Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 317: C317: Giông tố ập vào thành



Lã Hoành Thiên nhìn trăm vị Thánh Nhân phóng thắng lên trời, bao vây xung quanh Uyển Thù Lâu, cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người mồm chữ o mắt chữ a.

Cho dù là hắn cũng không ngờ rằng sự việc lại phát triển đến mức này.

Tịch Thiên Dạ cũng bị người ta căm ghét quá đi, lại để cho hơn trăm vị Thánh Nhân đến vây giết hắn.

Hơn nữa, trong thành hội tụ nhiều Thánh Nhân như vậy từ bao giờ?

Không phải đại bộ phận Thánh Nhân đã ra khỏi thành rồi sao?

“Ta nhìn thấy rất nhiều Thánh Nhân gấp rút từ di tích về thành”

Một lão già mặc lam y đứng bên cạnh Lữ Hoành Thiên ánh mắt ngưng trọng nói, hắn với Lã Hoành Thiên đều là Thánh Nhân của Hoàng tộc Thiên Dương thánh quốc.

Lúc này, trong bảy vị Thánh nhân trung kỳ ở đây có tới ba vị là thuộc về Hoàng tộc của Thiên Dương thánh quốc.

Lão giả lam y và một người trung niên áo tím là hai vị Thánh Nhân trung kỳ được Lữ Hoành Thiên truyền âm mời về trước đó không lâu.

Vi sao vài vị Thánh Nhân của Huyết Long Tông, Bích Đào Tông, Thiên Hạc Tông, Cốt Ma Tông lại đột nhiên về thành thì đương nhiên là có quan hệ với sóng gió mà Uyển Thủ Lâu quậy thành.

Bọn hẳn vốn ở không xa Lô Hề Quận Thành, chưa có đi sâu vào Thiên Lan thần thổ nên nhận được tin tức là lập tức trở về thành.

Lữ Hoành Thiên cười khổ một lúc, đúng là hẳn đã coi thường sự hấp dẫn của Uyển Thù Lâu, không chỉ hấp dẫn tới bốn vị Thánh Nhân trung kỳ mà còn rất nhiều Thánh Nhân đang núp ở bóng tối đợi cơ hội ra tay.

Vốn dĩ, hắn có ý đồ muốn độc chiếm tài nguyên của Thiên Bảo Cung và Uyển Thù Lâu, giấu đi câu đố của Thiên Lan thần thổ. Nhưng bây giờ, thế cục đã không còn trong sự khống chế của Thiên Dương Thánh Quốc nữa, hẳn cũng không thể lấy đi tất cả các bảo vật kia.

Những việc xảy ra sau đó sợ là sẽ phải tranh đoạt hết sức hung hiểm, chỉ hy vọng những kẻ kia không biết được bí mật của câu đố ẩn thế.

Tham Khảo Thêm:  Chương 97: Chuẩn bị vào kinh

Nếu không sự tình lớn lên thì Thiên Dương thánh quốc cũng không thể nào bảo vệ được họ.

Lô Hề Quận Thành, tất cả mọi người đang rất sợ sệt, thần thái rung động nhìn lên trên bầu trời. Hơn trăm vị Thánh Nhân vây xung quanh Uyển Thù Lâu, thánh khí nối liền đất trời, cơn bão năng lượng như muốn thổi bay cả Lô Hề Quận Thành. Đó là tình cảnh gì đây? Tận thế chắc cũng không đáng sợ hơn cảnh này bao nhiêu.

“Làm sao có thể, làm sao lại có nhiều Thánh nhân như vậy?” Hướng Thiên Huân thất kinh nhìn lên bầu trời, không thể hiểu được tại sao lại có nhiều Thánh nhân như vậy.

Vốn dĩ Cao bàn tử đang ngồi ăn mỹ trong một tửu lâu để xem náo nhiệt, ngồi để đợi xem kết quả cuối cùng của cuộc chiến lại bị cảnh tượng trước mắt làm sặc, mấy sợi mỳ treo lắc lư trong lỗ mũi, vẻ mặt hãi hùng.

” Qúa phận! Hèn hạ, vô sỉ, không biết xấu hổ…. Làm ăn là do ngươi tình nguyện. Thời điểm không có Thiên Lan lệnh thì các ngươi có tới vạn kim cũng không có được, tìm mọi cách để tìm kiếm. Kết quả bây giờ có Thiên Lan lệnh, các ngươi đã nguyện ý mua lại nhưng lại lật lọng, thi nhau đến đập phá Uyển Thù Lâu.”

Ánh mắt Lục Tâm Nhan tràn đầy vẻ khó tin, thế gian lại có người hèn hạ vô sỉ, không giảng đạo lý như vậy sao? Mà những người kia đều là các Thánh Nhân cao cao tại thượng, thống lĩnh một nước, giống như cửu thiên quân vương vậy.

Thánh Nhân… cũng dối trá như thế sao?

Hình ảnh Thánh Nhân cao lớn, thần thánh, khinh thường tất cả trong lòng Lục Tâm Nhan đã hoàn toàn sụp đổ.

Những Thánh Nhân trước mắt quả thực đều là bọn tiểu nhân hám lợi bợ đỡ.

“Lòng người là như thế.”

Long Nha tông chủ giữ chặt Lục Tâm Nhan, khế lắc đầu, ngăn cản nàng nói tiếp. Tai mach vạch rừng, nếu bị những Thánh Nhân trên trời kia chú ý tới thì sẽ là họa ngập trời. Trên đại lục, phàm nhân mà bất kính với Thánh Nhân chính là tội chết.

