, người có thể khiến cô ấy mở cánh cửa nội tâm chắc chắn là người vô cùng quan trọng. Trẻ con tuy không nhiều suy nghĩ như người lớn nhưng lại có thể phân biệt được ai đối xử tốt với mình. Từ thái độ của Phác Nhã có thể thấy Phác Vĩnh Hạo là người cha rất tốt.
Sau khi điều tra rõ về Phác Vĩnh Hạo, vụ án lần nữa rơi vào ngõ cụt. Theo manh mối hiện có, tạm thời cảnh sát vẫn chưa thể xác định nghi phạm.
Khúc Mịch cảm giác có chi tiết nào đó không hợp lý, nên quay về ba hiện trường vụ án, nhất là hiện trường đầu tiên, cũng là tầng hầm nơi Phác Nhụy bị giết hại. Tất cả vụ án đều bắt đầu từ đây, nơi này có gì khác với hai hiện trường còn lại sao?
Tầng hầm không có gì, tất cả đồ đạc đều được khoa pháp chứng đưa về kiểm tra, không hề có bất kỳ dấu vết khả nghi. Nơi này trừ người nhà họ Phác thì không lấy được dấu chân hay vân tay của ai khác.
Trong tầng hầm vốn để cất vài món đồ chơi và đồ dùng gia đình không còn sử dụng. Tầng hầm nằm dưới cầu thang không quá cao, với dáng người của Khúc Mịch thì không thể đứng thẳng. Anh xoay người, đầu bất cẩn đập vào trần nhà, bên trên có một cái ấm rơi xuống.
Lúc này anh mới phát hiện trên trần nhà có hai đường ống to, một trong số đó đã bị hỏng hóc khá nghiêm trọng, có thể nhìn thấy đường dây điện và cáp mạng bên trong. Anh cẩn thận quan sát chỗ bị hư hại, phát hiện các cạnh hỏng rất gọn gàng, chắc chắn có người cố ý phá hoại. Diện tích bị phá không lớn, đầu của anh hoàn toàn có thể chui vào.
Bên dưới đường ống ít bụi hơn những vị trí khác, điều này chứng tỏ có người đã nằm trong này, hơn nữa còn bò. Khúc Mịch cứ nghĩ mãi sau khi giết người sao hung thủ có thể né tránh mọi người ở phòng khách, bây giờ cuối cùng cũng gỡ được nút thắt.
Anh lập tức gọi cho Phác Vĩnh Hạo hỏi hắn hướng đi của đường ống, tiếc là Phác Vĩnh Hạo không nhớ rõ, chỉ nói nó dẫn đến đường ống chính của khu biệt thự sau nhà. Hắn sẽ liên lạc với bên quản lý hỗ trợ cảnh sát điều tra.
Rất nhanh bảo vệ của khu biệt thự đã cầm cuốc đến, chỉ chờ Khúc Mịch ra lệnh.
“Không cần cuốc, mấy anh chỉ cần tìm xem trong sân có cái hố nào bị che giấu không.” Khúc Mịch chỉ huy mọi người tìm kiếm.
Đột nhiên có người kêu lên, theo tiếng nhìn qua thì thấy cậu ta rơi vào một cái hố.
Mọi người ba chân bốn cẳng kéo cậu ta lên, Khúc Mịch đi tới cẩn thận quan sát.
Sân biệt thự khá lớn, có đủ đình hóng gió, hòn non bộ và hồ nước. Vị trí của cái hố này khá ẩn mình, nằm ngay sau đình hóng gió, phần thảm cỏ bên trên đã bị cắt rồi lấp lại.
Khúc Mịch dở toàn bộ thảm cỏ lên, bên dưới là một cái hố lớn nối với đường ống bị phá hỏng kia.
“Có mèo hoang không? Bắt một con lại đây.”
Một lúc sau, có bảo vệ bế một con mèo tới. Khúc Mịch cho con mèo vào ống, kêu mọi người ở đầu bên này la hét, còn mình quay về tầng hầm.
Quả nhiên như dự đoán, con mèo từ đầu bên kia nhảy xuống mái nhà, nghiêng đầu nhìn Khúc Mịch rồi khoan thai bỏ đi.
Khúc Mịch bảo mọi người bắt đầu đào bới, hơn một tiếng sau, đường ống nối dài từ hòn non bộ đến trần nhà tầng hầm đều lộ ra ngoài.
Khúc Mịch cho bảo vệ mỗi người 50 tệ, ai nấy đều vui vẻ cầm tiền đi.
Anh đi loanh quanh đường ống. Đường ống này người trưởng thành như anh chắc chắn không thể chui vào. Nếu hung thủ muốn tự do ra vào thì chắc chắn không quá cao to. Thử nghĩ xem, một người đàn ông trưởng thành sao có thể nhỏ bé như vậy.
Trong đường ống chắc chắn có dấu vết hung thủ để lại, Khúc Mịch gọi điện cho Lâm Thụy, hỏi anh ta xem có cách nào lấy được nguyên vẹn chứng cứ có giá trị không.