“Vu tiên bối, viện trưởng có thể chiến thắng người của Xích Hà tông kia được không.”
Có học viên tiến lên trước hỏi dò, lúc này không ít học viên đã biết, Vu Ứng Hải chình là đại nhân vật của Học Viện Trường Thương, rất nhiều nguyên lão ở trước mặt hắn luôn cho mình là vãn bối.
Mà những tên trưởng lão tu vi thấp hợp, từng người cung cung kính kính, không dám mạo phạm một chút nào.
“Tên Tô Bá Nha đó không phải đối thủ của viện trưởng.”
Vu Ứng Hải nhìn lên trời cao, trong mắt có rất nhiều sự tán dương cùng thán phục. Thiên tư của viện trưởng quả nhiên là tuyệt thế vô song, cùng là cảnh giới Đại Tôn, nhưng chênh lệch rất lớn, cho dù hắn cũng không phải đối thủ của viện trưởng.
Có lẽ, viện trưởng đúng thật là có khả năng thành thánh. Lại thêm một tên Tịch Thiên Dạ, tương lai trong một đời này Học Viện Trường Thương có thể xuất hiện hai vị thánh giả.
Rất nhiều học viên, lấy ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn lên bầu trời, mặc dù lấy tu vi của bọn hắn không thể nhìn thấy tình hình chiến đấu như thế nào, thế nhưng cái khí thế nghênh chiến cả cửu thiên kia, đã để cho người khác hướng tới.
Bọn hắn mới chính là người đứng đỉnh phong của kim tự tháp, là một đại nhân vật thật sự.
Cuộc chiến trên trời, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Vẻn vẹn không đến một khắc đồng hồ, Tô Bá Nha đã bị rất nhiều hung hiểm bao quanh, nhiều lần đã suýt chút nữa mà chết trận
” Nếu như ngươi không xuất lá bài tẩy của ngươi ra, sợ là ngươi phải nằm lại đây rồi.”
Cố Khinh Yên đứng phiêu dật trên bầu trời như tiên, trường kiếm trong tay xẹt qua hư không, mỗi lần vung kiếm làm cho Tô Bá Nha luống cuống tay chân.
Lúc này, sắc mặt của Tô Bá Nha đã khó coi đến cực độ, hắn không ngờ tới rằng Cố Khinh Yên sẽ cường đại như thế này.
Một nữ nhân tu luyện không hơn trăm năm, trở thành đại tôn một cách quỷ dị cũng thôi đi, mà tu vi lại còn kiên cố và hùng hồn đến như vậy, hoang khí tinh túy như. sắt thép, chỉ hơn chứ không có kém hẳn..
“Ngươi phải chết.”
Con mắt của Tô Bá Nha siết lại, lộ ra sát khí nồng nặc. Nàng thật sự có thể trở thành Thánh giả đời này của Lan Lăng quốc, nếu không diệt trừ sớm hơn, sẽ trở thành trở ngại lớn nhất của Xích Hà tông
“Há, ngươi có năng lực giết ta sao?” Cố Khinh Yên thản nhiên nói.
“Ngu xuẩn, ta dám đến đây, sao lại không có chuẩn bị.”
Tô Bá Nha trào phúng cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Chịu chết đi, Thánh Nhân nhất kích.”
Một cái chuông đồng nhỏ bỗng nhiên bản ra từ trong †ay áo của Tô Bá Nha, mới đầu chỉ lớn như cái nằm đấm, nhưng trong chốc lát đã biến to như núi cao, phô trương thiên địa, Thái Dương trên bầu trời bị che khuất lại.
Đông!
Tiếng chuông thông thiên triệt địa vang vọng đất trời, giống như âm thanh của đại đạo, cuồn cuộn như sấm, như trời xanh rít gào, làm cho người khác sinh lòng sợ hãi.
Thánh uy vô tận phô trương thiên địa bao phủ cả một vùng không gian, toàn bộ thế giới giống như bỗng nhiên yên tĩnh lại, thời gian như đông lại trong giây phút này, núi non sông ngòi, chim muông sâu kiến, giống như đông cứng lại, bất động, chỉ có tiếng chuông quanh quẩn trong bầu trời.
Bởi vỉ trưởng lão viện có thánh trận thủ hộ, cũng chưa từng xuất hiện hiện tượng đông cứng thời gian.
Nhưng Thánh uy vô tận này đã xuyên qua Thánh trận, cuốn tới như gió lốc.
Tất cả học viên bao gồm cả lão sư, toàn bộ bị thánh uy tạo áp lực mà nằm rạp trên mặt đất, run rẩy sợ hãi, giống như đang bái phục thần tiên.
Sự kính sợ và hoảng hốt kia tới từ sâu trong tâm linh, không có cách nào chống cự được, bởi vì Thánh Giả ngang cơ với thiên địa, thần phục với trời, quỳ bái thiên địa, chính là thiên mệnh.
Chỉ có những tên nguyên lão có tu vi Tôn cảnh có thể chống cự Thánh uy, không đến mức chật vật quỳ xuống.
Trong tất cả người ở đây, người bình tĩnh nhất đương nhiên chính là Tịch Thiên Dạ.
Từng tia pháp tắc bao bọc hản lại, thời điểm các tia pháp tắc bao vây lại, các tia pháp tắc đó trong khoảnh khắc lại bị biến mất, không ảnh hưởng tới hắn một tí nào.
“Lực lượng pháp tắc! Đó là lực lược mà Thánh Giả mới có! Vì sao lại có Thánh Giả lực lượng xuất hiện ở đây?”
