Thương Dĩ Nhu ngồi máy bay về Toronto, tính ra chuyến đi này cô có thu hoạch rất lớn, lúc đi còn là thiếu nữ, khi về đã là vợ người ta rồi.
Vì vụ nổ súng, rất nhiều lớp đến nay mới bắt đầu nhập học. Tiết của giáo sư Wells diễn ra vào chiều thứ tư hàng tuần ở giảng đường số 1. Thương Dĩ Nhu đến sớm hơn một tiếng nhưng vẫn phải ngồi ở phía sau. Rất nhiều sinh viên từ các khoa khác đến đây vì ngưỡng mộ giáo sư Wells.
Nhớ tới giáo sư Wells thì ông như Bắc Đẩu trong giới pháp y. Chỉ cần là thi thể do ông khám nghiệm thì chưa từng có sai sót, hơn nữa ông còn luôn tìm ra chứng cứ quan trọng hỗ trợ cảnh sát phá án. Phương pháp mổ xẻ do ông phát minh cho phép việc khám nghiệm tử thi mà không làm tổn thương dây thần kinh. Phương pháp này hiện đang được các pháp y sử dụng phổ biến, được chuyên gia gọi là phương pháp giải phẫu Wells.
Giáo sư Wells sẽ giảng dạy trên lớp trong vòng một tháng, sau đó giao bài tập về nhà, từ trong các bài tập nộp về chọn ra mười sinh viên tham gia nhóm nghiên cứu của mình rồi từ từ chọn ra người mình ưng ý nhất trong số đó.
Trở thành học sinh của giáo sư Wells là niềm vinh hạnh cực lớn.
Giảng đường có thể chứa hơn 500 người nay đã chật cứng. Lily và Jane cũng tới, bọn họ ngồi cạnh Thương Dĩ Nhu.
“Không ngờ các cậu lại có hứng thú với ngành pháp y đấy.” Thương Dĩ Nhu lấy bút ghi âm ra.
“Bọn tớ là có hứng thú với soái ca.” Lily hạ giọng nói, “Cậu nhìn nam sinh mặc áo thun đen ngồi hàng thứ ba đi, có giống nam chính trong bộ phim Pháp y máu không? Tao nhã cầm dao mổ cắt từng miếng thịt như giải phẫu thi thể, sau đó cho các thớ thịt dính máu vào chảo, đun sôi phát ra tiếng xèo xèo, còn có hương thơm lan tỏa.
“Ghê quá, tớ không chấp nhận việc ăn thịt người đâu.” Jane thì chú ý tới nam sinh khác, “Cậu nhìn anh chàng tóc vàng đeo kính kia đi, nhìn mặt nghiêng giống hệt vương tử William vậy, còn toát ra khí chất quý tộc nữa chứ!”
“Các cậu tới để tìm bạn trai hả?” Thương Dĩ Nhu vừa hỏi vừa lấy tập vở ra. Tuy thời đại này đã có ghi âm và chụp ảnh, còn có thể xin ppt của giáo sư nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn muốn ghi chép lại những chi tiết quan trọng để về xem thêm.
“Trung Quốc các cậu có câu người no không biết người đói.” Jane quả thật biết rất nhiều về văn hóa Trung Quốc, ngay cả câu tục ngữ như vậy cũng biết, “Cậu có Khúc rồi, còn bọn tớ vẫn độc thân. Nếu không phải để tìm bạn trai ưu tú như Khúc, bọn tớ chẳng thèm đến đây đâu.”
“Theo nguồn tin đáng tin cậy, các soái ca của trường chúng ta đều sẽ tới đây. Cơ hội hiếm có như vậy, lát nữa nếu để ý được ai, một câu chuyện tình yêu lãng mạn sẽ bắt đầu.” Lily vô cùng chờ mong.
Thương Dĩ Nhu không quan tâm hai người họ, nghe có người nói giáo sư tới thì vội ngẩng đầu. Đó là một người đàn ông thấp bé, đầu rất ít tóc, bản thân giáo sư Wells không có gì nổi bật, cách ăn mặc của ông cũng vậy.
“Xin lỗi, bề ngoài của tôi khiến các em thất vọng rồi.” Giáo sư Wells vừa lên tiếng đã chiếm được thiện cảm của mọi người. Một người dám tự chê bản thân đều là người có nội tâm cực kỳ mạnh mẽ.
