Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 186: C186: Dựng tế đàn độ vong linh



Ba bộ thánh thi kia đều bởi vì đoạn tuyệt sinh cơ mà chết, linh hồn trực tiếp tiêu tán, thi thể cơ hồ được bảo quản một trăm phần trăm, thậm chí Thánh Đại Quả trong thể nội cũng được bảo tồn hoàn chỉnh.

Đối thành lúc khác, dù cho có thánh nhân vẫn lạc cũng rất khó có khả năng lưu lại Thánh Đạo Quả. Bởi vì trước khi tử vong, thánh nhân sẽ tán Thánh Đạo Quả đi để tránh địch nhân được tiện nghỉ.

Cho nên, có thể thu được Thánh Đạo Quả bằng cách đánh chết thánh nhân căn bản không thể xảy ra, khả năng cực kỳ bé nhỏ.

Những Thánh Đạo Qủa tồn tại trên thế gian phần lớn đều do trước khi tạo hóa, thánh nhân chủ động truyền thừa cho gia tộc của mình. Đấy là lý do mà Thánh Đạo Qủa trân quý, hiếm thấy, gần như không xuất hiện trên thị trường. Truyện Khác

Bởi vì không ai sẽ mang Thánh Đạo Qủa ra bán, phần lớn đều giữ làm át chủ bài lớn nhất, một viên Thánh Đạo Qủa là đại biểu cho một vị Chuẩn Thánh.

Trường Thương Học Viện truyền thừa đã được mấy ngàn năm, đã sản sinh ra hơn mười vị thánh nhân nhưng trong một thời kỳ cũng chỉ có một Chuẩn Thánh mà thôi.

Nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì Thánh Đạo Qủa quá mức hiếm thấy, chỉ có thể thông qua tiên tổ thánh nhân truyền xuống, dù là một tông môn có nội tình lớn cũng không dám tùy tiện tiêu hao.

Đừng thấy Hắc Ám Náo Loạn lần này xuất hiện hơn mười Chuẩn Thánh mà lầm, những Chuẩn Thánh kia đều được hưởng phúc phận của nhóm thánh giả từng mấy ngàn năm trước lưu lại cho.

Thiên Bảo Cung bây giờ có ba Thánh Đạo Qủa sẽ khiến những tông môn khác hâm mộ chết.

Nếu không phải Thiên Bảo Cung rung động lòng người, không thể trêu chọc sợ là đã có người đến cửa để cướp đoạt.

Ánh mắt Hoa Nhất Nhiên nhìn về phía ba bộ thánh thi ẩn chứa một cỗ tâm tình không nói ra được, bộ dáng muốn nói lại thôi.

“Sử dụng thành quả tu luyện của người khác chỉ là bàng môn tà đạo, không ra gì” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Hắn tự nhiên có thể nhìn ra ý nghĩ trong lòng của đám Thanh Hoa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2354: Tìm Kiếm Tô Mạt (1)

Hoa Nhất Nhiên nghe thấy vậy, cúi đầu xưng phải nhưng trong lòng thì ngầm cười khổ, dùng thành quả tu luyện của người khác thuộc về bàng môn tả đạo. nhưng thánh đạo quá mức khó khăn, nếu không dung hợp Thánh Đạo Qủa, hắn mãi mãi không có khả năng đụng đến thánh đạo. Dù sao, đến tuổi này của hắn, tiềm lực trong người đã tiêu hao hết, rất khó có cơ hội bước đến cảnh giới kia.

Hắn đã từng nghĩ rằng, nếu có thể thì sẽ dung nhập một viên Thánh Đạo Qủa, mặc dù chặt đứt khả năng thành thánh nhưng chí ít cũng là Chuẩn Thánh, có thể sống lâu mấy trăm năm.

Nhưng Thánh Đạo Qủa quá mức trân quý,

căn bản không có khả năng xuất hiện, vạn kim khó cầu. Dù hắn chính là Bán Thánh tiếng tăm lừng lẫy trong đại lục, địa vị hiển hách nhưng muốn có được Thánh Đạo Qủa là không có khả năng.

“Ngươi nghĩ rằng mình không được vậy sẽ mãi mãi không được. Có tâm, mới có cơ hội. Huống chỉ, mong đợi của ta đối với ngươi không dừng lại ở Thánh cảnh. Nếu không, chỉ cần ta thích, tùy thời có thể khiến ngươi thành thánh, ngươi hiểu chứ?

“Nếu ngươi không có đại quyết tâm, đại nghị lực, tự nhận là mình đã già vậy thì trong tương lai không có thành tựu gì cả.”

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hoa Nhất Nhiên chỉ kém một bước nữa là thành thánh, hắn có thể tùy thời trợ giúp hắn thành thánh, nhưng nếu hắn làm như vậy Hoa Nhất Nhiên cũng bị hủy đi, tương lai không có được bất cứ đại thành tựu nào.

Hoa Nhất Nhiên nghe vậy, thân thể chấn động, hắn không ngờ rằng chủ nhân lại kỳ vọng vào mình nhiều như vậy.

Nghĩ đến năng lực của chủ nhân, thông thiên triệt địa, như thần linh hàng thế làm trong lòng Hoa Nhất Nhiên cực nóng, ngọn lửa hi vọng lại được đốt lên, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, trong nháy mắt từ một lão nhân như biến thành một thanh niên hùng tâm vạn trượng.

Thần thái Tuân Vinh cùng Chu Khánh Diêm đều sáng lạng, đi theo chủ nhân như thế, tương lai bọn hắn sẽ sáng ngời.

