Hai người định vòng qua phía bên kia rồi xuống núi. Bên kia đường nhỏ gập ghềnh, có vẻ rất ít người đặt chân tới. Khúc Mịch đi trước mở đường, bảo Thương Dĩ Nhu theo sau, những chỗ khó đi thì anh đỡ cô.
Đột nhiên Khúc Mịch dừng lại, Thương Dĩ Nhu ngửi thấy một mùi quen thuộc.
“Em đứng yên đó, gọi điện báo cảnh sát đi, cứ nói phát hiện thi thể.” Khúc Mịch nhíu mày.
Thương Dĩ Nhu vội làm theo lời anh, gọi điện báo cảnh sát.
Cảnh sát bảo cô ở yên tại chỗ, cố gắng giữ nguyên hiện trường.
Thương Dĩ Nhu thường xuyên tiếp xúc với thi thể nên biết phải làm thế nào. Khúc Mịch quay lại đến cạnh Thương Dĩ Nhu.
“Cứ tưởng tới đây để leo núi, ai ngờ lại gặp người chết, đúng là mất hứng.” Anh biết mình không còn đội trưởng đội hình sự, huống hồ ở đây không phải Trung Quốc, bản thân không nên lo chuyện bao đồng. Vụ nổ súng lần trước vì sự an toàn của Thương Dĩ Nhu nên anh mới tham gia để nhanh chóng bắt được hung thủ.
Thương Dĩ Nhu thì lại có hứng thú với thi thể gần đó, chẳng biết thi thể trông như thế nào mà Khúc Mịch lại không muốn cho cô thấy.
“Em cứ tận hưởng cuộc sống sinh viên của mình đi. Ở đây khác với trong nước, mọi thứ không hoàn toàn nằm trong phạm vi khống chế của anh, anh sẽ không để em chịu bất kỳ tổn thương nào.” Khúc Mịch biết cô nghĩ gì, quyết không cho cô đến gần thi thể.
Thương Dĩ Nhu biết anh lo lắng. Ở đây việc quản lý súng không nghiêm ngặt, bất kỳ ai cũng có thể sở hữu súng, hơn nữa qua vụ nổ súng lần trước mọi người đều càng sợ, nhưng cô là pháp y, đây là cơ hội thực tiễn rất tốt.
Rất nhanh đã có tiếng còi xe cảnh sát, qua một lúc lâu mới có một cảnh sát chạy lên, có lẽ là cảnh sát tuần tra gần đây nên chỉ có một mình ông ta tới trước.
Ông ta thở lấy hơi rồi mới dò hỏi, sau đó đi xem xét.
“Má ơi!” Vừa vén bụi cỏ, ông ta liền la hét lùi lại. Đến khi dừng bước, thấy Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu nhìn mình, ông ta cúi đầu xấu hổ.
Thấy cảnh sát kia gọi điện cho đồng nghiệp mà sắc mặt vẫn trắng bệch, Thương Dĩ Nhu không khỏi tò mò. Rốt cuộc thi thể trông như thế nào mà cảnh sát cũng sợ không dám đến gần chứ?
Một lát sau lại có tiếng còi xe cảnh sát, đại đội chạy tới. Theo kinh nghiệm của Thương Dĩ Nhu, người đàn ông hói đầu đi trước là đội trưởng, còn người đàn ông cao to xách một cái thùng là pháp y, đi cùng là trợ thủ, những người khác hẳn là thuộc khoa pháp chứng.
Bọn họ lập tức phong tỏa hiện trường. Cảnh sát tới đầu tiên tuy đã không còn quá sợ những vẫn hãi hùng. Ông ta thì thầm với đồng nghiệp, pháp y qua xem, anh chàng trợ thủ chỉ mới nhìn thoáng qua mà đã chạy đi nôn mửa.
