Bên Mỹ sắp xếp thế nào không ai rõ, lúc này đội hình sự khá rảnh rỗi, bác sĩ pháp y như Thương Dĩ Nhu cũng không có gì làm.
Mẹ Khúc muốn đi dạo phố, gọi điện gọi cô ra ngoài. Hai người khoác tay nhau, vừa đi vừa nói cười, ai nhìn cũng tưởng mẹ con.
“Áo gió này dì mặc vào sẽ rất sang trọng, mua đi, con trả tiền.” Thương Dĩ Nhu giành trả tiền, “Thời tiết sắp chuyển lạnh rồi, mấy hôm nữa là mặc được đấy.”
Mẹ Khúc xót: “Không mua đâu, mắc lắm. Bà già như dì mặc quần áo mắc làm gì? Thanh niên như hai đứa phải mua đồ nhiều vào, đừng lãng phí tuổi xuân.” Nói rồi bà trả lại áo, kéo Thương Dĩ Nhu đi.
Thương Dĩ Nhu chỉ đành nghe lời. Cả hai đi dạo một vòng rồi vào quán cà phê. Thương Dĩ Nhu làm bộ đi toilet, quay lại cửa hàng khi nãy mua chiếc áo gió kia.
Mẹ Khúc tuy miệng nói xót tiền nhưng được tặng quà thì rất vui. Phụ nữ mà, dù ở độ tuổi nào cũng thích quần áo đẹp, hơn nữa còn có cô con dâu tương lai hiểu chuyện, đổi lại là ai thì cũng hạnh phúc chết đi được.
Hai người uống cà phê ăn bánh, mẹ Khúc như được nạp lại năng lượng, kéo Thương Dĩ Nhu đi dạo tiếp. Thương Dĩ Nhu thật sự bội phục thể lực của dì, chân cô đã mỏi nhừ rồi nhưng cũng chỉ đành đi theo.
17:00, Khúc Mịch đến trung tâm thương mại đón họ. Mẹ Khúc kéo Thương Dĩ Nhu lên xe, liếc nhìn con trai mình, cười nói: “Đội trưởng đội hình sự như con chắc biết là bận cái gì, bây giờ không cần phải tra án cũng không thấy bóng đâu. Mẹ có con trai mà phải chịu cảnh cô đơn, còn phải tìm cho con cô bạn gái hiểu chuyện.”
“Mẹ trách con không có thời gian ở bên mẹ hả?” Khúc Mịch vừa lái xe vừa quay đầu hỏi.
“Mẹ không trách con không có thời gian ở cạnh mình.” Mẹ Khúc nhìn Thương Dĩ Nhu, “Mẹ là giận thay Tiểu Nhu. Bình thường hai đứa đều bận, không có thời gian hẹn hò. Tính ra mấy ngày nay cũng rảnh rỗi, con nên ở bên con bé, đi xem phim, đi dạo gì đó, hoặc hai đứa về nhà cùng coi TV cũng được.”
Đứa con trai ngốc này giỏi phá án thì được gì chứ? Chỉ hiểu mấy tên biến thái mà chẳng hiểu tâm lý con gái.
Cứ với tốc độ này của Khúc Mịch, không chừng ngày nào đó con dâu chạy mất, đến lúc đó đừng nói tới việc bế cháu, ngay cả uống ly rượu mừng cũng khó.
Nghĩ đến đây, mẹ Khúc trừng mắt nhìn con trai, Khúc Mịch chỉ biết cười khổ. Từ khi bố mẹ tiếp xúc với Thương Dĩ Nhu, đứa con trai này càng ngày càng bị cho ra rìa.
Thương Dĩ Nhu thấy thế vội hòa giải: “Dì nói oan anh ấy rồi, hôm nay trong cục có cuộc họp bắt anh ấy phải tham gia.”
“Có quy định nào ràng buộc được nó hả? Cái tính của nó chẳng khác nào thiếu niên đang tuổi dậy thì, người ta càng bắt nó đi hướng đông, nó sẽ càng đi hướng tây.” Mẹ Khúc lẩm bẩm.
Thương Dĩ Nhu không khỏi nhìn Khúc Mịch, cũng cảm thấy cái cớ tham dự cuộc họp này hơi giả. Cục trưởng Hoàng dám ép Khúc Mịch tham gia sao? Nghe có vẻ nguy hiểm.
