Nói chuyện làm ăn!
Dịch Vĩnh nghe vậy nhíu mày, người đến Giang Hoa Lâu để ăn cơm, tụ hội, chơi bời,.. Nhưng mà cho ới bây giờ chưa thấy ai đến nói chuyện làm ăn.
Mà Dịch Vĩnh làm người chủ sự của Giang Hoa Lâu, tâm tư cẩn mật, nhãn lực bất phàm. Vạn Bảo Thương Hội vừa mới hủy nhà của Hà tú nương mà nàng lại đến Giang Hoa Lâu ăn cơm, lại còn mang theo một thanh niên cực kì thần bi.
Rất hiển nhiên, chuyện này không có đơn giản như vậy.
“Không biết các hạ chuẩn bị làm giao dịch gì với Vạn Bảo Thương Hội chúng ta?” Dịch Vĩnh thản nhiên nói.
“Rất đơn gián, ta chuẩn bị mua lại Vạn Bảo. Thương Hội các ngươi” Tịch Thiên Dạ mặt không đổi sắc đáp.
Cái gì!
Dịch Vĩnh nghe thấy vậy thì sững sờ, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Muốn mua lại Vạn Bảo Thương Hội bọn hắn.
Đăng sau đó liên lụy tới rất nhiều tông môn cùng gia tộc, sinh ý đã sớm lan sang khu vực bên ngoài, đặt ‘rong toàn bộ Lan Lăng Quốc cũng là thương hội không nhỏ, cũng không giống như Viên Cao Thương Hội chỉ làm ăn ở Trường Thương Thành.
Mua lại Vạn Bảo Thương Hội… Chỉ sợ tôn giai tông môn cùng ngũ đại danh môn cũng không làm được đi.
Huống chỉ đang yên đang lành lại đi mua sắm thương hội, động cơ của thiếu niên trước mắt rất có vấn đề.
Các hạ có ý gì?” Dịch Vĩnh hơi nhíu mắt.
Tại Lan Lăng Quốc không phải không có ai hợp tác cùng Vạn Bảo Thương Hội, thậm chí còn là thế lực đầu tư nữa, nhưng nếu mua trực tiếp một thương hội thì khác nào chiếm đoạt, trừ phi giá cả tuyệt đối hài lòng, hai bên đều vui vẻ nếu không sẽ không phải một chuyện gì tốt.
“Ý của ta đã nói rồi đó.” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói
“A, vậy các hạ định dùng bao nhiêu tiền để mua ‘Vạn Bảo Thương Hội?” Dịch Vĩnh cười lạnh nói, mua Vạn Bảo Thương Hội, khẩu khí thật lớn!
Tịch Thiên Dạ chậm rãi để đũa xuống, cầm khăn lau miệng, không biết từ đâu mà lấy đuộc một mai tiền đồng, đập ba một cái lên mặt bàn, thản nhiên nói:’Một đồng tiền.”
Con ngươi Dịch Vĩnh co rụt lại, sắc mặt băng lãnh, đôi mắt chăm chú nhìn Tịch Thiên Dạ, mặt không chút thay đổi nó: “Các hạ xác định không nói đùa?”
Một mai tiền đông!
Tại Lan Lăng Quốc, một tiền đồng chỉ để một người bình dân mua một cái bánh bao, chính là đơn vị tiền tài nhỏ nhất nước, bình thường chỉ thông dụng rong vòng tròn của người bình thường.
Người hơi có một chút thân phận đều sử dụng tỉnh thạch(khác viwsi linh thạch ẩn chứa năng lượng.
Không hề nghĩ ngờ, thiếu niên trước mắt hiển nhiên tới Giang Bảo Lâu để gây chuyện.
“Các hạ, Vạn Bảo Thương Hội không phải ai cũng có thể nhào nặn, tốt nhất ngươi nên nghĩ trước khi làm.”
Dịch Vĩnh lạnh lùng nói
Chủ quản cùng Trần Tuyết đứng sau lưng hẳn sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Dù là bọn hắn cũng nhìn ra Tịch Thiên Dạ đến để gây rối.
Khó trách hẳn không làm thẻ hội viên mà trực tiếp xông vào. Trần Tuyết thầm cười khổ, ánh mắt đầy ảo não cùng hối hận, tại sao mình lại phải tiếp đãi một người như vậy, nếu để một người khác tiếp đãi hắn thì tốt biết bao.
Thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, về sau Vạn Bảo Thương Hội truy cứu, nàng có thể bị liên lụy.
“Từ trước đến nay ta bàn chuyện làm ăn đều rất chân thành.” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
“Ta hiểu.”
Dịch Vĩnh khẽ gật đầu, hẳn sao lại không biết, tình hình trước mắt không thể nghịch chuyển, thiếu niên kia hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, không có khả năng tùy tiên dừng tay. Hà tú nương cùng Tịch Tiểu Hinh xuất hiện cũng không phải trung hợp.