Thương Dĩ Nhu muốn duỗi cổ nhìn trộm thì bị Khúc Mịch kéo mũ trên đầu xuống rồi kéo ra xa. Một nữ cảnh sát tới lấy lời khai, bảo họ thuật lợi quá trình phát hiện thi thể.
“Vợ tôi không nhìn thấy gì cả, tôi chỉ nhìn một cái không dám nhìn nữa.” Khúc Mịch không muốn nói tỉ mỉ, sợ Thương Dĩ Nhu nghe thấy, “Xin lỗi, vợ tôi không thể bị kích động, tôi không muốn lặp lại.”
“Anh chị tới nơi hoang vu này làm gì? Anh chị đều là người châu Á đúng không?” Nữ cảnh sát nghi ngờ quan sát bọn họ.
Khúc Mịch cau mày: “Chúng tôi là người Trung Quốc. Về việc chúng tôi tới đây làm gì, sao lại phát hiện thi thể, tôi đã nói rõ với đồng nghiệp của chị rồi. Mong chị làm tốt công việc của mình, tôi không muốn lãng phí thời gian. Nếu chị lấy lời khai xong rồi, tôi và vợ mình về trước. Khi nãy tôi đã đưa số điện thoại cho anh cảnh sát kia rồi.”
Nữ cảnh sát chạy đi báo cáo tình hình với người đàn ông hói đầu, chỉ chỉ bên này.
Người đàn ông hói đầu quay đầu, vừa thấy Khúc Mịch thì sững sờ, suy nghĩ mấy giây rồi vui vẻ đi tới. Nữ cảnh sát thấy thế không khỏi kinh ngạc, vội đuổi theo.
“Anh là anh Khúc đúng không?”
Khúc Mịch gật đầu, anh vẫn còn nhớ ở vụ nổ súng lần trước trong những người tới đón mình ở sân bay có người đàn ông này.
“Có thể gặp anh ở đây đúng là mừng quá, anh có ý kiến gì về vụ án không?” Có vẻ ông ta thấy vụ án này rất khó giải quyết, nhìn thấy Khúc Mịch như nhìn thấy hy vọng.
“Tôi hiện giờ chỉ là công dân bình thường, không có quyền phát biểu về vụ án. Hơn nữa tôi không muốn bị kéo vào, xin lỗi, những gì có thể nói tôi đã nói hết rồi.”
Đội trưởng kia nghe vậy chỉ đành thả họ đi. Sau việc này, cả hai đều không còn hứng thú ngắm cảnh nữa, vì thế vừa xuống núi liền lái xe về nhà.
Thời sự buổi tối không đưa tin nhiều về vụ án trong núi, chỉ nói có một cặp vợ chồng phát hiện thi thể nữ, cảnh sát đang điều tra.
Thương Dĩ Nhu lại lên mạng tìm kiếm, cũng không có bất kỳ thông tin gì, trên mạng vẫn đang đưa tin về vụ nổ súng trước đó, tin tức Hàn Thành Hi bị thẩm vấn đang chễm chệ hot search.
Ngẫm lại cũng đúng, ở hiện trường vụ án không có dân cư, ảnh chụp thi thể không lộ ra ngoài, cảnh sát chỉ nhẹ nhàng bâng quơ, mọi người đương nhiên cho rằng đây chỉ là vụ án nhỏ.
Nhưng Thương Dĩ Nhu lại không nghĩ thế, cô hỏi Khúc Mịch: “Anh nói xem, vụ án này có được phá nhanh không?”
“Chắc có.” Khúc Mịch đang pha cà phê, anh bưng một ly tới, “Bà xã thân yêu của anh, em còn công việc chưa hoàn thành kìa. Vụ án cứ để cảnh sát xử lý, em mau đi làm việc của mình đi.”
Công việc? Việc gì?
Khúc Mịch mở laptop: “Vào hộp thư của anh, giúp anh kiểm tra bài tập về nhà của sinh viên, sau đó tổng kết lại. Em làm đơn giản là được, dù sao mấy vụ án đó chẳng ai biết rõ hơn em.”