“Truyền lệnh xuống, chuẩn bị vật liệu, dựng Địa Tạng Vãng Sinh Luân Hồi Đàn tại đỉnh Tử Thần Phong, bản tọa muốn siêu độ cho vong linh trong thành.” Tịch Thiên Dạ ra lệnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Địa Tạng Vãng Sinh Luân Hồi Đàn chính là vô thượng tế đàn chuyên dùng để siêu độ vong linh, được truyền thừa từ phật đạo của Địa Cầu.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Phật đạo của Địa Cầu là tin tưởng lục đạo luân hồi, tin tưởng sinh linh sau khi chết sẽ trở về địa phủ. Nghiên cứu về luân hồi đạo vô cùng thấu triệt, cho dù là Tịch Thiên Dạ cũng phải nhìn mà than thở.

Thiên địa có luân hồi, hắn làm Tiên Đế tự nhiên cũng biết. Nhưng mà luân hồi cùng vãng sinh đều hư vô mờ mịt, cho dù ở Tu Tiên Giới cũng chỉ có tiên nhân mới biết một chút, có thể quấy nhiễu một chút lục đạo luân hồi.

Nhưng là người bình thường thì không cách nào tiếp xúc đến lực lượng cấp. bậc kia, sinh tử luân hồi đều chỉ thuận theo ý trời.

Trên địa cầu, Tịch Thiên Dạ lại ngạc nhiên phát hiện đám người không có. chút tu vi lại có thể siêu độ linh hồn cho người khác, quấy nhiễu lục đạo luân hồi vốn đang vận chuyển bình thường, mà chỉ cần nhờ đến mấy bộ kinh phật đã có thể làm được, nói đến thật sự thần kỳ.

Hắn thường xuyên nghĩ đến đến cùng là cao nhân bậc nào mới có khả năng như thế, vẻn vẹn có mấy bộ phật kinh đã giúp người thường đi siêu độ linh hồn. Kinh văn trên Địa Cầu nếu đặt trong tu tiên giới sẽ gây nên sóng to gió lớn dị thường.

Vật liệu để dựng Địa Tạng Vãng Sinh Luân Hồi Đàn rất đơn giản, cũng không khó tìm, rất nhanh chấp sự của Thiên Bảo Cung đã chuẩn bị thỏa đáng, ra lệnh cho công nhân từng bước dựng tế đàn trên đỉnh Tử Thần Phong.

Một canh giờ sau, tế đàn đã dựng thành.

Tịch Thiên Dạ tịnh thân, đốt hương, mặc thêm một bộ tố y, đi chân trần bước lên tế đàn.

Hắn ngồi về hướng đông, hai con ngươi khép hờ, dáng vẻ trang nghiêm, sau khi im lặng một khắc thì bắt đầu đọc Vãng Sinh Chú, Địa Tàng Kinh, Tâm Kinh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 103: Không phải Chu Văn

Thanh âm lúc mới đầu còn rất nhỏ, phảng phất chỉ có mỗi Tịch Thiên Dạ nghe thấy, hắn lại đọc thêm một lần lại một lần kinh văn. Theo thời gian, thanh âm càng ngày càng to, càng ngày càng oai nghiêm, càng thần thánh.

Đến cuối cùng, thanh âm niệm kinh của hắn như Cửu Thiên Lôi Đình, mỗi một chữ phun ra đều khiến thiên địa chấn động, lôi âm cuồn cuộn, thanh thế cực kỳ to lớn.

Từng đạo khí tức thần thánh đột nhiên dâng lên từ Thiên bảo Sơn, chiếu sáng cả thiên địa.

“Đó là cái gì?”

Từng người Trường Thương Thành nhìn về phía Thiên Bảo Sơn.

Lúc này, Thiên Bảo Sơn đã bị thần quang bao phủ, vô tận quang huy chiếu xuống như thần sơn trong truyền thuyết, như chỗ ở của thần linh tối cao.

“Thiên Bảo Cung có người đọc kinh văn.”

Ánh mắt Cố Khinh Yên nhìn về phía Thiên Bảo Sơn, đây là kinh văn gì mà nàng nghe không hiểu, rất lạ lãm, chưa từng được nghe qua.

Nhưng cảm giác kia vô cùng thần thánh, một cảm giác chí cao vô thượng. xuất hiện trong lòng mọi người, hiển nhiên kinh văn kia rất bất phàm.

Toàn bộ mọi người đều nhìn về phía Thiên Bảo Cung nhưng lại không ai biết tại sao lại có thanh âm đọc kinh văn truyền ra từ đó.

Rất nhanh, đám người Trường Thương Thành kinh hãi phát hiện từng đoàn bạch quang mông lung dâng lên từ mặt đất, to chỉ chừng quả đấm, tản ra hào quang le lói bay lên bầu trời.

Theo thời gian trôi qua, quang đoàn màu trắng ngày càng nhiều, cuối cùng tất cả ngõ ngách trong Trường Thương Thành đều có quang đoàn màu trắng bay ra. Số lượng quang đoàn có thể là mấy chục thậm chí mấy trăm vạn, căn bản không thể đếm hết được.

“Linh hồn! Đấy là linh hồn của người đã chết. Vì sao bọn hắn lại bay lên, làm sao có thể”

Đột nhiên trong thành vang lên từng đạo kinh hô. Rất nhiều người đã phát hiện ra những quang đoàn màu trắng kia lóe lên từng khuôn mặt với đủ trạng thái, hoảng sợ, oán hận, cừu hận, tuyệt vọng… Bọn hắn đều là sinh linh chết đi trong chiến tranh, rất nhiều người thậm chí nhìn thấy linh hồn mà mình quen biết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.