Nguyên lão của Học Viện Trường Thương, bao gồm cả Vu Ứng Hải ở bên trong, từng người sắc mặt đại biến, tất cả đều lo lắng nhìn lên bầu trời.
Chẳng lẽ, có Thánh Giả đến?
“Không cần lo lắng, chỉ là một kiện Thánh kiếm mang theo ý niệm của Thánh giả mà thôi.”
Một thân ảnh hư ảo bỗng dưng xuất hiện ở bên trong trưởng lão viện.
Dáng người khôi ngô, tóc dài và trắng như tuyết, ánh mắt sắc bén như đao, chính là trận linh Hổ Tổ của Học Viện Trường Thương.
“Hổ Tổ tiền bối, có Thánh khí xuất thế, viện trưởng hắn không có ở đây…” Vu Ứng Hải rất là lo lắng nói.
Thánh khít Đó là thứ có thể so sánh với lực lượng Thánh Giả.
Mà kiện thánh khí này lại mang ý niệm của Thánh giả nên có thể bộc phát ra lực lượng không gì sánh kịp, có thể so với Thánh Nhân nhất kích.
“Không cần phải lo lắng, chỉ bằng một chút thủ đoạn kia, há có thể giết chết Cố Khinh Yên.” Hổ Tổ cười lạnh.
Trên trời, chuông đồng thau lớn như một quả núi, vững vàng bao phủ Cố Khinh Yên.
Cùng lúc đó, trên bầu trời xuất hiện một thân ảnh vô cùng to lớn, lớn hơn cả cái chuông đồng kia, giống như chủ nhân của mảnh thiên địa này, tản ra vô tận Thánh Uy.
“Ha ha, Cố Khinh Yên, đây là lão tổ của tông ta đưa ngươi một phần hậu lễ, ngươi tốt nhất nên giữ lấy đi.” Tô Bá Nha cười ha ha, hắn tới Học Viện Trường Thương lần này, mục đích chính là vì đánh giết Cố Khinh Yên, diệt trừ hậu hoạn, tránh để cho nàng tương lai thành thánh, tạo thành uy hiếp với Xích Hà tông.
Lời vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh.
Ai cũng không ngờ rằng, Tô Bá Nha tới khiêu chiến Cố Khinh Yên chỉ là một cái cớ để ngụy trang, thật ra người đứng sau lưng ra tay chính là vị lão tổ Thánh cảnh của Xích Hà tông kia, cố tình bày âm mưu giết Cố Khinh Yên.
“Một vị tuyệt thế Thánh Giả, lại tỉ tiện như thế, sử dụng thủ đoạn thấp hèn để đối phó viện trưởng của ta.”
“Tuyệt thế Thánh giả quân lâm ở Nam Man Chỉ Địa, dốc hết tâm huyết giết một tên Tôn giả, thật sự là làm trò cười cho thiên hạ.”
“Hèn hạ vô sỉ, tức chết ta.”
Các nguyên lão của Học Viện Trường Thương từng người tức đến mức muốn nổ phổi, ai lại có thể ngờ tới, đường đường Thánh Giả lại hèn hạ như thế.
Nếu chỉ là Tô Bá Nha đến đây, cho dù có sát ý, nhưng vậy cũng là đường đường chính chính, là thuộc về luận bàn của người chung một thế hệ. Nhưng một tên Thánh Giả ở sau lưng hạ độc thủ, bè lũ xu nịnh tính chuyện gì.
“Hoàng huynh, Xích Hà tông có ý định hạ sát thủ Cố viện trưởng, sợ là sẽ có chuyện lớn phát sinh.” Thiên Huân quận chúa sắc mặt ngưng trọng, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.
“Thiên hạ thái bình không được bao lâu nữa rồi, cũng không biết người nhà họ Hướng của ta có vượt qua kiếp nạn này không.” Thập Thất hoàng tử nặng nề nói.
Thân là thành viên của Hoàng tộc, rất nhiều chuyện đương nhiên hắn hiểu rất rõ. Mặt ngoài thì Xích Hà Tông đang đối phó Học Viện Trường Thương, kỳ thật mục đích chính là đối phó với toàn bộ Lan Lăng quốc. Nếu như Cố Khinh Yên bị giết thì việc Lan Lăng quốc bùng nổ chiến tranh với Đông lăng quốc là việc không xa.
“Xích Hà thánh giả, ngươi không để ý đến thân phận, trăm phương ngàn kế đi mưu hại ta, làm ta có chút cảm giác được thụ sủng nhược kinh.”
Cố Khinh Yên nói một tiếng vang vọng cả cửu thiên, một tay cầm kiếm, đưa mắt nhìn lên hư ảnh trên bầu trời, cho dù bị vô tận Thánh uy áp chế, nhưng vẫn bình Tĩnh như cũ.
“Cố Khinh Yên, thiên phú của ngươi, chính là thứ mà bản Thánh cả mấy trăm năm qua khó gặp, xem ngươi là người có thể uy hiếp, đó là điều ta nên làm. Bất quá bản thánh cũng là người yêu thích nhân tài, nếu như ngươi thay đổi địa vị, đầu nhập Xích Hà tông, lại để ta gieo xuống thần hồn ấn, ta có khả năng không giết ngươi.”
Một âm thanh khiến người khác hoảng sợ, hạo nhiên chính đại, thanh âm như hồng chung đại lũ vang lên ở trong mảnh thiên địa.
Thanh âm kia mang theo quy tắc của thiên địa nổ vang, trăm hoa đua nở, khói tím đi về đông.
Đó là âm thanh của Thánh Giả, chỉ có Thánh Giả lên tiếng, mới có thể khiến Đại Đạo nổ vang, hiện tượng của thiên địa đồng loạt xuất hiện.