Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 167: C167: Tôn giả núp trong bóng tối



Nếu như Nguyễn Quân Trác sử dụng lực lượng của Luân Chuyển Đại Thánh Ấn lần thứ hai vậy thì nàng sẽ triệt để đột phá, cũng không có cách nào có thể trở lại tông cảnh.

Trần Nguyên Thủy biết, Nguyễn Quân Trác cùng Hồng Phất Thánh nữ của Bạch Cốt Giáo vẫn đọ sức trên thiên phú, Đại Lục Vân Tiêu Bảng xếp cả hai người cùng xếp thứ ba, cho rằng thiên phú của hai người khó phân cao thấp.

Nhưng mà Nguyễn Quân Trác cùng Hồng Phấn Thánh Nữ đã kết thù nhiêu năm, ai cũng nhìn người kia không vừa mắt, ai cũng cảm thấy đối phương kém mình, há sẽ cam tâm cùng ở vị trí thứ ba.

Thế là nhiều năm qua hai người đều đọ sức trên mặt thiên phú, ai cũng không chịu thua. Tại phàm cảnh cùng linh cảnh hai người đều tu luyện đến cửu trọng thiên. Mà đến tông cảnh bây giờ cũng là như thế, ai cũng không mạnh hơn người kia dù chỉ một chút.

Cho nên đó là lý do vì sao mà Nguyễn Quân Trác một mực không đột phá lên Thiên cảnh, khăng khăng khổ tu mười năm ở tông cảnh chỉ vì tìm kiếm chí cảnh vô cùng hư vô mờ mịt trong truyền thuyết kia.

Thậm chí nàng vào trong Trường Thương Học Viện cũng bởi vì chỗ sâu trong địa mạch ở đây có một ngụm Cửu U Địa Hỏa Trì hiếm thấy, nàng có ý định mượn nhờ lực lượng của Cửu U Địa Hỏa để giúp mình đột phá đến chí cảnh.

Nhưng mà mười năm qua từ đầu đến cuối đều không đột phá được một bước cuối cùng kia.

Nghe nói, Hồng Phấn Thánh Nữ của Bạch Cốt Giáo cũng tu luyện Luân Chuyển Đại Thánh Ấn, trước mắt vẫn dừng lại cấp độ tông cảnh như cũ, cũng có ý đồ bước vào chí cảnh trong truyền thuyết kia, triệt để hạ thấp Nguyễn Quân trác xuống.

Trần Nguyên Thủy thấy biểu lộ trấn định của Nguyễn Quân Trác, trên mặt không có điểm giận dữ gì thì nội tâm liền rõ ràng, sợ rằng đây là lần đầu Nguyễn Quân Trác sử dụng Luân Chuyển Đại Thánh Ấn, vẫn có thể đem tu vi phong ấn trở lại.

“Trần Nguyên Thủy, ân oán của ta với Bạch Gốt Giáo, Ma Tâm Điện các ngươi không nên nhúng tay vào.”

Nguyễn Quân Trác đâm ra một kiếm, Phượng Vũ Cửu Thiên, một đạo kiếm quang Hỏa Phượng bay ra, trong nháy mắt đã vượt qua hư không, chém về phía Trần Nguyên Thủy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 160

Trần Nguyên Thủy không dám sơ sẩy, thi triển ra tuyệt kỹ đối kháng, vậy mà lúc này lực lượng của Nguyễn Quân Trác lại cao hơn hắn một bậc, lực lượng hỏa diễm đang sôi trào mãnh liệt trực tiếp đẩy lui hắn trên trăm trượng, làm toàn thân cực nóng, làn da sưng đỏ giống như một con tôm bị nướng chín.

“Đại sư tỷ uy vũ!”

Các học viên thấy tu vi đại sư tỷ tăng mạnh, một lần đã đánh lui Trần Nguyên Thủy thì hưng phấn vô cùng.

Trần Nguyên Thủy mặc dù rơi vào thế hạ phong nhưng lại rất bình tĩnh.

“Đừng mang bối cảnh ra dọa ta, Ma Tâm Điện cũng không sợ Đan Minh các ngươi, Đan minh các ngươi có mạnh hơn nữa chẳng lẽ lại dám đánh vào thế giới hắc. ám sao.”

Trần Nguyên Thủy cười lạnh, Đan Minh dĩ nhiên đáng sợ, nhưng Ma Tâm Điện của hắn là thế lực của thế giới hắc ám, chưa từng là địch nhân của Đan Minh. Mà Đan Minh ở ngoài sáng, Ma Tâm Điện ở trong tối, bọn hắn muốn tìm được một cái phân điện của Ma Tâm Điện sợ là cũng khó khăn.

Huống chỉ tổng bộ của Ma Tâm Điện ở trong thế giới hắc ám, ai dám giết vào thế giới hắc ám để đối phó bọn hắn?

Cho nên dù Nguyễn Quân Trác có địa vị cao hơn nữa trong Đan Minh, thân phận tôn quý hơn nữa hắn cũng dám giết.

“Các ngươi đi trước, ta sẽ ngăn cản hắn nửa khắc.”

Nguyễn Quân Trác thấp giọng nói, đồng thời một kiếm quét ngang, giết chết hết những tu sĩ hắc ám kia.

Những tên tu sĩ hắc ám xâm lấn Yên Ba Đảo chỉ là tu sĩ phổ thông, tu vi cao nhất cũng chỉ là Thiên cảnh, căn bản không ngăn được một kiếm của Nguyễn Quân Trác.

