Làm viện trưởng của Trường Thương Học Viện, nàng sẽ huyết chiến đến giọt máu cuối cùng mà không một chút nhíu mày. Nhưng mà Trường Thương Học Viện đã truyền thừa được ngàn năm, thống trị một vùng, liên quan đến ving quang cùng sinh tử của vô số người, nếu như bị phá hủy thành bụi bặm thì nàng sẽ là tội nhân thiên cổ, sau khi chết cũng không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.
Nàng không sợ chiến đấu nhưng lại sợ thất bại. “Trường Thương Học Viện…?”
Người bên trong Nguyệt Quang Các trầm mặc hồi lâu, nửa ngày sau mới thản nhiên nói:” Trường Thương Học Viện càng ngày càng không ra gì, đã là vinh quang thì không cần duy trì tạm bợ, các ngươi khiến ta quá mức thất vọng, nếu không thể sống kiêu ngạo vậy thì diệt vong đi. Nếu như chỉ có mấy tên đê giai Thánh giả xâm phạm mà đã cần ta ra tay thì nó tồn tại đã không còn ý nghĩa, tiếp tục tồn tại cũng chỉ làm mất mặt liệt tổ liệt tông.”
“Đường sống không phải không có nhưng cần chính các ngươi tự tranh thủ lấy. Trường Thương Học Viện đã lâu không có trải qua chiến tranh tẩy lễ, hậu nhân càng ngày càng không muốn phát triển, không biết cái tàn khốc của sinh tồn mà chỉ như một cái máy móc rác rưởi. Các ngươi chỉ có một con đường để đi, hoặc là dục hỏa trung sinh trong chiến tranh hoặc là triệt để bị diệt vong.”
Thanh âm trong Nguyệt Quang Các rất lạnh, giống như ma âm ở dưới Cửu U, khiến người ta không lạnh mà run.
Thân thể yêu kiều của Cổ Khinh Yên rung động, không dám nói nữa.
Nàng rất rõ, mặt ngoài nhìn sư tôn có vẻ dễ nói chuyện, ôn hòa động lòng người nhưng kỳ thật tính cách với lối tư duy vô cùng cực đoan, có đôi khi làm nàng cảm giác như đang đối đầu với ma đầu vậy.
Nàng rõ ràng độc nhất vô nhị, có năng lực cải biến hết thảy nhưng lại lạnh lùng vô tình, cao cao tại thượng.
Nàng đối với người khác lúc nào cũng là quy tắc khôn sống mống chết, quan niệm sinh tồn vô cùng mạnh, tựa như một động vật máu lạnh, vô tình mà tàn khốc. Có mấy lần dạy bảo nàng tu luyện đã khiến nàng kém chút nữa bị chết trong phương thức thí luyện tàn khốc.
Cũng may sư tôn cũng chỉ dạy dỗ mình nàng, không hề để ý tới người khác, nếu không nàng đi dạy những học viên của học viện kia thì quá nửa học sinh bị chết trong thí luyện mất.
Có lẽ chỉ có người gọi là Tịch Thiên Dạ kia mới có thể khiến sư tôn biến thành một người khác.
Cổ Khinh Yên đột nhiên có một suy nghĩ cổ quái.
“Trường Thương Học Viện trước kia không phải là học viện trồng người như các ngươi mà là học viện chiến tranh. Thủy tổ của các ngươi đã từng dẫn theo Trường Thương Học Viện nam trấn Ma Uyên, bắc trấn Man Hoang, tây trấn Yêu Tộc, đông trấn Đông Hải tộc… Che chở cho đại lục nhân loại thái bình thịnh thế hơn ngàn năm, lập nên công đức vô thượng.”
“Lúc đó, thế giới hắc ám phải co đầu rụt cổ vào nơi hẻo lánh bên trong đại lục Man Hoang, căn bản không dám xuất thế, chỉ cần nghe được tên của Trường Thương Học Viện đã phải rung động. Nào có giống như bây giờ, tùy tiện mấy tông môn của thế giới hắc ám, mấy tên đê giai Thánh giả đã dám bước vào Trường Thương thánh địa, thật buồn cười.”
“Nhớ kỹ, Trường Thương của Trường Thương Học: Viện chính là Trường Thương cho chiến tranh, nó là chiến kỳ cắm trên đại địa. Sứ mệnh của Trường Thương Học Viện không phải trốn ở một góc yên ổn giáo dục người mà là phải đấu chiến với thiên hạ, trấn áp bát hoang, xua đuổi dị tà, che chở cho nhân tộc thịnh thế phồn hoa.”
Thân thể Cổ Khinh Yên chấn động, nàng ẩn ẩn như cảm nhận được một cỗ nhiệt huyết cùng hào hùng trong lời nói của sư tôn, cái cổ uy bá khí chấn thiên hạ kia như được trải qua trước mắt của nàng.
Làm viện trưởng đương nhiệm của Trường Thương Học Viện, Cổ Khinh Yên tự nhiên đã nhìn qua một chút viện sử của học viện, cũng biết Trường Thương Học Viện năm đó so với bây giờ cách nhau như một trời một vực.