“Nếu có ai tới đây chỉ để xem sự xuất hiện của tôi thì các em có thể đi rồi. Tôi chỉ là một ông già thấp bé người Ba Lan thôi.” Giáo sư tiếp tục, “Nếu các em tới để để kết bạn thì các em tới đúng nơi rồi. Tôi thấy ở đây có rất nhiều soái ca mỹ nữ, tổng thể thì giá trị nhan sắc rất cao, có điều nói chuyện thì cố gắng nhỏ tiếng một chút, hôi nhau cũng đừng gây ra tiếng ồn, nếu không thì lại làm tổn thương đến một ông già độc thân như tôi.”
Bên dưới vang lên tiếng cười.
“Nếu các em đến đây vì kỳ tuyển chọn sắp tới thì các em đến nhầm địa điểm rồi. Chỉ bốn tiết ngắn ngủi còn chưa đủ để nói về lịch sử của ngành pháp y. Thế nên nội dung bài kiểm tra của tôi hoàn toàn không liên quan đến nội dung trên lớp. Các bạn sinh viên thân mến, lớp học của tôi rất cởi mở, các em có thể ra về bất cứ lúc nào.”
Sau đó ông bắt đầu bài giảng của mình, nội dung nhàm chán, kiến thức đơn giản, toàn là những lý thuyết lấy từ sách giáo khoa và trên mạng.
Sau một giờ giảng, có người bắt đầu rời đi, có người nghe thì gục đầu ngủ. Thương Dĩ Nhu thì lắng nghe vô cùng cẩn thận, cô tin chắc bài giảng của giáo sư không chỉ có như vậy.
Tiết học kết thúc, giáo sư Wells rời đi, tất cả sinh viên đều bàn tán. Họ cảm thấy giáo sư Wells chẳng qua chỉ có thế.
Đến buổi học vào thứ tư tuần sau, số lượng sinh viên ở giảng đường đã giảm một nửa.
“Xem ra tôi phải bảo nhà trường đổi giảng đường nhỏ hơn rồi.” Giáo sư Wells không giận, ngược lại còn trêu đùa, nhưng nội dung giảng dạy của ông vẫn khô khan nhàm chán.
Lần này Lily và Jane không tới, họ đi sắm sửa để tham gia vũ hội buổi tối, ở đó mới có thể tìm được bạn trai.
Khúc Mịch ở trong điện thoại hỏi Thương Dĩ Nhu: “Em đi nghe giảng là vì danh tiếng của giáo sư Wells hay vì đây là mục đích em đi du học nên không thể từ bỏ?”
“Cả hai đều có, nhưng không đủ.” Lúc nghe câu hỏi này Thương Dĩ Nhu đang vừa uống cà phê vừa xem lại ghi chép trong giờ giảng của giáo sư Wells, “Pháp y phải làm việc với thi thể không biết nói chuyện, bọn họ không biết cãi lại, cũng không phản kháng, bản thân công việc này đã là sự bất công. Chỉ cần có bất cứ sai sót nào trong thao tác cũng sẽ kiến kết luận bị sai, dẫn đến hậu quả không thể bù đắp. Thế nên bình tĩnh và kinh nhẫn là phẩm chất cơ bản nhất mà một pháp y phải có. Khả năng giảng dạy của giáo sư Wells không bằng lúc thực chiến, nhưng đây có lẽ là bài kiểm tra cho sự kiên nhẫn. Em nghĩ giáo sư Wells nổi tiếng không chỉ có thế thôi đâu.”
“Hy vọng phán đoán của em chính xác.” Khúc Mịch mỉm cười, “Tiểu Nhu, visa làm xong rồi, mẹ bảo chúng ta mua nhà, lần này anh qua đó để giải quyết việc này.”
“Hả? Anh bay lúc nào? Em ra sân bay đón anh.” Thương Dĩ Nhu hỏi.
“Cô bé ngốc, anh đang nói với em việc mua nhà mà.” Tuy bọn họ đã đăng ký kết hôn nhưng nói đúng ra thì vẫn chưa tính là vợ chồng. Nếu mua nhà thì chắc chắn sẽ ở cùng nhau, cô có tình nguyện không?
Thương Dĩ Nhu ở bên này đỏ mặt: “Anh đến đây rồi thì đương nhiên không thể ở ký túc xá của trường, đã là vợ chồng thì phải ở với nhau. Khụ khụ, thật ra em cũng đã chú ý tới mấy căn ở gần trường rồi, chúng ta có thể thuê ở tạm, dù gì em cũng có ý định về nước, mua nhà thì quá lãng phí.”