Mặc dù chiếm được thượng phong, ngăn chặn được Trần Nguyên Thủy nhưng Nguyễn Quân Trác cảm giác được nguy cơ vẫn không giảm xuống chút nào, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Trần Nguyên Thủy thấy Nguyễn Quân Trác giết người thế giới hắc ám ngay trước mặt hắn mà hắn còn chưa kịp phản ứng thì có chút thẹn quá hóa giận nói:

Tham Khảo Thêm:  Chương 711

“Đi? Các ngươi dù một tên cũng đừng nghĩ có thể rời khỏi, toàn bộ đều phải chết. Diệp trưởng lão, còn chưa động thủ, đánh giết được Nguyễn Quân Trác thì ngươi có một nửa công lao.”

Nguyên bản, hắn có ý đồ tự mình đánh giết Nguyễn Quân Trác, chiếm tất cả công lao, lợi ích độc hưởng nhưng bây giờ căn bản không có khả năng đó, tu vi Thiên cảnh đệ thất trọng của Nguyễn Quân Trác đã không yếu hơn so với hắn, chỉ có thể mời Tôn giả âm thầm theo dõi hắn xuất thủ.

Vừa dứt lời thì một cỗ khí tức kinh khủng bỗng nhiên xuất hiện, bao phủ phạm vi ngàn trượng.

Những học viên kia, từng người đều sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, dưới cái khí tức đáng sợ kia thì đứng dậy phảng phất cũng là một điều rất khó khăn. Một số người tu vi hơi thấp, ý chí không đủ thậm chí quỳ bịch xuống một tiếng.

Phía sau Trần Nguyên Thủy chẳng biết lúc nào lại đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn, căn bản không có bất cứ dấu hiệu nào mà cứ như đã đứng ở nơi đó từ bao giờ.

Tôn giả!

Tất cả mọi người ý thức được, đó là một tồn tại cấp độ Tôn giả, chỉ có Tôn giả mới có lực lượng cùng khí tức đáng sợ như vậy.

Ánh mắt Nguyễn Quân Trác ngưng tụ, nắm thật chặt trường kiếm trong tay, thân sắc lần đầu tiên trở nên ngưng trọng.

Tu sĩ Thiên cảnh chênh lệch quá lớn với Tôn giả, Trần Nguyên Thủy nói dễ nghe một chút là nửa bước. Tôn giả nhưng trên thực tế cũng chỉ là tu sĩ Thiên cảnh đặc thù hơn một chút thôi, dù sao hắn cũng không triệt để bước vào lĩnh vực Tôn giả.

Mà Tôn giả trước mắt sợ là cũng không phải bình thường, sẽ không chỉ dừng lại ở cảnh giới Tôn giả nhất trọng mà rất có thể đã tu thành nhị trọng thiên thậm chí tam trọng thiên.

“Nguyện ý cống hiến sức lực cho điện hạ.”

Tên tôn giả của thế giới hắc ám thi lễ một chút, sau đó dùng ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn về phía Nguyễn Quân Trác, tựa như thợ săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi mà trở nên hưng phấn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 32: Áp thắng (1)

Chỗ tốt đạt được khi giết Nguyễn Quân Trác quá lớn mà điện hạ lại đồng ý chia một nửa công lao cho hắn thì hắn sao lại không hưng phấn đây.

Quang ảnh lóe lên, hắn đã tới trước mặt Nguyễn Quân Trác, vỗ ra một chưởng, thiên địa bốn phương đều đọng lại, khí tức vô tận phong tỏa hư không, lực lượng kinh khủng phô thiên cái địa giáng xuống, căn bản không cho Nguyễn Quân Trác bất luận cơ hội đào thoát nào.

Nguyễn Quân Trác rõ ràng, mình không ngăn được một kích toàn lực của Tôn giả, căn bản không có một chút do dự nào, đột nhiên đánh ra một khối phù chú óng ánh sáng long lanh, phù chú kia vừa xuất hiện liền bị vỡ vụn trong nháy mắt, một cỗ lục lượng Thánh đạo quét ra, bảo hộ nàng tầng tầng lớp lớp.

“Thánh Ngọc Phù!”

Ánh mắt Trần Nguyên Thủy co rụt lại.

Trên người Nguyễn Quân Trác có Thánh Ngọc Phù thì hắn cũng không kỳ quái gì, dù sao thân phận Nguyễn Quân Trác còn tôn quý hơn hắn.

Rút luil

Toàn thân Nguyễn Quân Trác bao phủ thánh quang, thao túng lực lượng Thánh đạo vô biên, trực tiếp cuốn lấy trăm học viên chuẩn bị đào tẩu.

“Nguyễn Quân Trác, ngươi quá ngây thơ rồi, Ma Tâm đã lên kế hoạch giết ngươi há lại không có sự chuẩn bị nào.”

Trần Nguyên Thủy cười một tiếng băng lãnh, cổ tay khẽ đảo, trong bàn tay hắn thình lình xuất hiện một tờ phù lục, phù lục kia chớp động lên đường vân Thánh đạo, thần thánh mà trang nghiêm.

“Chém!”

Theo một tiếng quát nhẹ, phù chú kia bắn ra trong nháy mắt, hóa thành một thanh thánh đao thông thiên triệt địa vắt ngang trởi cao.

Thánh đao kia bay ra, trảm một đao xuống màn hào. quang thánh đạo của Nguyễn Quân Trác, trực tiếp làm cho màn hào quang hộ thể kia vỡ vụn, thánh quang đầy trời tán loạn, tiêu tán trong hư vô.

“Thánh ý phù!”

Sắc mặt Nguyễn Quân Trác ngưng tụ, bên trong thánh ý phù ẩn chứa một đạo ý niệm của Thánh giả, một khi thôi động có thể bộc phát ra một kích của Thánh giả trong nháy mắt, độ trân quý còn cao hơn cả Thánh Ngọc Phù.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.