Tông chủ Nam Vũ tông trêu chọc đến Tịch Thiên Dạ, sau khi hẳn quỳ xuống nhận sai, Tịch Thiên Dạ cũng không làm khó dễ Nam Vũ tông. Đám người quận thủ phủ làm việc đê tiện không biết xấu hổ, muốn mượn tay các tông môn cùng gia tộc quốc nội diệt Tịch Thiên Dạ. Hẳn cũng không có chém tận giết tuyệt, mà chỉ vẹn vẹn phong cấm tu vi người Trần gia, khiên ba đời Trăn gia không thế tu luyện mà thôi.
Còn các thế lực lớn trong thành Lô Hề, chỉ căn họ. không trêu chọc đến Tịch Thiên Dạ, hẳn cũng không đi gây chuyện.
Nhưng đối với những tu sĩ vực ngoại đê tiện cùng chúng Thánh, Tịch Thiên Dạ không có dễ nói chuyện như vậy, mà là thật sự chém tận giết tuyệt, không chừa một ngọn cỏ.
Quản ngươi thân phận gì, bối cảnh gì, địa vị gì… Ỷ mạnh hiếp yếu, hết thảy một kiếm giết sạch.
“Tịch Thiên Dạ, đại Thánh gia gia của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Nữ Thánh Thiên Thiến oán độc nhìn chằm chằm Tịch Thiên Dạ, khuôn mặt xinh đẹp nhuộm đầy máu tươi, âm u mà khủng bố. Nàng đưa mắt nhìn lên bầu trời, đột nhiên hét dài một tiếng, một đạo ngọc quang từ trong miệng nàng phóng lên trời, bay lên cửu thiên, thẳng tới thanh minh, trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi.
Tiểu Thiên Địa Tu Di Trận cấu tạo mà thành Tiếu. thế giới vậy mà không thể ngăn trở đạo ngọc quang kia.
Tịch Thiên Dạ nhìn đạo ngọc quang biến mất, trong mắt suy tư….
Tịch Thiên Dạ, đại Thánh gia gia của ta lập tức sẽ biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì, ngươi sẽ chết thật thê thảm, người nhà của ngươi, người thân, tộc nhân. hết thảy người có quan hệ với ngươi đều sẽ sống. không bắng chết.”
Nữ thánh Thiên Thiến nợ nụ cười điên cưỡng ác độc. Ngươi dám giết ta, ta liền dám diệt tộc ngươi.
“Đại Thánh gia gia của ngươi có như đứa cháu gái như vậy, thực sự là bi ai.”
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, sau đó hẳn vung một kiếm chém nát đầu Nữ thánh Thiên Thiến, một đời thiên chỉ kiêu nữ cứ như thế chết đi.
Chúng thánh đều trầm mặc, ánh mắt như tro nguội, một người có thân phận cao quý như Nữ thánh Thiên Thiến cũng bị Tịch Thiên Dạ giết, vậy đám người bọn họ còn hy vọng sống sao?
Hơi thở của sự tử vong bao phủ trong lòng chúng Thánh, bọn họ thật sự hối hận rồi, thật sự sợ hãi.
Rất nhiều người hận đến tự cho mình một cái tát, tại sao lại nổi lòng tham a, tại sao muốn ức hiếp Tịch Thiên Dạ.
Bọn họ mua được Thiên Lan lệnh để đi vào di tích Thiên Lan thăm dò cơ duyên, cuộc mua bán này vốn là ngươi tình ta nguyện, cũng không có ai ép mua ép bán. Ta cần, mà ngươi có. Đáng tiếc! Có mấy người chính là không nhìn nổi người khác sống tốt, đỏ mắt đố ky, lại cho rằng Thiên Bảo cung dễ ức hiếp, vì thế từng người một nhao nhao nhảy ra muốn tranh một phần.
Bây giờ biết hối hận, đã không kịp.
Tịch Thiên Dạ kéo thân thể trọng thương, vẫn còn tiếp tục chém giết, tiếp tục chiến đấu, Thánh huyết rơi đầy trời, chúng Thánh liều mạng phản kháng nhưng không một ngoại lệ, toàn bộ đều bị giết chết.
Bầu trời trở nên vắng lặng không tiếng động, không khí ngột ngạt làm cho tất cả mọi người không thở nổi.
Dân chúng trong thành kinh ngạc nhìn lên bầu trời, nhìn bóng người mệt mỏi kia nhưng vẫn không ngừng ra tay đõ sát Thánh nhân.
Trên Uyển Thù lâu, Cố Vân cùng Cố Khinh Yên ngây ngốc nhìn Tịch Thiên Dạ, bóng người kia đã in thật sâu vào lòng các nàng.
Hai người đều nhìn Tịch Thiên Dạ một đường đi tới ngày hôm nay, ai có thể nghĩ tới thiếu niên năm đó đã trưởng thành đến mức này, phong thái tuyệt thế. làm người sỉ mê.