Ba người về nhà họ Khúc, bố Khúc đã viết xong cuốn du ký, vừa in mẫu. Ông kéo Thương Dĩ Nhu vào phòng làm việc, còn tặng cô một cuốn, bảo cô về xem nhất định phải cho ý kiến.
Khúc Mịch bị đẩy xuống bếp, chỉ đành ngoan ngoãn nấu cơm. Từ lúc học làm được vài món, mỗi lần anh ở nhà, nhiệm vụ nấu ăn chắc chắn sẽ rơi xuống đầu anh, nhất là khi có Thương Dĩ Nhu, anh càng phải vừa làm vừa dọn dẹp.
Mẹ Khúc luôn nói từ nhỏ Thương Dĩ Nhu đã không thể cảm nhận hạnh phúc gia đình, nhất là tình yêu của mẹ. Cô là cô gái mạnh mẽ, tốt bụng, chăm chỉ hiếu học, đáng được mọi người yêu thương gấp bội. Mà bà thì không có con gái, thế nên sẽ coi cô như con gái ruột của mình. Bà liên tục dặn dò Khúc Mịch vợ là để thương yêu, không phải để bắt người ta làm việc nhà phục vụ mình.
Thật ra không cần mẹ Khúc dặn, Khúc Mịch cũng nâng niu Thương Dĩ Nhu như bảo bối. Anh không đành lòng để Thương Dĩ Nhu cầm dao giải phẫu ở đơn vị còn phải về nhà nấu ăn, mỗi lần ăn đồ ăn Thương Dĩ Nhu làm, anh đều vừa thấy hạnh phúc vừa thấy thương xót, thầm thề cuộc đời này sẽ cố gắng tốt với cô.
“Đội trưởng Khúc, có tin tức bên Mỹ.” Khúc Mịch đang đeo tạp dề xử lý cá, phải kẹp di động giữa tai và vai.
Nghe Lưu Tuấn ở đầu bên kia kêu la, anh vừa rạch bụng cá vừa thản nhiên nói: “Lửa đốt cháy mông cậu hả? Có bắt được người thì ngày mai cũng mới đưa về, cậu và Mạnh Triết ra sân bay đi, cho cậu cơ hội phát huy khả năng tiếng Anh.”
“Anh đúng là thần, tôi còn chưa nói anh đã biết rồi.” Lưu Tuấn đang trực ở văn phòng nhận được điện thoại của cục trưởng Hoàng thì vô cùng kích động.
Cậu thật sự không dám tin một người với bề ngoài là một cô bé mười tuổi có thể chạy đến Thụy Sĩ rồi chạy sang Mỹ. Ngừng phát triển gì chứ, có nhìn thế nào cậu cũng thấy Phác Nhã chỉ là trẻ con.
Nhưng suy đoán của Khúc Mịch lại vô cùng chính xác, cảnh sát Mỹ quả nhiên bắt được phác Nhã ở phòng nghiên cứu của giáo sư di truyền kia, hơn nữa trước đó cô ta đã làm kiểm tra toàn thân, được miễn phí điều trị đợt đầu. Nếu không phải DNA bên phòng nghiên cứu lấy trùng khớp với DNA của Phác Nhã, cảnh sát cũng không dám xông vào bắt người.
Nghe nói Phác Nhã đã bị bắt, Thương Dĩ Nhu còn chờ mong hơn Khúc Mịch. Cô không dám tưởng tượng Phác Nhã với thân hình trẻ con lại có nội tâm là tên sát thủ biến thái.
Phác Nhã được bí mật đưa về nước, xe cảnh sát chờ sẵn ở sân bay. Vừa bị áp giải xuống máy bay, cô ta trực tiếp bị đưa về cục. Có người nhìn thấy nhưng không rõ tình hình, hơn nữa ngoại hình của Phác Nhã đã có sự thay đổi, không ai tin rằng đó là cô ta.
Vì Phác Nhã không có bất kỳ hành vi phạm tội nào bên Mỹ, hơn nữa chứng cứ cục công an thành phố Nam Giang cung cấp chưa đủ chứng minh cô ta là tội phạm giết người, thế nên bên Mỹ chỉ có thể lấy lý do nhập cư trái phép trả cô ta về.
