Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 121: C121: Nhưng mà vẫn còn khá tốt



Đám người Trần Mộc bận rộn cởi bảy cái thẻ bài băng đá của bảy thanh niên Dương gia.

Chỉ tiếc là, tu vi của những người này đều chỉ là cảnh giới Hoá Tượng, điểm cũng không cao lắm.

Nhưng mà vẫn còn khá tốt, được cái là số người nhiều, tổng điểm cộng lại cũng có hơn 150 điểm.

Bây giờ cường giả cảnh giới Hóa Tượng đã không có quá nhiều uy hiếp với Trần Mộc, chỉ cần không gặp phải người trên cảnh giới Thông Thiên thì hắn có thể nhanh chóng gi ết chết bọn họ.

Sau khi tính xong điểm của những người này, Trần Mộc còn tháo cả nhẫn không gian của bọn họ ra.

Ngay cả Trần Mộc cũng không thể không cảm thán là bọn người này đúng là giàu có, mỗi người đều có một cái nhãn không gian, nên biết răng giá trị của loại nhãn không gian này không thua gì một cái bảo khí cấp Huyền thượng phẩm, có thể bán ra được hơn vạn lượng bạc.

Trần Mộc cảm ứng vào nhãn không gian, phát hiện bên trong nhẫn không gian này, ngoại trừ một ít quần áo thì còn có khoảng mấy vạn lượng bạc, cùng với một ít linh dược dùng để tu luyện, đương nhiên, Trần Mộc chướng mắt mấy thứ này nên tiếp tục đặt bên trong nhẫn không gian.

“Mộc huynh, xem ra chúng ta bội thu rồi, 150 điểm!”, Tôn Béo nhếch miệng cười nói.

Vốn dĩ hẳn ta còn tưởng đây sẽ là một trận chiến khó khăn, nhưng không ngờ chỉ cần một mình Tr ần Mộc là có thể nhẹ nhàng thu phục mấy người này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1002: Phượng vô trù là một chú gà lông xù (2)

“Mấy người bọn họ chỉ là cảnh giới Hóa Thượng mà thôi!”, Trần Mộc lắc đầu cười, có thể được chọn để tham gia trận chiến tại hồ Linh Lung Huyền Hoàng thì trên cơ bản đều là thiên tài ở trong gia tộc, mà tu vi những người này, thấp nhất cũng đã là cảnh giới Hóa Tượng.

Cho nên trên thực tế, trong những người dự thi ở Thánh Linh Sơn thì những người như Dương Đỉnh chỉ thuộc top tâm trung thôi.

Những thiên tài đứng đầu thật sự kia vẫn chưa lộ diện.

“Chờ đến sau khi hội Linh Lung kết thúc, ta muốn tu luyện cùng với ngươi!”, Đàm Tùng nhìn về phía Trần Mộc, nói rất nghiêm túc.

Trận chiến này đã có tác động không nhỏ đến tâm lý của hẳn ta, lúc trước, khi có yêu thú, hẳn ta chỉ cảm thấy thân thể Trần Mộc có thể sánh ngang với thân thể hắn.

Nhưng mà bây giờ xem ra, sợ là thân thể của Trân Mộc còn vượt qua hẳn ta, chuyện này khiến trong lòng hắn ta có chút phức tạp, bởi vì thứ mà hẳn ta tự hào nhất chính là ưu thế thân xác, mà bây giờ, lại có người vượt qua hắn ta về mặt này.

Trần Mộc thản nhiên cười: “Có thể, nhưng ngươi phải chịu đựng nổi phương pháp tu luyện của ta mới được!”

“Ngươi có thể thì ta cũng có thể!”, Đàm Tùng nói nghiêm túc.

Đến cả liều cái mạng này, hẳn ta cũng dám!

Nhìn thấy Đàm Tùng muốn so mạnh yếu với Trần Mộc, Liễu Thanh Hân nhíu mày đẹp, bất đắc dĩ nói: “Lòng tự trọng của nam nhân các người có thể bỏ qua một bên trước được. không, bây giờ người trong Kiếm Vũ Các đều chạy đến chỗ bảo bối của đại trưởng lão Thất Huyền Tông, chúng ta cũng nhanh chóng đến đó đi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1002: Phụ Nhân

“A, đúng rồi, chúng ta cũng nhanh chóng chạy đến đó đi!”. Bây giờ, Đàm Tùng mới phản ứng lại!

“Ừ, nơi này không nên ở lâu, chúng ta nên đi trước vẫn hơn!”

Trần Mộc gật đầu, không tiếp tục ở lại đây nữa, dẫn đầu đoàn người đi ra.

Mà đám người Liễu Thanh Hân cũng nhanh chóng đi theo phía sau.

Hiện trường là một đống hỗn độn.

Mùi máu tươi mà trận chiến lưu lại vẫn còn tràn ngập ở bên trong khu rừng.

Một số yêu thú mạnh mẽ ngủ đông bên trong rừng có vẻ đã ngửi thấy mùi máu, chúng nhanh chóng tiến đến gần.

Chỉ là đúng vào lúc này, mấy cái bóng đen đột nhiên lao đến từ nơi xa, sau khi đáp xuống hiện trường máu me hỗn loạn này thì người đứng đầu đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn xung quanh.

Còn mấy người còn lại, cũng lần lượt dừng lại.

“Thủ pháp giết người tàn nhẫn thật!”. Một người thanh niên cũng mặc đồ đen nói, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Ở hiện trường tổng cộng có bảy cái thi thể, ngoại trừ thiếu nữ bị đóng đỉnh trên cây ngoài kia thì tất cả người ở đây đều bị chặt đầu, đây được coi là hình thức chết không toàn thây cực kỳ tàn ác.

Nhìn đầu của những người này thì cũng không phải là người xa lạ với họ, đều là con cháu Dương gia, chẳng qua, theo như họ biết thì thế hệ trẻ ở Dương gia đều không yếu, tất cả đều là cường giả cảnh giới Hoá Tượng, mà bây giờ, tất cả bọn họ đều bị tàn sát, không một ai sống sót!

Tham Khảo Thêm:  Chương 47: Chương 47

Đột nhiên, thanh niên dẫn đầu kia đi sang một bên, nhặt lên một đoạn thân cây trên mặt đất.

Cái thân cây kia đúng là nửa thân cây mà khi nấy Trần Mộc mới chặt bỏ, lúc này, bề ngoài của thân cây này cực kỳ nhẫn bóng, trông giống như một mặt gương được nghệ thuật gia điêu khắc tỉ mỉ tạo nên.

“Sư huynh, chẳng lẽ những người này do Kiếm Vũ Các giết sao?”. Một thanh niên ghé sát vào hỏi, nhìn nửa thân cây này, trong đáy mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đây là lần đầu tiên hẳn ta nhìn thấy kiếm pháp đỉnh cao như thế này, hắn ta tự nhận là đệ tử Thất Huyền Tông cũng không thể thi triển được kiếm thuật hoàn mỹ nào!

Người đàn ông dẫn đầu lắc đầu, cau mày nói: “Chắc là không phải, người ở Kiếm Vũ Các đều là người bình thường, không thể nào thi triển được kiếm thuật cực đỉnh này!”

“Thế… còn có thể là ai?”. Thanh niên tỏ ra rất căng thẳng. Theo như bọn họ biết được thì kiếm thuật mạnh nhất ở Ninh Quốc cũng chỉ có Kiếm Vũ Các!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.