“Việc này không phải nên để giáo sư làm à?” Thương Dĩ Nhu nhíu mày.
Khúc Mịch ngồi bắt chéo hai chân: “Nhưng em là trợ thủ của anh, em quên rồi sao, hôm qua lúc tan học, chính xem xung phong nhận công việc này, tất cả sinh viên đều có thể làm chứng.”
Ai tình nguyện chứ? Rõ ràng anh sớm đã nhận ra cô mà vẫn cố tình trêu đùa, đúng là xấu xa. Không nhắc tới việc đó thì thôi, nhắc tới là Thương Dĩ Nhu lại giận. Anh hoàn toàn coi cô là kẻ ngốc, như vậy thú vị lắm à?”
“Anh nào dám coi vợ mình là kẻ ngốc chứ, cái này là anh đang thắng thắn trung thực vỡ em. Lỡ có cô gái nào gửi mấy thứ bậy bạ vào hộp thư của anh thì sao? Lỡ đâu khiến vợ anh hiểu lầm, ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng thì ai chịu trách nhiệm đây? Anh vui vẻ chấp nhận sự kiểm tra của vợ anh từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài. Ở trước mặt vợ anh anh không giấu giếm gì cả, nhất là buổi tối!”
“Lưu manh! Lưu manh có văn hóa đúng là đáng sợ!”
Tuy mắng Khúc Mịch nhưng cô vẫn vào hộp thư của anh, giúp anh xử lý mọi thứ. Chỉ mới một ngày mà đã có mười mấy email gửi đến. Thương Dĩ Nhu mở một email, bên trong không phải bài tập về nhà mà là chân dung của một mỹ nữ, mắt to cằm nhọn, hàng lông mi như quạt, tóc dài xõa trên vai, đúng chuẩn hot girl trên mạng.
“Đẹp quá!” Thương Dĩ Nhu cười nói. Thấy Khúc Mịch chẳng thèm nhìn, cô trêu chọc, “Ở trước mắt em cứ thoải mái nhìn đi, sau này gặp ở trường cứ làm bộ không quen biết là được.”
Khúc Mịch liếc một cái: “Mũi giả, trong cằm hình như độn cái gì đó.”
“Anh đúng là hà khắc!”
Con gái người ta đã chủ động như vậy, anh lại phê bình không sót chỗ nào. Ở trên lớp anh đã từ chối thẳng thắn nhưng người ta vẫn gửi ảnh, phải có dũng khí lắm mới làm được. Xem ra đây là chân ái rồi.
Anh thò người tới nhìn Thương Dĩ Nhu chằm chằm: “Vốn dĩ anh hà khắc mà, sau khi gặp vợ anh thì gu thẩm mỹ lại được nâng cao.”
Đây là khen mình đúng không? Thương Dĩ Nhu bật cười.
“Xử lý email này thế nào đây?”
“Block đi, hoặc là tùy vợ anh xử lý, anh không có ý kiến.”
“Thôi được, nếu có tấm ảnh nào đạt được gu thẩm mỹ của anh, em sẽ giúp anh giữ lại.” Thương Dĩ Nhu cũng bắt đầu trêu ghẹo.
“Khó lắm.” Nhưng anh thì vô cùng nghiêm túc, “Gu thẩm mỹ của anh không chỉ bị em nâng cao, mà còn bị em độc hại, không được như em thì không lọt vào mắt của anh đâu.”
Thương Dĩ Nhu đang định nói gì đó thì mẹ Khúc gọi video call.
“Tiểu Nhu, chỗ các con lại xảy ra án mạng hả?”
Thời sự chỉ nhắc vài câu, người bản địa có lẽ còn không quan tâm, không ngờ mẹ Khúc lại chú ý như thế.
Thương Dĩ Nhu nhìn Khúc Mịch, vội trả lời: “Mẹ, bọn con không biết tin này, có lẽ là vụ án nhỏ thôi.”