Khúc Mịch cùng đồng đội đẩy nhanh tốc độ kiểm tra video giám sát của quán net, ngoài ra nhờ cảnh sát nhân dân hỗ trợ hỏi thăm. Trên dưới đội hình sự bận đến mức người ngã ngựa đổ, mắt ai nấy cũng như mắt gấu trúc.
Kha Mẫn xuất viện, lập tức lao đầu vào công việc. Chị biết đội hình sự bây giờ không đủ nhân lực, dù là hậu cần hay tiền tuyến đều rất bận rộn.
Khúc Mịch mang đồ cá nhân đến văn phòng đội hình sự, ăn ở đều ở đây.
Xem video giám sát là công việc hết sức mệt mỏi, mọi người thay phiên nhau cũng không cố gắng được, chỉ có mỗi Khúc Mịch kiên trì, thỉnh thoảng không chịu được nữa mới nhắm mắt nghỉ ngơi mười phút, sau đó lại mở to mắt làm việc.
“Dừng!”
Thị lực của mọi người đều suy giảm trầm trọng, nhìn gì cũng mơ hồ. Khúc Mịch đột nhiên kêu lên khiến mọi người nhảy dựng, ai nấy đều mở to hai mắt, lấy lại tinh thần nhìn màn hình.
Trên màn hình xuất hiện một bóng người mơ hồ, đối phương mặc áo khoác, đầu đội mũ lưỡi trai, cả gương mặt cũng bị kính râm che khuất.
Lục Li phấn chấn, đây không phải là người phụ nữ kỳ lạ từng xuất hiện ở quán trà sao? Cô ta lần nữa xuất hiện ở quán net, sự việc chắc chắn không phải trùng hợp.
Video tiếp tục, người phụ nữ kia ngồi ở vị trí trong cùng, sau lưng là vách tường, chỗ ngồi bên cạnh không có ai.
Camera nhắm ngay chính diện cô ta, cô ta cố gắng cúi đầu nên camera không ghi lại được gì cả.
“Nếu có thể thấy màn hình máy tính thì tốt rồi.” Lục Li tiếc nuối, “Xem ra kẻ bị tình nghi cố ý chọn vị trí không bị ai chú ý, camera còn không quay được màn hình.”
Khúc Mịch không bình luận, mắt nhìn chằm chằm màn hình: “Tua lại!”
Vương Nhân Phủ vội làm theo. Lặp đi lặp lại mấy lần, Khúc Mịch cuối cùng cũng bảo Vương Nhân Phủ dừng lại.
“Mọi người xem chỗ này!” Khúc Mịch chỉ vào vách tường gạch men phía sau người phụ nữ phản chiếu giao diện màn hình, “Có cách nào nhìn rõ hơn không?”. Đam Mỹ Hài
Vương Nhân Phủ gật đầu, phóng to màn hình, trên mặt mọi người lập tức xuất hiện nụ cười.
Trên màn hình là giao diện hộp thư, còn có thể mơ hồ nhìn ra địa chỉ nhận thư của phóng viên các tòa soạn.
“Cơ bản có thể xác định gửi ảnh là người phụ nữ này!” Khúc Mịch cũng vui mừng. Chẳng ai làm bằng sắt cả, nếu còn tiếp tục không phát hiện dấu vết gì, chính anh cũng không kiên trì được nữa.
Khúc Mịch lập tức sai người gửi ảnh người phụ nữ này xuống dưới, liên lạc với cảnh sát nhân dân trực ở đường Trung Ương và đường Nam Yến, nhờ họ kiểm tra xem người phụ nữ này có xuất hiện ở các khu vực đó hay không.
Rất nhanh đã có tin phản hồi. Ở gần đường Trung Ương, một nhân viên cửa hàng Dior có ấn tượng với người phụ nữ này.
Nghe vậy, Khúc Mịch lập tức dẫn người chạy đến đó, hỏi thăm nhân viên bán hàng.
“Cô Lý đúng không? cô từng gặp người phụ nữ trong ảnh này chưa?” Khúc Mịch nhớ thời điểm phát hiện thi thể của Đường Ninh, anh từng nhờ người hỏi thăm các quầy Dior ở các trung tâm thương mại, có điều khi đó đối tượng của họ là đàn ông có hơi hướng nghệ thuật, thế nên không thu hoạch được gì.
Nhân viên cửa hàng gật đầu: “Vị khách này đã tới hai lần, lần lượt là ngày 1 và ngày 7, cô ấy mua những món đồ trang điểm khác nhau.”
“Sao cô nhớ rõ như vậy?” Khúc Mịch hỏi.