Tham Khảo Thêm:  Chương 156

Lục Tâm Nhan ủy khuất cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm nói: “Tịch Thiên Dạ hắn dám”

Long Nha tông Chu Văn Ngôn cười khổ, thế gian này có mấy người Tịch Thiên Dạ?

Các thần tiên đánh nhau trên trời thì những phàm nhân như bọn họ này vẫn nên thành thành thật thật mà giữ theo khuôn phép đi

Mặc kệ Thiên Lan lệnh hay là Uyển Thù Lâu có bảo vật như núi hoặc là cơ duyên bên trong Thiên Lan thần thổ…. Tất cả đều không phải thứ mà phàm nhân như bọn hấn có thể chạm đến, bọn hẳn có thể đi vào ‘Thiên Lan di tích, có thể kiếm được một chút bảo vật cùng cơ duyên trong đây đã là may mắn lớn lao.

“Cô nương, cô có gan làm chuyện lớn, lại trở thành thánh thể chỉ tư, vận mệnh của ngươi không sai, có lẽ tương lai ngươi sẽ đứng trên cửu thiên.”

Long Nha tông chủ nhẹ nhàng vỗ vai Lục Tâm Nhan, ngữ khí trang nghiêm nói

“Nếu ta có thể thành thánh cũng quyết không trở thành Thánh Nhân như thế” Lục Tâm Nhan nắm chặt đôi bàn tay đến trắng bệch, trong lòng kiên định dị thường.

Nam Vũ Tông, ngũ đại danh môn vọng tộc, Chúc gia, Tịch gia…

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn lên bầu trời, ánh mắt của Chúc Tam Nương cùng Tịch tổ ảm đạm như tro tàn.

“Ha ha, Tịch Thiên Dạ, ngươi không phải luôn nhảy nhót à, không phải ngươi vẫn luôn bất tử à, hiện tại cũng đến lúc phải chết! Nhất định là không có đường sống! Nếu ngươi không chết vậy ta sẽ chết cho ngươi xem! Ha Ha Ha…”

Tịch Trạch Khôn cười ha ah trong trạch viện, khoa tay múa chân, cả ngươi điên điên khùng khủng. Hắn đang chờ đợi Tịch Thiên Dạ chết, hắn đã chờ rất lâu, rất lâu rồi

Gương mặt của Tịch Trạch Khôn trở nên hưng phấn vô cùng, nhìn Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.

Trên sân thượng, trên tầng thứ chín mươi chín cao đến tận mây.

Sắc mặt Cố Vân cùng Cố Khinh Yên tái nhợt, vũ: khí nắm trong tay cũng run lên nhè nhẹ, áp lực vô biên trấn áp các nàng đến mức không thể thở nổi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1599

Các nàng mạnh thế nào đi nữa cũng không thể đối kháng với hơn trăm vị Thánh Nhân được!

Hai người Trương Thanh Vinh cùng Hoa Nhất Nhiên trên bầu trời đang giằng co với bách thánh, bị vây quanh, quả thực như kẻ đáng thương, thảm hại vô cùng.

Cái gì gọi là đại thế?

Trong mắt mọi người, tình cảnh này được gọi là đại thế!

Căn bản không thể phản kháng, không cách nào địch nổi, đại thế không cách nào sửa đổi!

“Lâu sập sao?”

Hà Tú Nương đứng trước cửa sổ, kéo cánh tay của Tịch Tiểu Hinh, nhìn mây đen nghịt trên bầu trời, ánh mắt lo lắng hỏi.

“Phu nhân, lâu mãi mãi sẽ không sập, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi.”

Chu Khánh Diêm cung kính đứng sau hai người nhẹ nói ra, hắn thủy chung đều đứng bên người Hà Tú Nương cùng Tịch Tiểu Hinh, một tấc cũng không rời.

Tịch Thiên Dạ đứng dưới thánh uy tầng tầng lớp. lớp trên đầu trời, nhỏ bé như hạt bụi

Tình cảnh như thế thật sự có thể nói rằng mây. đen muốn ép vỡ thành.

Hắn chắp tay sau lưng, đứng đó, đưa mắt nhìn lên trăm vị Thánh Nhân trên bầu trời, từng tên đều có khi thức kinh thiên, vênh váo hung hãng, nhìn từ trên cao xuống… Hắn đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Rõ ràng người có thẹn trong lòng, đã hứa hẹn công đạo với hẳn mà lật mặt lại diễu võ dương oai, quanh minh chính đại vênh váo trước mặt hắn.

Giống như cướp bóc là một chuyện hết sức quang vinh, là việc làm rất đáng tán thưởng

;ác ngươi muốn tới cướp Uyển Thù lâu?” Tịch Thiên Dạ nhìn bách thánh trên trời, nói một cách vô cùng lãnh đạm, ánh mắt không có bất cứ cảm xúc gì.

“Ngươi nói sai rồi! Chúng ta chẳng những muốn cướp bóc mà còn muốn giết người, giết ngươi, giết sạch người trong Uyển Thù Lâu.

Huyết Long thánh nhân cười ha ha, vô cùng tùy ý, ánh mắt tràn đầy tà khí cùng huyết sắc.

Huyết Long tông chính là tông môn tà đạo, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải triệt để sạch sẽ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.