Chỉ là hắn có chút hiểu kỳ, Hà tú nương cùng Tịch Tiểu Hinh là hai nữ nhân bình thường, không có bất kỳ thân phận địa vị, lực lượng… Sao có thế mời được thanh niên thần bí trước mắt, hắn mặc dù không biết thân phận Tịch Thiên Dạ nhưng có thể dọa Trần Bân Nhiên thì hiển nhiên không phải nhân vật đơn giản.
“Sự tình mua bán Vạn Bảo Thương Hội không phải chỉ một chủ sự Giang Hoa Lâu như ta có thể làm chủ được, nhất định phải bẩm báo cho hội trưởng đại nhân, xin các hạ chờ một lát.”
Dịch Vĩnh nhìn Tịch Thiên Dạ một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Đã có người bày xuống bố cục tại Giang Hoa Lâu, tuyên bố muốn dùng một đồng tiền mua Vạn Bảo Thương Hội, như vậy Vạn Bảo Thương Hội tự nhiên không nên dùng đạo lý. Nhìn việc thuộc hạ hẳn miều tả lại, thiếu niên kia không phải nhân vật hẳn có thể xử lý được, chỉ có bẩm báo với hội trưởng đại nhân.
Tịch Thiên Dạ không có ngăn cản Dịch Vĩnh rời đi, tiếp tục ăn thức ăn trên bàn, biểu lộ không có bất cứ biến hóa nào.
Vẽ phần Tịch Tiểu Hinh không có nghe thấy Tịch Thiên Dạ nói cái gì, chỉ tập trung tỉnh thần lên mỹ vị trên bàn.
Hà tú nương có chút khẩn trương, nắm chặt đôi đũa trong tay, trong lòng đầy lo lắng. Vạn Bảo Thương Hội không phải Tịch tộc, thế lực liên lụy phía sau rất phức tạp, thế lực cũng cường đại hơn.
Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng chỉ có thể trấn định.
Quản sự cùng Trần Tuyết đang đợi ở phi các cứng ngắc mà đứng tại chỗ, mồ hôi đầm đìa, trong lòng đầy lo lắng nhưng lại không dám rời đi.
Sự tình trên phi các của Giang Hoa Lâu rất nhanh đã được truyền bá, khuếch tán đi, rất nhiều người ăn cơm trong Giang Hoa Lâu cũng đã nghe thấy.
Một người dọa đám công tử ca quyền quý, người thừa kế quận thủ phủ phải chật vật mà chạy.
Muốn dùng một đồng để mua Vạn Bảo Thương Hội.
Tất cả mọi người chấn kinh, căn bản không dám tin tưởng. Nhưng sự tình phát sinh ở Giang Hoa Lâu, rất nhiều người đã nhìn thấy.
Nhất là những công tử, thiếu gia tụ hội ở phi các kia, có một số ít không rời đi đã xác nhận.
Chỉ là bọn hẳn cũng không nghĩ tới, thiếu niên tên Tịch Thiên Dạ kia lại cuồng vọng phách lối đến như thế. Trong Giang Hoa Lâu, tuyên bố dùng một đồng tiền mua Vạn Bảo Thương Hội!
Sao hẳn không đi đoạt?
Hoặc là nói đây chính là muốn cưỡng đoạt a!
Tất cả mọi người đều rung động không hiểu, không nghĩ tới ở Lô Hề Quận Thành lại có tuyệt thế cuồng nhân lớn mật như thế.
Sự kiện được điên cuồng truyền bá, rất nhanh đã truyền khắp Giang Hoa Lâu, thậm chí đã lan ra cả bên ngoài.
Trong lúc nhất thời, khách hàng của Giang Hoa Lâu vốn im ắng, giờ lại vô cùng náo nhiệt.
Mà người có thể đi vào Giang Hoa Lâu đều là người có chút thân phận, địa vị ở Lô Hề Quận Thành.
Trần Bân Nhiên vừa mới đi ra khỏi Giang Hoa Lâu không lâu, nghe được tin tức lại lập tức chạy về, ánh mất tràn đây vui sướng nói: “Tốt cho một tên Tịch Thiên Dạ, cư nhiên lại không biết sống chết như thế, đã muốn chết thì không được trách người khác.”
Trong lòng Trần Bân Nhiên rất là hưng phấn, tâm tình uất ức vừa rồi bị quét sạch hết. Hắn rất chờ mong cảnh Tịch Thiên Dạ bị Vạn Bảo Thương Hội thu thập.
Lô Hề Quận không phải Trường Thương Thành, không ai biết Tịch Thiên Dạ, tự nhiên không có ai sẽ nhường hắn.
Ngươi chỉ là tiên thiên thánh mầm có một chút danh khí nhưng không có lực lượng mà dám phách lối như vậy ở Lô Hề Quận Thành, quả thực là muốn chết.
Nói không chừng Vạn Bảo Thương Hội không biết thân phận của Tịch Thiên Dạ, sơ sẩy một cái là giết chết hẳn cũng không chừng.
Chỉ là hậu quả thế nào.
Ha ha!
Dù sao cũng không liên quan đến hắn dù trời đất sụp đổ hẳn cũng không quản.