“Ngươi nói ngươi không muốn bình thường, ta nói ta sẽ để ngươi không tầm thường, chỉ là không nghĩ tới…” trong con ngươi xinh đẹp của Cố Vân phản chiếu bóng người Tịch Thiên Dạ, nàng không biết nói gì, chỉ có thể nở nụ cười phức tạp.
Ngươi không tầm thường! Ngươi đã làm được, không có dựa vào bất luận người nào.
Thời điểm Tịch Thiên Dạ giết chết vị Thánh nhân cuối cùng, thiên địa cũng triệt để rơi vào trầm tĩnh, cũng không còn bất kỳ tạp âm nào.
Hơn trăm vị Thánh nhân, toàn bộ vẫn lạc. Mà quan hệ trong đó, lại dính líu đến mười mấy tông môn cùng thế lực, quả thực làm người nghe kinh hãi, chỉ tính sơ một chút cũng cảm thấy khủng bố.
“Trời xanh ưu ái, Tịch gia ta đã xuất hiện một tuyệt thế Chân long a.”
Tịch Tổ kích động quỳ trên mặt đất, dập đầu cảm tạ trời xanh. Tịch gia có một người Tịch Thiên Dạ là đủ để danh lưu thiên cổ, ghi danh sử sách.
Đám người Tịch gia ngơ ngác nhìn Tịch Thiên Dạ, ánh mắt sùng kính cùng chấn động như thấy thần linh. Trong mắt bọn họ, hẳn đã không phải là một người thiếu niên, mà là thần linh, là thần linh chí cao vô thượng.
Người Tịch gia kích động cùng kiêu ngạo, một cảm giác vinh quang khuếch tán toàn tộc, bóng người đứng sừng sững trên chín tầng trời kia, tàn sát hết ‘thẩy Thánh nhân, chính là người Tịch gia bọn họ.
Trừ một ít người thuộc chủ mạch, lúc này tất cả người Tịch gia đã không có bất kỳ ác cảm với Tịch Thiên Dạ.
“Tại sao năm đó lão nương không chịu cố gắng thêm một chút a, liều mạng cũng phải gả cho Tịch Chấn Thiên. Nói không chừng, bây giờ Tịch Thiên Dạ chính là con trai của ta đây.”
Chúc Tam Nương bi phẫn nói, nàng cảm thấy năm đó mình không nên thua con tiện nhân kia.
Đám người Chúc gia im lặng trợn mắt nhìn Chúc tam nương, bọn họ thật không biết phải nói gì.
Nếu là ngươi, e là trên đời này sẽ không có Tịch Thiên Dạ… Ngươi có thể sinh được một đứa con ưu tú như vậy sao?
Lão gia tử Chúc gia nghe vậy, trong đầu có linh quang lóe lên, đột nhiên tâm huyết dâng trào. Chờ chuyện này qua đi, nhất định phải đi tìm hiểu Tịch gia, xem xem Tịch Chấn Thiên có còn anh chị em ruột nào còn chưa cưới gả hay không, hoặc là cháu trai cháu gái ruột cũng được. Nói không chừng, sau khi kết hợp. với huyết mạch nhà bọn họ, lại có thể lại đản sinh ra một kỳ tích đây.
“Cha, Tịch Thiên Dạ thẳng rồi!” Hướng Thiên Huân thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vọng hướng cha mình.
Quận vương Hướng Văn Ích đơ người tại chỗ, ánh mắt đọng lại, không nói một lời, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Vậy thì như thế nào, hắn làm như thế, đã trêu ra hoạ lớn ngập trời, toàn bộ đại lục đã không có đất dung thân, tương lai hẳn sẽ thế nào đây? Ta sợ nhất chính là, Tịch Thiên Dạ không chỉ gặp xui xẻo, còn liên lụy đến Lan Lăng quốc. Nếu một ngày kia đến, hẳn chính là tội nhân Lan Lăng quốc.”
“Ngươi làm sao ích kỷ như vậy.” Hướng Thiên Huân rất tức tối nói.
“Không phải ích kỷ, ta chỉ nói sự thật mà thôi, con gái ngốc của ta, ngươi không hiểu. Kỳ thực, ta cũng hy vọng Tịch Thiên Dạ có thể đánh phá cường quyền, chân chính không sợ hãi bất luận người nào, không bị bất kỳ người nào ức hiếp, thế nhưng…”
Quận vương Hướng Văn Ích cười khổ một tiếng, không tiếp tục nói.
Tịch Thiên Dạ cả người đẫm máu, có Thánh nhân huyết, cũng có của chính hắn.
Pháp bảo Vô gian giáp trải qua cường độ chiến đấu cao như thế cũng đã có hơi biến dạng, vô số vết rách bao trùm phía trên.
Dù sao Vô gian giáp cũng không phải là đệ nhất “Tiên giáp cửu thiên thập địa, cho dù luyện thành pháp bảo cũng chỉ là pháp bảo bình thường nhất, có thể chịu đựng được trên trăm vị Thánh nhân liên thủ công kích, cũng đã cho thấy sức phòng ngự cường hãn, trong mắt chúng Thánh ở thế giới Thái Hoang này, đây quả thực là một chuyện khó tin.