Lưu Tuấn đi đón người trở về, mệt đến mức uống nước ừng ực, mặt đỏ bừng.
“Đội trưởng Khúc.” Mạnh Triết nói, “Phác Nhã đang ở bên trong, anh đi xem đi.”
“Đáng sợ lắm!” Lưu Tuấn bổ sung, “Nếu không có cảnh sát Mỹ áp giải, tôi thật sự không dám bắt người.”
Mọi người trong đội hình sự biết Phác Nhã đã bị đưa về đều muốn đi xem cô ta đã thay đổi thế nào, ngay cả cục trưởng Hoàng cũng xuất hiện.
Khúc Mịch dẫn hai người vào phòng thẩm vấn, những người còn lại chỉ có thể ở ngoài theo dõi qua màn hình.
Trong phòng là một người phụ nữ nhỏ xinh đang hút thuốc, móng tay sơn màu đỏ, hành động hút thuốc vô cùng tự nhiên.
Thấy Khúc Mịch đẩy cửa đi vào, cô ta ngẩng đầu, cười khiêu khích.
Cô ta có khuôn mặt trái xoan, sống mũi thấp, miệng lấm lem. Cẩn thận quan sát, Thương Dĩ Nhu có thể từ các đường nét của cô ta nhìn ra bóng dáng của Phác Nhã. Cô ta đã cao hơn trước, khoảng 150cm, hơn nữa phần ngực cũng bắt đầu dậy thì. Nếu gặp ngoài đường, Thương Dĩ Nhu sẽ nghĩ đây là một cô gái thấp bé, ai mà dám liên tưởng cô gái này hơn mười ngày trước là Phác Nhã nằm trên giường bệnh chỉ nhìn chằm chằm trần nhà không nói một câu?
Mọi người ở bên ngoài cũng cảm thán, không ngờ Phác Nhã thật sự là người trưởng thành. Dù là thấp bé hay mắc chứng ngừng phát triển, khi gặp ngoài đường, bạn sẽ thấy đồng cảm, đồng thời cảm thấy việc bản thân tay chân lành lặn IQ bình thường là món quà của Chúa. Nhưng bây giờ nhìn Phác Nhã “đã trưởng thành”, nghĩ tới cảnh cô ta khoác lớp da của một đứa bé ngây thơ giết bao nhiêu người, ai nấy cũng đều rét run.
Nhất là cục trưởng Hoàng, ông làm trong hệ thống công an cả đời, đây là lần đầu tiên gặp vụ án như vậy. Thời gian trước ông còn nghi ngờ Khúc Mịch, hiện tại tất cả đều biến thành bội phục.
Khúc Mịch ngồi xuống đối diện Phác Nhã, Lưu Tuấn ngồi cạnh ghi chép. Khoa pháp chứng tới lấy mẫu sống của Phác Nhã để xét nghiệm DNA, xác nhận thân phận.
“Phác Nhã?” Ngón tay của Khúc Mịch gõ gõ mặt bàn, “Tôi nên gọi cô thế nào mới đúng đây?”
“Tên họ chẳng qua là một danh hiệu, đội trưởng Khúc cứ thoải mái đi.”
Giọng của Phác Nhã cũng đã thay đổi, giọng nói này khiến mọi người càng cảm thấy cô ta đã trưởng thành.
“Thế thì tôi sẽ gọi cô là Vương Tuệ!”
Tay Phác Nhã đang cầm điếu thuốc hơi run rẩy, ánh mắt lộ sự bất ngờ, đương nhiên cái tên này không hề xa lạ với cô ta.
Mấy giây sau cô ta bình thường trở lại, ấn thuốc lá lên gạt tàn: “Tôi không biết đội trưởng Khúc nói vậy là có ý gì, có điều nếu đội trưởng Khúc thích cái tên này thì anh cứ gọi đi.”
Khúc Mịch bật cười: “Chắc cô biết DNA không thể thay đổi đúng không? Không thừa nhận bản thân là Vương Tuệ chỉ cho thấy cô rất ngốc! Xem ra IQ của cô không tăng trưởng như vẻ bề ngoài!”
Nghe vậy, Phác Nhã vô cùng tức giận, hai mắt trừng lớn như muốn ăn thịt người.