“Bọn hắn sẽ phải hối hận.”
Tướng quân cười lạnh một tiếng, hắn nhìn những gia tộc tu sĩ cùng Tông môn rời bỏ thành Trường Thương bằng ánh mắt đầy thâm ý.
Phó tướng quân giật mình, tướng quân nói như vậy là có ý gì? Nhưng tướng quân không nói, hắn cũng không dám tiếp tục hỏi, chỉ có thể âm thâm cân nhắc việc này.
Nhưng hẳn lập tức hiểu rõ tại sao tướng quân lại nói như thế.
Hắn đã nhận được tin tức từ bên ngoài thành Trường thương truyền đến, những gia tộc tu sĩ cùng tông môn sớm rời bỏ thành vẫn chưa đi được bao xa đã bị người của thế giới hắc ám chặn giết. Chẳng những phải bỏ mạng tại chỗ, mà tất cả tài sản tích lũy cả đời cũng rơi vào tay người của thế giới hắc ám.
Đám dân chúng bình thường rời bỏ thành Trường Thương thì bình yên vô sự, thế nhưng chỉ cần là những gia tộc tu sĩ cùng tông môn thì không ngừng bị thế giới hắc ám chặn giết, không ai biết rốt cuộc có bao nhiêu thế lực hắc ám mai phục bên ngoài thành Trường thương, chỉ biết là trong một ngày ngắn ngủi, những gia tộc cùng tông môn bị thế lực hắc ám tiêu diệt đã vượt hơn con số hai trăm. Mà những gia tộc tu sĩ cùng tông môn có thể thành công rời khỏi thành Trường thương lại lác đác không bao nhiêu.
Tin tức nhanh chóng truyền về thành Trường thương, trong lúc nhất thời tất cả tu sĩ gia tộc cùng tông môn đều câm như hến, không dám tiếp tục thu thập hành lý trốn khỏi thành.
Rất hiển nhiên, người của thế giới hắc ám đã sớm mai phục ở ngoài thành, chỉ chờ những tu sĩ gia tộc cùng tông môn kia tự mình nạp mạng.
“Cha, Trương gia ở khu phố phía bắc vừa trốn ra ngoài thành đã bị huyết sát giáo của thế giới hắc ám tập. kích, cả nhà tổng cộng có ba ngàn bảy trăm người, kể cả Lão tổ Trương gia có tu vi Tôn cảnh cũng bị diệt sạch.”
Ở một tòa phủ đề chiếm diện tích rộng lớn, khí thế cao nhã, một người đàn ông tuổi trung niên nói, lúc này sắc mặt hắn trắng bệt, thanh âm có chút run rẩy.
Bọn hắn là Tiền gia ở Vân Sơn, trước nay luôn có
quan hệ rất tốt với Trương gia ở khu phố phía bắc, hai nhà từng làm thông gia với nhau rất nhiều lần, quan hệ này đã kéo dài hơn trăm năm. Nhưng ai có thể ngờ tới, chỉ một ngày ngắn ngủi, một Trương gia đã từng huy hoàng rực rỡ đã biến thành bụi trần, từ đây Trương gia bị xóa tên khỏi thế gian này.
“Lão Trương thật quá bướng bỉnh, không chịu nghe †a khuyên bảo a. Một khi thế giới hắc ám bạo động, sao có thể dễ dàng tránh đi như vậy, thật sự quá ngây thơ a!”
Người nói chuyện là một ông lão đã gần bảy mươi tuổi, lão không ngừng đập đập quải trượng xuống đất, bố dạng vừa tức giận vừa bi thương.
Sắc mặt Tiền Tác Sơn trắng bệch, âm thầm lau mồ.
hôi lạnh trên trán, trước đây hắn cũng chủ trương nên rời khỏi thành Trường thương, tranh thủ tránh né tai kiếp này, cũng may bị lão thái gia ngăn chặn, nếu không thật không biết hậu quả sẽ như thế nào.
“Tác sơn, lập tức triệu tập tộc nhân Tiền gia chúng †a, chuẩn bị nghênh đón trận chiến sinh tử với thế giới hắc ám. Đồng thời lấy danh nghĩa tộc trưởng phát thông báo, từ nay trở đi, những tộc nhân bỏ trốn khỏi thành Trường thương sẽ không được phép trở về.”
Ánh mắt lão tổ Tiền gia rất tĩnh mịch, Tai kiếp lần này, nếu Trường thương chiến bại, tất nhiên sẽ bị thế giới hắc ám huyết tẩy.
Mà bây giờ, chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là cùng thành Trường thương dốc toàn lực vượt qua tai kiếp này, như vậy mới có hy vọng sống sót.
Kỳ thật, những gia tộc cùng tông môn đã có mấy †răm năm lịch sử, thậm chí là hơn ngàn năm lịch sử đều biết rõ một khi thế giới hắc ám náo loạn, tất cả tu sĩ tự tiện chạy ra ngoài thành chắc chắn phải chết.
Thế giới hắc ám rất âm hiểm xảo trá, cũng rất có †âm kế.
Trước kia, mỗi khi thế giới hắc ám náo loạn sẽ sớm phát ra thông cáo hắc ám để nhiễu loạn kẻ địch, khơi dậy nội loạn, chia cắt lực lượng của đối thủ.
Những tu sĩ cho là có thể tránh né tai kiếp này đều là bị thế giới hắc ám dẫn dụ ra ngoài thành, mà hậu quả không quá bất ngờ, tất cả đều bị tiêu diệt.
Người thông minh đều biết, cái gì mà “mười chín tháng ba, hắc ám náo loạn”, chẳng qua là để mê hoặc lòng người mà thôi.
Ngay từ lúc phát ra thông cáo hắc ám thì hắc ám náo loạn cũng đã bắt đầu.