Thời đại đó, thế giới hỗn loạn, là một thời đại náo loạn. Ma chủng của Nam Hải Thâm Uyên xâm lấn, Bắc Nguyên Man tộc xuôi nam cướp bóc, Đông Hải tộc tùy ý lên bờ làm bậy, đơn giản chính là một niên đại quần ma loạn vũ.
Nhưng chính trong thời đại như thế, Trường Thương Học Viện uy chấn thiên hạ, huyết chiến ba vạn dặm, dẫn đầu nhân tộc đánh lui tất cả dị tộc, trấn áp bát hoang.
“Chiến tranh lại phủ xuống lần nữa, hôm nay ta sẽ đem chiến kỳ của Trường Thương Học Viện truyền cho. ngươi, hi vọng ngươi có thể cắm nó lên trên tất cả các lãnh thổ.
Chiến kỳ xuất, thiên hạ thần phục, tái hiện lại huy hoàng của năm đó. Đến lúc đó ngươi mới có tư cách bái nhập làm môn hạ của ta, trở thành đệ tử thân truyền chân chính.”
Thanh âm lành lạnh vang lên trong Nguyệt Quang Các.
Cùng lúc đó, một đạo huyết quang từ trong các bay ra, nó vừa mới xuất hiện đã làm toàn bộ đỉnh thánh sơn ngưng kết, thiên địa tựa hồ yên lặng trong nháy mắt, sát khi vô biên vô tận tuôn ra, dường như đó là vô thượng huyết kỳ trên chiến trường tu la, những nơi nó đi qua, thiên địa đều thần phục.
Con ngươi Cổ Khinh Yên co rụt lại, lông tơ trên người dựng đứng, một cỗ áp lực phô thiên cái địa, không gì có thể sánh kịp nện xuống, dường như vô tận huyết hải đang không ngừng xung kích tinh thần, ý chí của nàng, đối mặt với vô biên vô tận sát khí kia khiến cho nàng có cảm giác còn đáng sợ hơn cả đối mặt với thánh nhân.
Thân thể nàng như đang ở dưới đáy biển sâu vạn trượng, thủy áp vô tận khiến nàng động đậy một cái cũng khó khăn, huyết dịch như bị ngưng kết, hoang khí trong thể nội cũng bị nghẽn lại, tất cả lúc này dường như đã biến mất hết, chỉ có tinh thần ý chí mới là lực lượng duy nhất của nàng.
Nhưng nàng không có lùi bước, nàng biết mình không thể lùi bước, nếu như nàng lùi bước thì nàng sẽ không có cơ hội chân chính bái nhập làm môn hạ của sư tôn, trách nghiệm của Trường Thương Học Viện cũng không cho nàng lùi bước, áp bách của thế giới hắc ám cũng không khiến nàng lùi bước, sinh tử của vô tận sinh linh càng không cho nàng lùi bước.
Cái chiến kỳ đã từng đấu chiến thiên hạ, uy lâm bát hoang này nàng nhất định phải cầm vào tay.
Một cánh tay mảnh khảnh duỗi ra từ trong vô tận huyết quang, dứt khoát chụp lấy huyết sắc chiến kỳ.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, thân thể Cổ Khinh Yên bỗng nhiên lui ra hơn ngàn trượng, bị một cỗ lực lương không thể ngăn cản đẩy nàng hung hăng đâm vào vách đá, cánh tay bởi vì cầm chiến kỳ mà bỗng nhiên bị bẻ gãy. nhưng nàng vẫn không có buông tay, từ đầu đến cuối đều cầm chặt chiến kỳ vào trong lòng bàn tay.
Đây là một cây cột cờ đen nhánh dài ba trượng sáu, cầm vào băng lãnh, không biết làm bằng chất liệu gì, phía trên điêu khác một đường vân cùng đồ án vô cùng cổ lão, tản ra một khí tức cổ xưa.
Cột cờ nhìn qua giống như một cây trường thương, phía trước thì bén nhọn, mũi thương chớp động lên từng đạo quang mang u lam băng lãnh mà cờ thì đỏ như máu, dường như có một huyết hải vô biên vô tận bên trong, tản ra vô cùng vô tận huyết khí.
Trường Thương!
Hai cái văn tự cổ xưa vô cùng lóa mắt bên trên mặt cờ.
“Đệ tử quyết không phụ sự hi vọng của sư tôn.”
Cổ Khinh Yên một tay nắm chặt huyết kỳ, quỳ một chân xuống đất, vô cùng trang trọng nói.
Không có khí tức của chiến kỳ áp chế, nàng yên lặng vận chuyển hoang khí tinh túy trong thể nội chữa trị thân thể đang thụ thương.
Sau khi hướng về phía Nguyệt Quang Các dập đầu một cái, Cổ Khinh Yên đứng dậy, giơ chiến kỳ, từng bước đi ra khỏi Trường Thương Thánh Sơn, ánh mắt kiên định chưa từng có.
Trường Thương Thành, chiến tranh đã đến hồi gay cấn, cơ hồ tất cả mọi người đều gia nhập vào chiến tranh, Chuẩn Thánh cùng Đại Tôn của thế giới hắc ám cũng xuất hiện, từng tên khí tức ngập trời, ma khí cưồn cuộn như Thần Ma thời viễn cổ.