“Vị khách này rất kỳ lạ, lúc nào cũng che kín mít nhưng lại toát ra phong cách của phương Tây. Kính râm mà cô ấy dùng cũng là hàng hiệu, ở tầng hai trung tâm thương mại này có bán, rất mắc. Dù gì khách tới chỗ chúng tôi đều có thực lực kinh tế, nhưng không khoa trương như vậy thì đây là lần đầu tiên. Thời buổi này phụ nữ xinh đẹp dễ kiếm tiền lắm, có lẽ cô ấy không thể lộ mặt vào ban ngày. Cô ấy nói muốn tặng đồ trang điểm cho con gái khoảng hai mươi tuổi có phong cách dễ thương, nhờ tôi đề cử. Đến lần thứ hai, cô ấy lại muốn mua đồ trang điểm cho con gái cổ điên. Giọng cô ấy rất thấp, giống như bị khàn do hút thuốc với uống rượu vậy.”
“Cô ta trả tiền mặt hay quẹt thẻ?” Chi tiết này vô cùng quan trọng.
“Tiền mặt!” Nhân viên bán hàng nhớ rất rõ, “Vị khách này mở túi hàng hiệu ra, bên trong tận mấy xấp tiền.”
Không lộ mặt, mua sắm dùng tiền mặt, xuất hiện ở quán trà đối diện tiệm lẩu vào buổi tối lúc phát hiện nội tạng của Đường Ninh, lại đến quán net gửi ảnh của Đường Ninh và Nghê Giai Ni, tất cả chứng minh người phụ nữ này có hiềm nghi rất lớn, có lẽ chính là hung thủ!
Nhưng theo phân tích của Khúc Mịch, hung thủ đáng lẽ là nam, hơn nữa sẽ còn gây án đơn độc! Người phụ nữ này là chuyện sao đây?
Trước mắt cứ phát lệnh truy nã, tìm được người phụ nữ này rồi tính!
Rất nhanh, ảnh của cô ta đã được công khai trên mạng, cảnh sát còn treo thưởng, nhưng ba ngày trôi qua vẫn không có bất cứ tin tức gì, cô ta giống như biến mất khỏi thế gian này vậy!
Vụ án đi vào ngõ cụt, không ai biết bước tiếp theo sẽ phải làm gì.
Khúc Mịch có cảm giác bản thân đã sai ở chi tiết nào đó nên tập trung tất cả báo cáo lại, một mình lặng lẽ phân tích.
“Đội trưởng Khúc, lại phát hiện thi thể!” Vương Nhân Phủ chạy vào.
Khúc Mịch đứng dậy, cầm áo khoác vắt trên lưng ghế: “Tất cả mọi người ở văn phòng đi theo tôi! Cậu, vừa đi vừa nói.”
“Vâng.” Vương Nhân Phủ theo sau báo cáo, “Trung tâm tiếp nhận báo án vừa nhận được điện thoại, nói ở số 32, tòa A, hoa viên Kim Đế phát hiện một thi thể nữ…”
“Số 32, tòa A, hoa viên Kim Đế.” Khúc Mịch dừng lại, ngắt lời cậu ta.
“Đúng vậy. Người báo án phát hiện thi thể là hàng xóm, bên bất động sản và bảo vệ chung cư của nạn nhân, tình hình cụ thể thì chưa biết.” Vương Nhân Phủ cũng thấy địa chỉ này rất quen, hoa viên Kim Đế là khu xa hoa, người ra vào đều là kẻ có tiền và minh tinh.
Minh tinh? Đúng rồi, ngọc nữ Yến Ni kia cũng ở đó, hình như là số 32 tòa A!
Đội hình sự nhanh chóng tới hoa viên Kim Đế, đội trưởng đội bảo vệ đã chờ sẵn ở cổng.
“Đội trưởng Khúc, có phải tên sát thủ liên hoàn kia xuất hiện ở đây không?” Ông ta vừa dẫn đường vừa lo lắng hỏi.
“Sao ông biết là do sát thủ liên hoàn làm?” Khúc Mịch vào trong, Lục Li đi sau hỏi.
“Cảnh sát, anh xem thi thể rồi sẽ biết.” Ông ta trả lời, “Thi thể kia… Phải hình dung thế nào nhỉ? Bình thường tôi có gặp cô Yến Ni, nhưng hôm nay mới nhìn ra cô ấy là mỹ nhân đấy!”
Nói vậy là sao? Chẳng lẽ thi thể của Yến Ni cũng bị hung thủ xử lý? Mọi người nhanh chóng vào tòa A, đi thang máy lên tầng 16.