Trong đại sảnh xa hoa tầng thứ chín mươi chín của Cửu Tiêu lâu, Chanh Quang cung kính đứng ở sau lưng Cố Vân, từ trên cao nhìn xuống thành Trường thương rộng lớn mờ mịt.
Thành Trường thượng có diện tích vô cùng rộng lớn, được chia làm tám tòa thành lớn, ở nội thành có hơn một nghìn vạn người sinh sống, cho dù đứng trên ngàn mét nhìn xuống cũng chỉ có thể miễn cưỡng trông thấy một góc thành thị mà thôi.
“Tiểu thư, hắc ám náo loạn lần này, Cửu Tiêu lâu chúng ta nên có thái độ gì?” Chanh Quang nhìn về tiểu thư nhà mình hỏi.
Người đời cũng không biết, Kỳ thật Cửu Tiêu lâu nổi tiếng ở Lan Lăng quốc này chỉ là tiểu thư của nàng tiện tay sáng lập mà thôi. Thái độ của nàng, chính là thái độ của Cửu Tiêu lâu.
“Trước đây có một vị sứ giả của Ma tâm điện đã bí mật đến Cửu Tiêu lâu, hi vọng Cửu Tiêu lâu có thể không tham dự trận chiến lần này, mà người của thế giới hắc. ám cũng sẽ không động tới sản nghiệp của Cửu Tiêu lâu.” Cố Vân khẽ nói.
“Như vậy, ý của tiểu thư là?”
Chanh Quang cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao mục tiêu của Ma tâm điện chính là học viện Trường thương, chuẩn xác mà nói chính là vị tuyệt thế viện trưởng Cố Khinh Yên kia, Cửu Tiêu lâu bọn hắn là thế lực đứng thứ hai ở thành Trường thương, đương nhiên Ma †âm điện rất không muốn Cửu Tiêu lâu tham dự vào.
“Ý gì sao? rất đơn giản, Cửu Tiêu lâu khinh thường làm bạn với thế giới hắc ám.” Cố Vân thản nhiên nói.
Chanh Quang gật gật đầu, kỳ thật nàng cũng đoán được thái độ của tiểu thư.
Tiểu thư là người có tâm cao khí ngạo, nàng căn bản không thèm để Ma tâm điện vào trong mắt. Huống chỉ Cửu Tiêu lâu đặt chân ở thành Trường thương, cũng là hàng xóm láng giềng với học viện Trường thương, thủ hộ học viện cũng là phận sự của bọn họ.
“Lần này Ma tâm điện huy động nhân lực hung hăng đến, nhưng e là phải thất bại tan tác mà về.”
Chanh Quang nhếch miệng, khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, Cửu Tiêu lâu cùng học viện Trường thương hợp lại, chưa hẳn thua kém Ma tâm điện.
Lúc này, ở trong Thiên Công Phong, cũng là một trong chín đại linh phong của Thiên bảo sơn.
Nơi này chính là thánh địa luyện khí của Thiên Bảo cung, được Tịch Thiên Dạ bố trí đại trận từ thời thượng. cổ tên “Câu Thiên Hợp Địa Huyền Hỏa”, trận này có thể dẫn động lôi hỏa ở Cửu Thiên, địa hỏa dưới Cửu U, cùng hội tụ ở Thiên Công phong.
Nơi này hoàn toàn khác biệt với những linh phong khác.
Thiên Công phong luôn được bao phủ bởi thiên lôi địa hỏa nên tản ra một cỗ khí tức hủy diệt. Nếu không nắm giữ lệnh bài cho phép ra vào Thiên Công phong, cho dù là Tôn Giả cũng có thể bị thiên lôi địa hỏa thiêu chết.
Lyện khí Cung của Thiên Bảo cung được xây dựng ở Thiên Công phong, do Tuân Vinh Khí Tôn thống ngự đào. †ạo một đội ngũ luyện khí có tay nghề cao.
Trước mắt, ngoại trừ Tuân Vinh Khí Tôn, thành viên ở Thiên Công điện phong chính là những người từng là để †ử cùng học đồ của hắn ở khắp nơi trên đại lục Nam Man.
Lúc này, Tịch Thiên Dạ đang luyện chế pháp khí ở trên đỉnh Thiên Công phong, ngày thường cũng chỉ có Tuân Vinh khí tôn mới được phép sử dụng đài rèn đúc này, bởi vì nơi này tụ tập thiên lôi địa hỏa thuần khiết trải qua đại trận thượng cổ thối luyện, thật sự là Thánh địa luyện khí hiếm thấy trên đời.
Tuân Vinh Khí Tôn để cho tất cả để tử môn đồ rút lui khỏi Thiên Công điện, chính mình thì yên lặng đứng ở ngoài xa quan sát Tịch Thiên Dạ luyện khí, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng tán thán.
Phương pháp luyện khí của chủ nhân thật khiến người ta phải than thở.
Rõ ràng chỉ có tu vi Tông cảnh, lại có thể luyện chế ra hoang khí thần kỳ như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi, dường như người được Tượng thần phụ thể.
Thanh trường kiếm kia đang được rèn đúc cũng không sử dụng tài liệu cao cấp lắm, nhưng lại làm cho hắn có một loại cảm giác viên mãn, tự nhiên. Mặc dù cấp bậc không cao nhưng lại đại biểu cho cực hạn của quy tắc thiên địa.
“Chí phẩm hoang khí!”
Con mắt của Tuân Vinh Khí Tôn nhìn chằm chằm thanh trường kiếm kia, suy tư thật lâu, cuối cùng hắn hít một ngụm khí lạnh.
Hắn có thể xác định, đây là một chí phẩm hoang khí trong truyền thuyết, một thanh vô thượng hoang khí mà hắn chưa từng thấy.