“Anh đúng là cưới được cô vợ hiền.” Khúc Mịch vừa trả lời vừa xem email, tâm trạng rất vui sướng. Sao anh có thể để cô gái của mình ở tạm đâu đó được!
Hai người trò chuyện thêm một lúc lâu mới cúp máy, nghĩ đến việc sắp được gặp Khúc Mịch, Thương Dĩ Nhu lại hạnh phúc.
Thứ sáu là ngày rảnh rỗi nhất, cả phòng cô không có tiết học, có thể chuẩn bị cho cuối tuần nghỉ ngơi. Hiếm khi Thương Dĩ Nhu trang điểm, hôm nay Khúc Mịch tới, cô phải đến sân bay trước 16:00 để đón anh.
“Thương, cậu đẹp quá!” Hai mắt Mitchell đảo quanh Thương Dĩ Nhu, “Bạn yêu, tớ vẽ cho cậu một bức nhé? Nhanh lắm, chỉ mất thời gian uống ly cà phê thôi.”
Nói xong, Mitchell chạy đi pha cho cô một ly cà phê.
Thương Dĩ Nhu làm theo lời cô ấy đứng trước cửa sổ.
“Thương, da cậu đẹp thật đấy, phác họa không thể lột tả tất cả, khi nào có thời gian tớ sẽ vẽ một bức sơn dầu của cậu. Sau này nếu tớ nổi tiếng, cậu sẽ chính là Mona Lisa phương đông.” Mitchell vừa vẽ vừa khen.
Đột nhiên Mitchell nhìn ra ngoài cửa sổ kêu lên: “Mau xem kìa!”
Thương Dĩ Nhu xoay người thì thấy bên ngoài có những quả bóng bay đang lơ lửng trên bầu trời.
Khi những quả bóng bay bay qua, Thương Dĩ Nhu nhìn thấy dải biểu ngữ dài treo bên dưới.
“Trên đó có chữ!” Lily nghe tiếng liền chạy ra, trên mặt còn đang đắp mặt nạ, “Thương Dĩ Nhu, anh yêu em!” Nhìn bên kia đi, có cả tiếng Anh nữa.”
“Tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Nga, tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, tiếng Ấn Độ…”
Không chỉ họ, rất nhiều sinh viên trong trường cũng bị thu hút. Cửa sổ các phòng ở ký túc xá nữ mở toang, rất nhiều người thò đầu ra xem.
“Thương, lần này cậu nổi tiếng rồi.” Lily tỏ ra hâm mộ, “Sinh viên trường chúng ta đến từ khắp nơi trên thế giới nên có thể đọc hiểu. Chẳng biết ai tỏ tình lãng mạn như vậy, nếu là tớ tớ chắc chắn sẽ cảm động, mặc kệ bạn trai Trung Quốc độc đoán kia, cùng anh chàng này hưởng thụ một ngày cuối tuần lãng mạn.”
Bọn họ đều biết chiều nay Khúc Mịch mới đáp máy bay, vậy nên vô cùng tò mò với người chịu chi nhiều tiền như vậy để tỏ tình. Từ lúc nhập học đến giờ Thương Dĩ Nhu có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô luôn lấy lý do đã kết hôn để từ chối, những người theo đuổi chỉ đành tiếc nuối từ bỏ. Nhưng vẫn những người cá biệt không chịu từ bỏ, thỉnh thoảng có người nặc danh tặng hoa viết thư, hoa thì được những cô bạn cùng phòng trưng ngoài phòng khách, còn thư thì đều bị cô ném vào thùng rác, chưa từng mở ra xem.
Nhìn bóng bay đầy trời, bên dưới càng ngày càng có nhiều người tụ tập, Thương Dĩ Nhu không khỏi nhíu mày. Trong phim thần tượng nữ chính thường sẽ được nam chính dùng pháo hoa, bóng bay thổ lộ cảm động đến khóc lóc thảm thiết. Bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu, không phải những món quà kia làm nữ chính rung rộng, mà là nam chính rốt cuộc có phải người trong lòng mình không. Nếu đúng người thì làm gì cũng đúng, nhưng nếu sai thì có làm thế nào cũng sai.
Tổ chức hoành tráng như vậy chắc chắn sẽ lên trang đầu của diễn đàn trong trường, Thương Dĩ Nhu không muốn trở thành tâm điểm chú ý như vậy.